Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 254: Phong Linh kiếm

**Chương 254: Phong Linh Kiếm**
Trong thông đạo tối đen, âm thanh kiếm minh vù vù không ngừng vang vọng hướng về phía Nghê Trường Sinh.
Quanh thân Nghê Trường Sinh, bạch quang chậm rãi ngưng tụ thành một tấm khiên bảo vệ lấy hắn. Nghê Trường Sinh không hề dừng bước, từng bước tiến về phía trước.
"Rầm rầm rầm."
Công kích của kiếm trận rơi vào quang thuẫn bảo hộ của Nghê Trường Sinh, trực tiếp biến mất không còn dấu vết.
Nghê Trường Sinh càng tiến về phía trước, kiếm ý trong bóng tối càng phát ra cường hãn, lực lượng khổng lồ trực tiếp khiến cho vùng không gian này trở nên bất ổn. Nhưng đối với Nghê Trường Sinh mà nói, loại lực lượng này có lẽ trước kia sẽ gây chút khó khăn, nhưng hiện tại đã không đáng ngại nữa.
Hai mắt Nghê Trường Sinh xuyên thấu hắc ám, nhìn về phía trước, thấy một thanh trường kiếm dài ba thước, toàn thân kiếm hiện lên màu trắng, trên chuôi kiếm khắc hai chữ "Phong Linh".
"Thanh kiếm này nguyên lai gọi là Phong Linh, xem ra cái gọi là kiếm trận này hẳn là do thanh kiếm này phát ra, thanh kiếm này xem ra hẳn là bất phàm." Nghê Trường Sinh vừa nói vừa đi về phía đó.
Mà thanh kiếm kia phảng phất có ý thức, lực công kích càng thêm mãnh liệt, phát ra công kích so với Thần Đế còn mạnh mẽ hơn.
Nghê Trường Sinh không để vào mắt, hắn đã có ý định rút thanh kiếm này ra. Hắn có thể nhìn ra, thanh kiếm này tuyệt đối là bất phàm chi kiếm. Chỉ riêng loại lực lượng kia, Nghê Trường Sinh trước đây chưa từng gặp qua. Có thể phát ra lực lượng trên cả Thần Đế, bản thân thanh kiếm này nếu được sử dụng hết sức có thể sẽ còn mạnh hơn.
Nghê Trường Sinh trước đó cho Từ Trường Khanh thanh **trảm tiên kiếm** chính là một thanh Chân Tiên cấp, trong tay hắn đương nhiên còn có bảo vật mạnh hơn, nhưng về kiếm, đẳng cấp cao nhất hắn đang có là một thanh kiếm tên gọi Lưu Ảnh, cấp Thần Tôn, nhưng cấp bậc Thần Đế trở lên thì hắn lại không có.
Nghê Trường Sinh nghĩ tới đây, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Khi còn cách thanh Phong Linh kiếm một bước, Nghê Trường Sinh vươn tay, chộp thẳng lấy thanh kiếm.
Vừa chạm tay vào, Nghê Trường Sinh liền cảm giác một cỗ băng lãnh thấu xương trực tiếp truyền vào thân thể, điều này khiến Nghê Trường Sinh hơi kinh ngạc, với cảnh giới hiện tại của hắn mà vẫn có thể cảm thấy băng lãnh thấu xương.
"Thật là một thanh kiếm tốt, nó tuyệt đối đã đạt tới Sinh Tử cảnh cấp bậc, chỉ là thanh kiếm này lại có khiếm khuyết. Chắc là một thanh **tàn kiếm**." Nghê Trường Sinh nói.
Ngay lúc Nghê Trường Sinh đang nói, một thanh âm không hài hòa từ bên trong kiếm truyền ra.
"Ngươi mới là **tàn kiếm**, cả nhà ngươi đều là **tàn kiếm**, mau buông ta ra, không thì tiểu tử ngươi c·hết chắc."
Nghê Trường Sinh sửng sốt một chút, sau đó nói:
"Đây là một thanh **tàn kiếm** vẫn còn linh trí, không tệ, không tệ. Dù là tàn kiếm mà vẫn còn linh trí, có thể thấy sự bất phàm của nó."
Nghe Nghê Trường Sinh nói, giờ phút này kiếm linh trong Phong Linh kiếm lập tức tức giận mắng to: "Ngươi cái tên nhân loại đáng c·hết kia, cũng dám có ý đồ với ta, chủ nhân nhà ta đến, ngươi sẽ có quả ngon để ăn, thức thời thì mau buông ta xuống."
Nghe kiếm linh không ngừng mắng mình, Nghê Trường Sinh hiếu kỳ quan sát, trong mắt lóe lên kim quang, trực tiếp xuyên thấu Phong Linh kiếm.
Trong mắt Nghê Trường Sinh, một tiểu nhân tản ra kim quang giờ phút này đang đứng trong không gian nội bộ Phong Linh kiếm, nhìn về phía hắn và nói những lời lẽ văn minh.
"Tiểu gia hỏa, nói như ngươi vậy là không tốt, chủ nhân nhà ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi không được nói tục sao, ngươi còn nói nữa, ta sẽ cho ngươi nếm chút mùi đau khổ." Nghê Trường Sinh cười nói, sau đó tay phải trực tiếp bắn ra một ngọn lửa.
Kiếm linh nhìn thấy ngọn lửa Nghê Trường Sinh bắn ra, khinh thường nói: "Tiểu tử, ngươi muốn cười c·hết bản đại gia à, ngươi muốn dùng một ngọn lửa nhỏ để uy h·iếp ta, ngươi có biết bản đại gia không sợ nhất chính là hỏa diễm, thuộc tính của bản đại gia tuy khắc chế hỏa diễm, nhưng ngươi tùy tiện lấy ra một ngọn lửa mà đòi uy h·iếp ta, ta chỉ có thể nói ngươi quá non."
Nghe kiếm linh trào phúng, Nghê Trường Sinh không hề dao động, cười nói: "A, thật sao, vậy lát nữa ngươi đừng có kêu bậy nhé." Nói xong, Nghê Trường Sinh trực tiếp cầm ngọn lửa trong tay dí sát Phong Linh kiếm.
Vốn dĩ Phong Linh kiếm còn đang dương dương tự đắc trong tay Nghê Trường Sinh, nhưng khi tiếp xúc với ngọn lửa, lập tức thay đổi giọng điệu.
"**Ngọa Tào**, mẹ kiếp, mau đem ngọn lửa này ra xa lão tử một chút, đây không phải hỏa diễm bình thường, đây là thần hỏa Tam Muội." Kiếm linh mở miệng nói.
Giờ phút này, Phong Linh kiếm bị giữ trong tay trái Nghê Trường Sinh bắt đầu run rẩy.
"Dừng tay, ngươi mau dừng tay, bà nó chứ, không dừng tay, bản đại gia cũng có ba phần hỏa khí đó." Kiếm linh nói với Nghê Trường Sinh. Nhìn xem Nghê Trường Sinh không có bất kỳ động tác nào muốn buông tay.
Nghê Trường Sinh nháy mắt liền cảm giác được một cỗ băng hàn cực hạn hướng về phía tay phải hắn lao tới, Nghê Trường Sinh ngưng tụ một điểm Tam Muội Chân Hỏa, dưới sự ăn mòn của cỗ băng hàn chi lực kia, dần dần muốn dập tắt.
Nghê Trường Sinh thấy vậy, Tam Muội Chân Hỏa trong tay nháy mắt liền tăng lên, kiếm linh thấy cảnh này, băng hàn chi lực phát ra cũng càng ngày càng mạnh.
"A, tiểu tử, ngươi mau bỏ ngọn lửa này ra, bản đại gia chịu không nổi." Kiếm linh không ngừng cầu cứu Nghê Trường Sinh.
"A? Được thôi, chỉ là giọng điệu của ngươi không giống như vậy. Huống hồ ta còn chưa biết những điều ta muốn biết." Nghê Trường Sinh vừa cười vừa nói.
"Ngươi muốn ta... Ta cho ngươi biết sự tình gì, ta biết ta đều nói cho ngươi, chỉ cần ngươi mau đem thần hỏa này rút đi." Kiếm linh nói.
Nghe giọng điệu kiếm linh hòa hoãn lại, Nghê Trường Sinh giảm bớt lực lượng Tam Muội Chân Hỏa trong tay.
"Trước khi ta có được câu trả lời, ngọn lửa này không thể tắt, bây giờ ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân của ngươi là ai?" Nghê Trường Sinh nói.
Nghe Nghê Trường Sinh nói, kiếm linh bắt đầu ấp úng, Nghê Trường Sinh thấy vậy, Tam Muội Chân Hỏa tăng lên một chút, kiếm linh lập tức thành thật khai báo: "Cái kia... Ngọn lửa trong tay ngươi nhẹ thôi, ta đau."
Nghe kiếm linh nói câu này, trong lòng Nghê Trường Sinh cảm thấy như có vạn con ngựa chạy qua, luôn cảm thấy thanh kiếm linh này có chút không đứng đắn.
"Mau nói, nếu không ta thu lại không được." Nghê Trường Sinh nói.
Nghe Nghê Trường Sinh nói vậy, kiếm linh lập tức nói:
"Vấn đề thứ nhất của ngươi, ta đích xác không biết ta làm sao lại tới đây, bởi vì trước kia ta vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, trước đó không lâu có người đánh thức ta.
Còn về chủ nhân của ta là ai, đó chính là tiên tử xinh đẹp nhất Vũ Trụ Hồng Hoang, ngươi không biết chủ nhân nhà ta là tình nhân trong mộng của vô số người, một tay nắm lấy ta, bao nhiêu địch nhân phải uống máu dưới thân thể của ta, thật là tịch mịch như tuyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận