Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 704: Tử Vong Chi Thành

**Chương 704: Tử Vong Chi Thành**
Nghê Trường Sinh trong lòng không ngừng than vãn, mà ở cách đó không xa, sắc mặt Hoàng Giác đen như than.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan, ta ở đây mà ngươi còn dám hấp thu bảo vật, đây là không coi ta ra gì, nếu đã vậy thì ngươi c·hết đi cho ta." Hoàng Giác dứt lời liền phóng thẳng về phía Nghê Trường Sinh. Trong tay hắn xuất hiện một thanh ngân sắc đại đao, trên đại đao có chín vòng, mỗi vòng đều được chế tạo từ bảo vật rất mạnh, đây chính là căn cơ sinh tồn của hắn, Cửu Hoàn Thần Đao. Đây là do Thái Thượng trưởng lão Ngân Nguyệt Tông đã từng chế tạo, đều dùng những bảo vật trân quý vô cùng để rèn đúc, bởi vì thiên phú của hắn ở đời này tương đối nổi trội, nên đã ban cho hắn, mà Hoàng Giác cũng nhờ đó, bái Thái Thượng trưởng lão Ngân Nguyệt Tông làm thầy.
Ngân sắc đại đao chém xuống từ không trung, cát vàng đầy trời di tích viễn cổ bị quét qua, hình thành từng cơn phong bạo.
Một đao này của Hoàng Giác khiến cho đám đệ tử các tông môn khác ở cách đó không xa đều nhìn lại, có người lên tiếng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đó vậy, có người ra tay sao?"
"Ta thấy có, có người đang ra tay, không biết là ai? Nhìn động tĩnh chắc là gia hỏa Chân Thần cảnh tầng ba, bốn rồi."
"Chúng ta mau đến xem một chút, đã có người ra tay, vậy ta nghĩ có phải ở đó có bảo vật xuất thế hay không? Ta thấy cần thiết phải đến xem một chút, coi như không có bảo vật, chúng ta qua đó góp vui cũng được."
Nghe tới bảo vật, mấy người mắt liền sáng lên, bọn hắn tuy đều không cùng một tông môn, nhưng tới di tích viễn cổ này căn bản là vì hai mục đích, thứ nhất là tìm ra nguyên nhân chân truyền đệ tử không trở về, mục đích thứ hai chính là có được cơ duyên to lớn bên trong di tích viễn cổ này.
Cùng lúc đó, Nghê Trường Sinh nhìn thanh đại đao đang chém về phía mình, Nghê Trường Sinh không sử dụng Phong Linh kiếm.
Mà lại chậm rãi đưa tay, hướng về phía đại đao kia búng ra.
"Oanh" một tiếng, âm thanh nổ lớn vang lên.
Cát bụi màu vàng cuộn trào tám phương, khung xương Thiên Ma tượng trực tiếp bị cỗ năng lượng cường đại này oanh kích thành bột phấn.
"Phốc" một tiếng, Hoàng Giác như diều đứt dây, bay ra ngoài, không biết bay đi đâu, còn Nghê Trường Sinh thì đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Hoàng Giác bay ngược, Nghê Trường Sinh lắc đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi vào bên trong di tích viễn cổ.
Ngay khi hắn rời đi, có mấy đợt thân ảnh đến nơi này. "Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy, năng lượng công kích thật đáng sợ, vậy mà không có một ai ở đây, lẽ nào bọn hắn đã kết thúc rồi."
"Các ngươi nhìn xem, hình như trước đó có vật gì đó ở đây."
Mọi người nhìn theo lời này, ở đó có tàn lưu của vật đã hóa thành tro tàn.
"Nơi này xem ra thực sự có bảo vật, vừa rồi khẳng định là bị người lấy đi rồi, chúng ta đến chậm một bước."
Ngay lúc người này đang nói, đột nhiên có người lên tiếng: "Ta làm sao lại cảm thấy khí tức của Hoàng sư huynh từ nơi này?"
"Ngươi nói là trận chiến ở đây chính là sư huynh của ngươi?"
"Ta chỉ là cảm giác mà thôi, không thể xác định."
Người nói chuyện là đệ tử của Ngân Nguyệt Tông, nếu như Hoàng Giác ở đây, vậy hắn khẳng định biết người này là sư đệ của hắn.
Nghê Trường Sinh sau khi có được nội đan của Thiên Ma tượng hấp thu xong, thì không ngừng tiến về phía di tích viễn cổ, hắn có thể cảm ứng được lực lượng cường đại không ngừng tản ra bên trong di tích viễn cổ này. Tôn Chấn để cho mấy người bọn hắn tìm chân truyền đệ tử, nhưng mà làm sao để tìm đây. Nghê Trường Sinh biết bên trong di tích này khẳng định là có người bị vây khốn, mà đệ tử Thượng Tam Vực rất có thể dựa vào bảo vật cường đại mới có thể thoát ra từ di tích viễn cổ.
Vậy nên mình muốn tìm những chân truyền đệ tử kia thì phải nghĩ biện pháp, bây giờ mình như một con ruồi không đầu tiến vào bên trong di tích này, nghĩ tới đây Nghê Trường Sinh đã cảm thấy có chút đau đầu. Di tích viễn cổ này rất lớn, mình đoán chừng tìm tám mươi hay một trăm năm cũng không tìm thấy bọn hắn.
Các ngươi nâng cánh tay lên, nhìn dấu ấn trên cánh tay, hắn hiện tại cảm thấy có thể tìm được những chân truyền đệ tử, có lẽ ấn quyết Huyền Hỏa Học Viện trên cổ tay này mới là mấu chốt.
Thân ảnh Nghê Trường Sinh không ngừng xuyên qua trong di tích này, ấn ký trên cánh tay có thể cảm ứng được người của học viện ở trong khoảng cách nhất định.
Cứ như vậy Nghê Trường Sinh ghé qua trong di tích khoảng chừng tám chín ngày, ấn ký trên cánh tay Nghê Trường Sinh bắt đầu lấp lóe.
Mắt Nghê Trường Sinh sáng lên.
Xem ra có hy vọng rồi, Nghê Trường Sinh lần theo hướng lấp lánh không ngừng tìm kiếm, sau đó nhìn thấy một tòa thành trì to lớn, xung quanh thành trì tản ra một cỗ tử khí nặng nề.
"Ai, thật đau đầu, tòa thành trì này xem ra không dễ làm, đi vào nói không chừng sẽ rất khó ra." Nghê Trường Sinh nhéo nhéo trán, nhìn tòa thành trì to lớn kia, hắn không biết trong này rốt cuộc là Lục Tĩnh hay là Tiêu Long, hoặc là đệ tử khác. Ngay khi Nghê Trường Sinh đang suy nghĩ, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng đang hướng về phía mình, thân ảnh của hắn lập tức ẩn nấp.
Chỉ chốc lát, mấy đạo nhân ảnh đã tới nơi này.
"Trịnh sư huynh, nơi này là nơi nào?"
"Ta thấy nơi này giống như một tòa thành chết, nơi này hẳn là Tử Vong Thành mà Lưu sư huynh nói tới. Người tiến vào trong này cả đời sẽ không ra được, lúc đó Lưu sư huynh dựa vào mật bảo hộ thân của tông môn mới có thể thoát ra ngoài." Người được gọi là Trịnh sư huynh nói.
Mà Nghê Trường Sinh nhìn đến đây, hắn cũng biết mấy người này hẳn là những người của Bá Thiên Tông trên Thượng Tam Vực, người nam tử họ Trịnh kia, Nghê Trường Sinh biết thực lực của người này đạt tới Chân Thần cảnh tầng tám, thực lực không hề kém. Nghê Trường Sinh nhìn bọn hắn, một lát nữa nếu bọn hắn đi vào, Nghê Trường Sinh liền đi theo, có hỗn độn tại, Nghê Trường Sinh có thể ẩn nấp vô cùng, không ai có thể phát hiện ra hắn.
"Trịnh sư huynh, chúng ta có vào không?" Đệ tử Bá Thiên Tông nói.
"Chúng ta đi vào đi, có họa đồ mà Lưu sư huynh cho, bố cục trong này chúng ta nắm rõ, chẳng qua nguy hiểm trong này không hề thấp, ngay cả ta cũng không thể toàn thân trở ra." Đệ tử Bá Thiên Tông kia mở miệng nói.
Cùng lúc mấy người nói chuyện, lại có mấy đạo lực lượng hướng về phía này.
Người chưa tới mà âm thanh đã truyền ra.
"Ha ha ha, không ngờ Trịnh sư huynh cũng ở đây, xem ra chúng ta tới hơi muộn rồi." Một giọng nam tử cởi mở vang lên.
Chân mày Trịnh Hồng Trần của Bá Thiên Tông nhíu lại.
"Sao ngươi cũng tới đây, ta tới thì ngươi cũng tới. Ngươi là chó sao?" Trịnh Hồng Trần lạnh giọng nói.
Người này là Tống Minh của Hồng Nguyệt Tông, Hồng Nguyệt Tông cũng là tông môn trên Thượng Tam Vực, chẳng qua Hồng Nguyệt Tông ở trên Thượng Tam Vực không được yêu thích, rất nhiều tông môn đều rất ghét bọn hắn.
Nghê Trường Sinh nhìn đám đệ tử Hồng Nguyệt Tông, hắn biết gia hỏa này là Chân Thần cảnh tầng tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận