Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 102: Thiên Thanh Ngưu mãng

**Chương 102: Thiên Thanh Ngưu Mãng**
Từ Trường Khanh từ đầu đến cuối đều bị Giao Long áp chế, dù sao Từ Trường Khanh cũng chỉ mới là Đại Thừa tầng ba, còn kém vài cảnh giới nữa mới tới độ kiếp. Nhờ vào cường độ thân thể và sức khôi phục của vạn mộc chi thể, hắn miễn cưỡng chiến đấu được đến bây giờ.
Nhìn ba con Ma Vân Báo đang tiến đến gần Lý Mộng Nhi, hắn cũng bất lực. Nhưng Lý Mộng Nhi nằm dưới đất lúc này lại không lo lắng, trong tay nàng có chiếc nhẫn kia, khi gặp nguy hiểm, nó sẽ bảo vệ nàng.
Nghê Trường Sinh ẩn nấp cách đó không xa mỉm cười, hắn lần này muốn Từ Trường Khanh và Lý Mộng Nhi thực chiến để ma luyện.
Sao có thể để nàng dùng hack của mình.
Ngay lúc Ma Vân Báo nhào về phía Lý Mộng Nhi, Lý Mộng Nhi bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Ba con Ma Vân Báo vồ hụt, chúng không biết rõ nhân loại kia đã đi đâu. Tìm kiếm xung quanh một lần không thấy, chúng liền chuyển mục tiêu sang Từ Trường Khanh đang chiến đấu với Giao Long.
Nhìn ba con Ma Vân Báo chạy đến, Từ Trường Khanh cảm thấy không ổn, lập tức lùi lại.
Hắn tuy có sức khôi phục, nhưng bốn con này cùng đến, hắn thật sự không giải quyết được.
Hiện tại chỉ có thể chạy, nghĩ vậy, Từ Trường Khanh lập tức bỏ chạy, bắt đầu cùng bốn con đại yêu này trong Thiên Yêu sơn lâm trình diễn màn ngươi đuổi ta trốn.
Còn có hàng ngàn con yêu thú bát giai trở xuống đang không ngừng vây quanh, nhưng với tốc độ hiện tại của Từ Trường Khanh, chúng căn bản không đuổi kịp.
Nghê Trường Sinh ẩn nấp trong hư không, thật không nghĩ tới Từ Trường Khanh sẽ bỏ trốn, vốn nghĩ Từ Trường Khanh sẽ cùng bốn con đại yêu chiến đấu một phen. Bất quá chạy như vậy cũng có thể rèn luyện hắn.
Nghĩ tới đây, Nghê Trường Sinh cũng mặc kệ, tìm một cành cây lớn, đáp xuống nghỉ ngơi. Về phần Lý Mộng Nhi, Nghê Trường Sinh trực tiếp đưa nàng vào hang núi trước đó.
Để nàng khôi phục một chút, dù sao lần này bị thương cũng không nhẹ.
Chờ khôi phục xong, Nghê Trường Sinh quyết định lại đưa nàng qua cùng Từ Trường Khanh đối phó bốn đầu đại yêu kia, ma luyện kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn.
Cứ như vậy nửa tháng trôi qua.
Nghê Trường Sinh ngoại trừ ngủ thì ăn, Tiểu Hắc cũng đi theo hưởng phúc. Mà Từ Trường Khanh và Lý Mộng Nhi, lúc này Từ Trường Khanh tóc tai rối bời, râu đã dài không ít, rõ ràng là một thiếu niên mười sáu tuổi, quả thực là sống ra ba mươi tuổi.
Mà trái lại Lý Mộng Nhi, kể từ sau khi đại chiến cùng ba con Ma Vân Báo, ngoại trừ mặt nạ quỷ trên mặt không rơi, những nơi khác trên thân, đều lộ ra mấy phần da thịt trắng nõn, hơn nữa còn có vết thương do Ma Vân Báo cắn trúng. Trong sơn động tu dưỡng khoảng ba bốn ngày, Nghê Trường Sinh lại cho nàng đi cùng Từ Trường Khanh chiến đấu với đại yêu.
Hơn nửa tháng này, Nghê Trường Sinh cũng thấy bọn hắn trưởng thành không ít, Giao Long và Ma Vân Báo bọn chúng thể lực đã dần dần không theo kịp. Hai nhân loại trước mặt này quả thật rất khó dây dưa.
Nửa tháng trước, bọn chúng còn có thể áp chế, hiện tại xu thế đã ngược lại. Bọn chúng cảm thấy vô cùng biệt khuất, nhưng không có cách nào.
Hai cái nhân loại ghê tởm này, trộm đi thất thải tiến giai thảo của bọn hắn, còn đến tìm bọn hắn gây chuyện, bọn chúng thật sự không chịu nổi.
Trải qua thần niệm trao đổi, bọn hắn quyết định triệu hoán dược thần tới đối phó hai người này.
Mà cảnh tượng này bị Nghê Trường Sinh toàn bộ cảm nhận được.
“Tiểu Hắc, ngươi đợi chút nữa thả ra thần niệm, thần niệm của ngươi bây giờ là nhân tiên cảnh, đợi chút nữa bọn chúng triệu hoán có khả năng cũng là cảnh giới đó. Ngươi đi chơi đùa cùng nó, ta hiện đang dạy ngươi một loại thần niệm pháp quyết cấp tốc.” Nghê Trường Sinh nói, trong mắt tinh quang nổ bắn ra, một tia kim quang trực tiếp tiến vào trong đầu Tiểu Hắc.
Qua chừng mấy chục hơi thở, Tiểu Hắc mở mắt ra, truyền thần niệm cho Nghê Trường Sinh, mình đã nắm giữ, có thể tùy thời ra tay.
Nghê Trường Sinh gật đầu nói:
“Ngươi trước không vội, chờ bọn chúng triệu hoán ra, ngươi hẵng tiến hành cũng không muộn.”
Nói xong, Nghê Trường Sinh liền nhìn bốn con đại yêu đang đứng cách Từ Trường Khanh và Lý Mộng Nhi không xa.
Bốn con đại yêu đứng thành bốn phương vị, Giao Long lấy ra một ngọc bài cổ phác đặt ở trung tâm, sau đó phun ra một tia tinh huyết lên trên đó.
Tinh huyết nhỏ xuống, trong nháy mắt liền xuất hiện một cột sáng xông thẳng lên trời.
Đúng lúc này, một cỗ thần niệm cường đại hướng thẳng đến Thiên Yêu rừng rậm đè xuống. Theo cỗ thần niệm này xuất hiện, ngay cả Giao Long thập giai đều cúi đầu.
“Hống hống hống hống.”
Tất cả yêu thú hướng phía bầu trời phát ra tiếng gào thét, âm thanh này càng giống như một loại triều bái.
Nghê Trường Sinh cũng rất hiếu kỳ, không biết thần niệm của yêu thú nào sẽ xuất hiện.
Lúc này, cột sáng kia bỗng nhiên vỡ ra, một cánh cửa lớn xuất hiện. Một đôi Cự Giác lộ ra, ngay sau đó là một cái đầu trâu đi ra, rồi toàn bộ thân thể lộ ra.
Nghê Trường Sinh có chút kỳ quái tự nhủ:
“Đây không phải Thiên Thanh Ngưu Mãng sao, thần niệm của nó sao lại xuất hiện ở đây.” Bất quá hắn lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Tiểu Hắc nói:
“Ngươi chuẩn bị kỹ càng, lập tức sẽ đến lượt ngươi ra sân biểu diễn.”
Nghê Trường Sinh nói xong, Tiểu Hắc khẽ gật đầu.
Mà đối với Từ Trường Khanh và Lý Mộng Nhi, bọn hắn giờ phút này trong nháy mắt áp lực đột ngột tăng.
“Trường Khanh, mau gọi sư phụ ngươi ra, lần này chúng ta không giải quyết được. Mấy ngày nay ta đã nhìn ra, sư phụ ngươi chính là muốn hai ta cùng mấy con đại yêu này thực chiến, đề cao năng lực chiến đấu. Nhưng hiện tại xem bộ dạng là xuất hiện một yêu thú thần niệm tương đối mạnh, khí thế kinh khủng này ta cảm giác đã vượt qua độ Kiếp Cảnh.” Lý Mộng Nhi nói.
Từ Trường Khanh lắc đầu nói:
“Ta cũng muốn, nhưng ta không biết sư phụ ta đi đâu, ta làm sao gọi, thực sự không được chúng ta chỉ có thể liều mạng.”
“Các ngươi kêu gọi ta đến không biết có chuyện gì?” Giờ phút này, Thiên Thanh Ngưu Mãng truyền thần niệm cho Giao Long và ba con Ma Vân Báo.
Giao Long cung kính nói với Thiên Thanh Ngưu Mãng:
“Tôn kính Yêu Thần đại nhân, hai nhân loại trước mặt này đã trộm đi thất thải tiến giai thảo mà chúng ta bảo vệ bảy trăm năm, sau đó lại trở về công kích chúng ta, tuy tu vi của bọn hắn không cao, nhưng sức chiến đấu vượt xa người thường.
Chúng ta mấy con nửa tháng trước một mực kiên trì đến bây giờ, bất đắc dĩ mới mời Yêu Thần đại nhân hàng phục hai nhân loại này, trả lại Thiên Yêu rừng rậm một mảnh hài hòa.”
Nghe lời của Giao Long, trong lòng Từ Trường Khanh thầm mắng “mả mẹ nó,” hắn không nghĩ tới con Giao Long này lại ăn nói lưu loát như vậy, hắn đã nói không phải hắn và Lý Mộng Nhi trộm, nhưng đồ vật lại là hai người bọn họ ăn.
Nghĩ lại, cho dù giải thích thế nào cũng vô dụng.
Trên bầu trời, Thiên Thanh Ngưu Mãng thần niệm nói với Từ Trường Khanh: “Lời nó nói có phải là thật không? Ta đã cảm thấy trong cơ thể các ngươi có khí tức của thất thải tiến giai thảo, cho nên các ngươi không cần trả lời.
Để ta trực tiếp trấn áp thần hồn của các ngươi, rút ra dược tính thất thải tiến giai thảo còn lại trong cơ thể các ngươi là được.”
Thiên Thanh Ngưu Mãng nói xong, cái đuôi to lớn đánh thẳng về phía Từ Trường Khanh và Lý Mộng Nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận