Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 325: Đăng ký khúc nhạc dạo ngắn

Chương 325: Đăng ký báo danh
Nghĩ tới đây, Nghê Trường Sinh tự hỏi có phải mình còn chưa đi báo danh hay không. Lần này bản thân đại diện cho Thanh Thành, còn chưa báo danh, chẳng lẽ lại bị xử thua cuộc sao.
Nghê Trường Sinh vội vàng thoát khỏi trạng thái bế quan, sau đó rời khỏi Cửu Tuyệt Tháp. Nhìn Cửu Tuyệt Tháp lơ lửng trong tay mình, Nghê Trường Sinh cảm thấy rất hài lòng.
Nghê Trường Sinh thu nó lại, sau đó nhìn sắc trời, giờ phút này đang là buổi chiều.
Sau khi thu Cửu Tuyệt Tháp, thân ảnh Nghê Trường Sinh trực tiếp biến mất tại chỗ.
Minh Nguyệt thành lúc này đã tràn ngập các loại tranh chữ. Tất cả đều là vì đồng môn sư huynh, sư tỷ của mình, góp phần cổ vũ, để đoạt được suất tham dự vòng loại của thiên tài đại bỉ diễn ra vào ngày mai.
Thân ảnh Nghê Trường Sinh lặng lẽ xuất hiện tại một chỗ dán đầy bảng danh sách, nhìn phần giới thiệu phía trên: "Thiên tài đại bỉ sẽ được tổ chức tại diễn võ trường phía Đông Minh Nguyệt thành vào ngày mai. Các thiên tài đến từ các nơi chưa báo danh, hãy nhanh chóng tới điểm báo danh do Minh Nguyệt hoàng đình thiết lập để tiến hành báo danh."
Thấy vậy, Nghê Trường Sinh nhìn xung quanh. Với thị lực của hắn, ngay phía trước cách đó không xa có một điểm báo danh.
Nghê Trường Sinh cất bước đi tới.
Lúc này, một người tai to mặt lớn, mặc quan phục chuyên môn của Minh Nguyệt Đế Quốc, phía trước còn có hai tên tùy tùng đang không ngừng quạt phe phẩy.
"Đại nhân, ngài xem trời nóng quá, chúng ta trở về thôi. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, chắc hẳn tất cả những người ghi danh đều đã đến đủ cả rồi." Một người trong đó mở miệng nói.
Người còn lại cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Vị quan viên đế quốc tai to mặt lớn, chậm rãi bưng chén trà trên bàn trước mặt lên, nhấp hai ngụm. Không nhanh không chậm nói: "Hai người các ngươi nói rất có lý. Ta Vương Lực là ai, ở chỗ này lâu như vậy chỉ để cho người khác ký cái tên, nếu không phải ngày mai thiên tài đại bỉ này liên quan đến đại sự của Minh Nguyệt Đế Quốc chúng ta, lão tử đã không làm rồi. Tốt rồi, chúng ta đi thôi, hai người các ngươi thu dọn chỗ này đi." Vương Lực nói với hai tên tùy tùng bên cạnh một tiếng, sau đó chuẩn bị chậm rãi đứng dậy.
Ngay lúc này, thân ảnh Nghê Trường Sinh đã đến trước mặt ba người. Nhìn thấy có bóng người đến, tùy tùng của Vương Lực không kiên nhẫn nói: "Ngươi là ai, đứng ở chỗ này làm gì, thừa dịp ta còn chưa nổi giận, mau đi đi."
Nghê Trường Sinh nghe vậy cũng không tức giận, mà là mở miệng nói: "Ta đến để tham gia thiên tài đại bỉ ngày mai, các ngươi chẳng lẽ không cho ta đăng ký sao?"
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, hai tên tùy tùng có chút sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vương Lực tai to mặt lớn.
Vương Lực thì chậm rãi nâng mắt nhìn Nghê Trường Sinh, thờ ơ nói: "Sao ngươi muộn như vậy mới đến báo danh, chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày cuối cùng sao? Ngươi đến muộn, chờ năm tiếp theo rồi hãy dự thi. Chúng ta đi." Nói xong, Vương Lực liền chuẩn bị cùng hai tên tùy tùng rời khỏi nơi này.
Thấy cảnh này, Nghê Trường Sinh không nhanh không chậm nói: "Trên đường có việc trì hoãn nên mới tới chậm, huống chi hôm nay còn chưa đến thời gian kết thúc đăng ký, các ngươi rời đi sớm như vậy rõ ràng là muốn bỏ bê công việc."
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, Vương Lực tai to mặt lớn hừ lạnh một tiếng: "Lão tử thân là người phụ trách đăng ký ở nơi này, ta nói nơi này không còn thời gian, chính là không có thời gian. Ngươi tới chậm chính là tới chậm, đừng có mà đối nghịch với ta, cũng đừng tưởng rằng ngươi có chút thực lực thì liền tự cao tự đại."
Nghe câu nói phía sau kia, Nghê Trường Sinh nhất thời im lặng nói: "Rõ ràng là ngươi tự cao tự đại mới đúng. Ta thấy ngươi với cái đức hạnh này, Minh Nguyệt Đế Quốc cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng bất kể là nguyên nhân gì, hôm nay ngươi không đăng ký cho ta cũng phải đăng ký."
"U a, tiểu tử, ngươi có biết đại nhân của chúng ta là ai không? Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chẳng lẽ là muốn động thủ, chúng ta thừa nhận là không đánh lại ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá hống hách, đại nhân của chúng ta chính là huyết mạch duy nhất của quốc sư Minh Nguyệt Đế Quốc, Lý Cương. Lần này ngươi đã biết mình chọc tới ai rồi chứ?"
Nghe đến đó Nghê Trường Sinh cười cười nói: "Hóa ra lão tử ngươi là Lý Cương, trách không được ngươi cuồng ngạo đến mức ngay cả luật pháp của Minh Nguyệt Đế Quốc cũng không tuân theo. Nhưng thực lực của ngươi quá kém. Nếu ngươi chỉ là một người bình thường, ngươi phải biết, bất kể hậu thuẫn của mình có cứng rắn đến đâu, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình. Cho nên, nếu các ngươi hôm nay không đăng ký cho ta, ta nhất định sẽ hảo hảo để hắn hưởng thụ một chút."
Nghê Trường Sinh vừa nói xong, một tùy tùng khác bên cạnh Vương Lực không tin liền trực tiếp đứng ra nói: "Mặc kệ ngươi là ai, đến Minh Nguyệt thành của Minh Nguyệt Đế Quốc chúng ta, là hổ thì ngươi phải nằm sấp, là rồng thì ngươi cũng phải cuộn mình lại."
Thấy bộ dạng người này, Nghê Trường Sinh liền đưa tay cho hắn một cái bạt tai, khiến hắn bay ra ngoài. Nghê Trường Sinh còn cố ý nói: "Ân, không tệ không tệ, bay rất xa, xem ra, không biết tiếp theo sẽ là ai trong hai người các ngươi đây."
Thấy thuộc hạ của mình bị Nghê Trường Sinh đánh bay ra ngoài, Vương Lực trực tiếp trợn trừng mắt phẫn nộ nói: "Lão tử ta là Lý Cương, tiểu tử ngươi xong đời rồi, cho rằng mình có chút thực lực liền không biết trời cao đất rộng."
Nghe Vương Lực nói vậy, Nghê Trường Sinh liền lên tiếng: "Ngươi cũng vậy thôi. Cho rằng có chỗ dựa là có thể cáo mượn oai hùm? Đồ giả mãi mãi chỉ là đồ giả, ngươi không phải hắn, vĩnh viễn cũng không thể nào là hắn, cho nên đầu heo, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đăng ký cho ta, vậy ta không ngại thay lão tử của ngươi mà dạy dỗ ngươi một trận." Nghê Trường Sinh vừa nói, khóe miệng vừa lộ ra nụ cười tà ác.
Giờ phút này trong mắt Vương Lực, Nghê Trường Sinh tuy rằng có vẻ ngoài vô hại, nhưng biểu lộ lúc này thực sự khiến hắn cảm thấy rất đáng sợ.
Đại khái qua mấy chục nhịp thở, dưới sự chứng kiến của mọi người, Vương Lực vốn đã tai to mặt lớn, giờ phút này trên mặt lại xuất hiện thêm mấy vết sưng. Mà hai tên tùy tùng đi theo hắn cũng mặt mày bầm dập.
"Cái kia…… Đại ca, ngài là từ đâu đến, ngài tên là gì?" Vương Lực đứt quãng nói.
Nghê Trường Sinh mở miệng nói: "Ngươi cứ viết Thanh Thành, Nghê Trường Sinh đi."
Nghe nói như thế, Vương Lực vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ để đăng ký đầy đủ thông tin dự thi của Nghê Trường Sinh.
"Còn có chuyện gì không?" Nghê Trường Sinh hỏi.
"Không…… Không có. Ngày mai ngài cứ tới diễn võ trường phía Đông tham gia trận đấu là được, quy tắc tranh tài đến lúc đó sẽ thông báo sau." Vương Lực đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận