Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 205: Nhị đệ không bình thường?

**Chương 205: Nhị đệ không bình thường?**
Sau khi Liễu Vô Tà nói xong, liền nhìn Nghê Trường Sinh, hắn muốn xem Nghê Trường Sinh trả lời thế nào.
Đối với Nghê Trường Sinh mà nói, lời Liễu Vô Tà vừa nói, chính là một câu nói trúng tim đen.
"Đối với Lý Mộng Nhi, ta cảm thấy nàng là một cô nương không tệ, xét theo tướng mạo mà nói, có tư chất khuynh quốc khuynh thành, nếu như nam nhân nào có được nàng, chậc chậc chậc, vậy thì thật là không cần phải nói."
Nghê Trường Sinh nói xong câu đó, Lý Mộng Nhi đang đứng ở cửa liền "hứ" một tiếng.
"Hừ, không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy, đã biết hắn không thể nói ra được lời gì hữu ích." Ngay lúc Lý Mộng Nhi còn đang lẩm bẩm.
Nghê Trường Sinh tiếp tục nói:
"Nàng, đối với võ đạo có nhiệt tình rất cao, ở trong hoàn cảnh sinh tồn như thế này, đặt ra mục tiêu như vậy cũng là một người rất ưu tú, đương nhiên, đây cũng chính là do thiên phú của nàng tốt mới có thể như vậy, nếu như tư chất bình thường mà nói, không phải là không thể làm được, mà là độ khó không phải người bình thường có thể tưởng tượng, có người từ nhỏ sinh ra đã thông minh tuyệt đỉnh, có người lại bình thường, đây là vận mệnh đã định, ai cũng không thay đổi được."
Nghe được lời của Nghê Trường Sinh, Liễu Vô Tà không hiểu sao lại nói:
"Trường Sinh tiểu hữu, ngươi cảm thấy thiên phú của ngươi như thế nào?"
"Ngươi nói ta à, ta đương nhiên là thiên hạ đệ nhất thông minh tuyệt đỉnh, nói thế nào đây, cho dù dùng những từ tốt nhất trên đời này cũng không thể hình dung được sự cường hãn của ta. Có lẽ ngươi cảm thấy ta đang khoác lác, nhưng ta thật sự là đang nghiêm túc nói." Nghê Trường Sinh không khỏi đỏ mặt nói.
Liễu Vô Tà nghe xong gật đầu, Nghê Trường Sinh khủng khiếp như thế nào, hắn đã từng chứng kiến từ vạn vạn năm trước, dựa vào một thân thể sống đến ngày nay, hơn nữa ngay cả khuôn mặt đều chưa từng thay đổi, Liễu Vô Tà có lý do tin tưởng Nghê Trường Sinh là loại thiên đạo chi tử. Hoặc có thể nói là đứa con của số phận thì càng thêm chính xác.
"Được, những lời này ta cũng không muốn nói lại lần thứ hai. Ta nói như vậy sẽ đả kích đến lòng tự tin của ngươi, ngươi tuy tuổi đã cao. Nhưng Thần Hoàng cảnh giới hiện tại của ngươi thật sự rất vững chắc, ngươi hoàn toàn có cơ hội tiến đến Thần Tôn cảnh giới, đến lúc đó thực lực của ngươi lại thăng tiến, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ gia tăng."
Nghe được lời của Nghê Trường Sinh, Liễu Vô Tà nắm chặt tay, cảm thấy mình có thể.
Đột nhiên hắn nghĩ tới, vấn đề mình vừa rồi hỏi Nghê Trường Sinh còn chưa hỏi xong.
"Vậy Trường Sinh tiểu hữu, ngươi có suy nghĩ tìm một người bạn, bầu bạn bên cạnh hay không?" Liễu Vô Tà có chút tiện hề hề nói.
Lúc này, Lý Mộng Nhi ở ngoài cửa nắm chặt tay nhỏ của mình, nàng biết sắp được nghe lời thật lòng của Nghê Trường Sinh.
Nghê Trường Sinh nghe được lời của Liễu Vô Tà thì sửng sốt, sau đó vừa cười vừa nói:
"Lão đầu, ngươi có ý gì, ngươi hết hỏi ta Lý Mộng Nhi thế nào, lại hỏi ta có muốn tìm bạn hay không, chẳng lẽ ngươi muốn giới thiệu Lý Mộng Nhi cho ta?" Nghê Trường Sinh nói xong.
Liễu Vô Tà cũng không đỏ mặt, sau đó gật đầu nói:
"Trường Sinh tiểu hữu nói không sai, ta xác thực có ý đó, không biết Trường Sinh tiểu hữu có ý tưởng gì?"
Nghe được lời của Liễu Vô Tà, Nghê Trường Sinh nói:
"Ta không muốn tìm người bạn, không phải là bởi vì Lý Mộng Nhi không tốt, nàng đã rất tốt rồi, nếu như ta là một nam nhân bình thường, vậy ta khẳng định sẽ cân nhắc thật kỹ."
Nghe nói như thế, Liễu Vô Tà biểu lộ sững sờ, không chỉ là hắn, ngay cả Lý Mộng Nhi đang đứng ngoài cửa cũng đều ngây ngẩn cả người, một giây trước nàng còn vì Nghê Trường Sinh nói không muốn tìm bạn mà đau lòng, một giây sau lại nghe được Nghê Trường Sinh nói mình không bình thường.
Đối với phương diện nam nữ, nàng đã sớm biết, chẳng lẽ bởi vì phương diện kia của Nghê Trường Sinh không được cho nên hắn không muốn tìm bạn?
Không nghĩ được nhiều, Lý Mộng Nhi trực tiếp xông vào, hướng phía Nghê Trường Sinh lớn tiếng nói:
"Trường Sinh công tử, ta bằng lòng, coi như ngươi có chỗ nào không bình thường, chỉ cần ngươi muốn ta đều có thể tiếp nhận."
Liễu Vô Tà vốn đang ngây người, bị Lý Mộng Nhi đột nhiên nói một tiếng làm cho tỉnh lại.
Mà giờ khắc này, Nghê Trường Sinh cũng ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện lời Lý Mộng Nhi vừa nói hình như có gì đó không đúng. Lúc này, Nghê Trường Sinh cảm giác Lý Mộng Nhi cùng Liễu Vô Tà đều nhìn về phía nhị đệ của mình.
Lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu rõ lời mình vừa nói, có thể là đã gây nên hiểu lầm.
"Ta góp, hai người các ngươi, ta nói không bình thường không phải là chỗ đó không bình thường a. Ai nha, ta thật phục hai người các ngươi, lão đầu, đồ đệ ngươi không biết rõ, chẳng lẽ ngươi không biết ta chỗ nào không bình thường sao? Chúng ta quen biết bao lâu, người khác có thể sống lâu như thế sao?" Nghê Trường Sinh nói xong, dùng hai bàn tay to che lại mười tám centimet nhị đệ.
Bừng tỉnh hiểu ra, Liễu Vô Tà sửng sốt một chút, rồi nói:
"A a a, thì ra ngươi nói là chuyện này a. Ai nha, ngươi nhìn ngươi xem, cũng không nói rõ ràng, ta còn tưởng ngươi không thể như vậy, thân là một người đàn ông, vậy mà ngươi đã mất đi thứ mạnh mẽ nhất. Ta còn suýt chút nữa vì ngươi mà đau lòng, không nghĩ tới ngươi nói là như vậy a."
"Ngươi vừa nói như vậy, đích thật là có lý, đúng là học trò của ta." Liễu Vô Tà nói, nhìn Lý Mộng Nhi ở một bên.
Lý Mộng Nhi lúc này thật sự vẻ mặt mộng bức, biết Nghê Trường Sinh vừa nói không phải là chỗ đó không bình thường, sắc mặt Lý Mộng Nhi trong nháy mắt giống như quả táo chín, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Trông thấy Lý Mộng Nhi chạy ra ngoài, Nghê Trường Sinh lắc đầu. May mà mình không phải cặn bã nam, nếu không, Lý Mộng Nhi này đoán chừng...
Mình vẫn là người tốt, tư sắc cùng tâm tính của Lý Mộng Nhi đều phi thường phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn lữ của Nghê Trường Sinh, nhưng hắn hiện tại còn không cân nhắc những điều này, cho dù có ở cùng ai, không biết bao nhiêu năm sau, người khác cuối cùng cũng trở thành một nắm đất vàng, mà mình vẫn còn sống tốt, càng thêm muốn mạng hơn là, chính mình còn phải chứng kiến từng người thân bên cạnh lần lượt rời đi.
Đến lúc đó, loại đau khổ này, mình cũng không muốn tiếp nhận, trước khi tìm được đáp án mà mình muốn theo đuổi, mình sẽ không cân nhắc những việc này.
Liễu Vô Tà biết Nghê Trường Sinh muốn nói chuyện, nhìn thân ảnh đồ nhi mình đi xa, nói:
"Giữa nam nữ, tình tình yêu yêu, ta đây lão đầu tử cũng không hiểu, bởi vì ta cũng là một thân một mình cả đời. Chỉ có điều học trò của ta, ngươi đã nói với nàng như vậy, đoán chừng khẳng định sẽ làm nàng đau lòng."
Nghê Trường Sinh cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Liễu Vô Tà.
"Không có chuyện gì, không nhất định giữa nam nữ phải có quan hệ như thế mới được xem là tình yêu, hoặc là cái gì khác, có thể làm bằng hữu. Ngược lại ta cũng vạn vạn năm không có kết giao bằng hữu. Trước đây quen biết, lão bằng hữu đoán chừng chỉ còn lại một mình ngươi. Tại đạo giới này, trực tiếp còn có Cách Thủy tông Nguyệt Cách, chỉ tiếc, nàng cuối cùng không vượt qua được sự ăn mòn của năm tháng."
Nghe được Nghê Trường Sinh nhắc tới Cách Thủy tông Nguyệt Cách, Liễu Vô Tà nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ tới một nữ hài trước kia.
"Nói đến, Nguyệt Cách kia cũng có ý với ngươi. Ngươi cuối cùng không để ý tới người ta, trợ giúp nàng sáng lập hình thức ban đầu của Cách Thủy tông rồi rời đi, ngươi thiếu nợ tình này cũng không ít a. Hiện tại lại có thêm học trò của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận