Trường Sinh Vạn Vạn Năm, Ta Cuối Cùng Đã Vô Địch

Chương 305: Cầm tới nội đan 【 phiên bản mở rộng 】

**Chương 305: Lấy được nội đan [Phiên bản mở rộng]**
Ngay lúc Giao Long đang thở dốc, Nghê Trường Sinh liền lấy ra một cái chùy, hướng thẳng về phía Hỗn Độn Chung mà gõ mạnh. Chỉ nghe một tiếng nổ vang.
Từ trên Hỗn Độn Chung trực tiếp xuyên ra một trận sóng âm hướng về phía Cửu Vĩ Hồ mà đi. Cửu Vĩ Hồ thấy cảnh này cũng không dám khinh thường, trực tiếp từ trong miệng phun ra một đạo hồng quang chống đỡ âm ba công kích phát ra từ Hỗn Độn Chung.
Mà Giao Long ở trong Hỗn Độn Chung thì thảm hại hơn, dù hắn có thực lực đạt tới Nguyên Cực cảnh tầng tám, nhưng vừa rồi sóng âm kia của Hỗn Độn Chung trực tiếp đâm vào đầu hắn, nếu không phải có cảnh giới Nguyên Cực cảnh chống đỡ, rất có thể hắn đã trở thành một kẻ ngu ngốc.
Nghê Trường Sinh cũng cảm giác được trạng thái của Giao Long bên trong Hỗn Độn Chung, Nghê Trường Sinh biết chủ yếu là do thực lực của mình còn bị hạn chế, nếu cảnh giới của hắn khôi phục, Giao Long kia rất có thể đã c·hết ở trong Hỗn Độn Chung rồi.
Càng sử dụng Hỗn Độn Chung lâu, Nghê Trường Sinh càng thấy được sự đáng sợ của vật này, so với Phong Linh kiếm trong tay hắn còn lợi hại hơn gấp mười lần, thật không hổ là vật có được từ hệ thống sụp đổ, nếu như hệ thống không sụp đổ, bản thân mình cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy.
Nghê Trường Sinh vừa nghĩ, động tác trong tay cũng không dừng lại, Cửu Vĩ Hồ cũng đã chặn được đòn công kích vừa rồi.
"Nhân loại, ngươi chọc giận ta, vậy ta chỉ có thể g·iết ngươi." Cửu Vĩ Hồ sau khi nói xong, chuẩn bị dùng hết lực lượng cuối cùng của đạo thần niệm hư ảnh trước mắt này, giáng cho Nghê Trường Sinh một đòn trí mạng.
Trong mắt Nghê Trường Sinh, Cửu Vĩ Hồ lúc này từ từ biến cái đuôi thành tám cái, rất rõ ràng đây chính là lực lượng cuối cùng, Nghê Trường Sinh biết Cửu Vĩ Hồ này là muốn dùng lực lượng cuối cùng của mình để diệt sát hắn, dù sao cũng chỉ là một đạo thần niệm hư ảnh mà thôi, đối với bản thể của nàng ta cũng không tạo thành tổn thương gì.
Nghê Trường Sinh cầm Phong Linh kiếm trong tay, trên thân kiếm ý đã vượt xa cảnh giới trước mắt.
"Được, tiểu hồ ly, xem ra ngươi đây là muốn liều mạng với ta, à không đúng, hẳn là chuẩn bị dùng lực lượng cuối cùng của đạo thần niệm này để diệt sát ta đúng không." Nghê Trường Sinh mở miệng nói, Phong Linh kiếm trong tay hắn cũng không ngừng run rẩy, Nghê Trường Sinh đang chuẩn bị thi triển chiêu thức mạnh nhất của Hỗn Độn Kiếm Quyết.
Lấy tu vi Chân Tiên cảnh hiện tại của mình, thúc đẩy chiêu thức cuối cùng của Hỗn Độn Kiếm Quyết, uy lực có lẽ không quá lớn, hắn càng hi vọng ký thác vào lực lượng của thanh kiếm này mang đến.
Thanh kiếm này chính là kiếm mà Nguyên Tổ cảnh sử dụng, bên trong còn có kiếm linh tồn tại, Nghê Trường Sinh chỉ hi vọng một kiếm này có thể tranh thủ cho hắn một chút thời gian để chạy thoát, còn về phần Giao Long, đoán chừng đã bị Hỗn Độn Chung chấn cho trọng thương, nhưng chưa đủ để c·hết. Mà kế hoạch của Nghê Trường Sinh chính là sau khi Cửu Vĩ Hồ vừa đánh trúng sẽ trực tiếp chạy khỏi nơi này, dù sao lực lượng của Cửu Vĩ Hồ cũng sắp dùng hết rồi.
Nghê Trường Sinh cầm Phong Linh kiếm trong tay hướng thẳng lên đỉnh đầu, sau đó hét lớn: "Hỗn Độn Kiếm Quyết —— Khai Thiên Nhất Kiếm."
Kiếm linh trên thân Phong Linh kiếm vào thời khắc này cũng hiển hiện ra, làm động tác giống hệt Nghê Trường Sinh, tuy có chút buồn cười, nhưng một cỗ lực lượng băng hàn bắt nguồn từ Phong Linh kiếm không ngừng khuếch tán, dưới sự phối hợp của kiếm quyết của Nghê Trường Sinh, toàn bộ âm thanh sôi trào của nham tương dưới mặt đất lúc này cũng bắt đầu chậm rãi giảm xuống, bởi vì cỗ băng hàn này.
Mà Cửu Vĩ Hồ đối diện trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường, đó là bởi vì cảnh giới của Nghê Trường Sinh, trong mắt nó, Nghê Trường Sinh chẳng qua chỉ là một Chân Tiên mà thôi, còn bản thân mình bây giờ là Nguyên Cực cảnh, huống chi nó hiện tại đem lực lượng cuối cùng tập trung lại thi triển một kích này, uy lực của nó không cần nói cũng biết lớn bao nhiêu.
"Ngươi đây là phí công vô ích, vẫn là ngoan ngoãn chịu c·hết đi." Cửu Vĩ Hồ vừa nói vừa trực tiếp tung ra một trảo.
Mà Nghê Trường Sinh lúc này cũng chém Phong Linh kiếm ra ngoài. Kiếm ảnh to lớn cùng cự trảo của Cửu Vĩ Hồ va chạm vào nhau, Nghê Trường Sinh liền thu hồi Hỗn Độn Chung đang nhốt Giao Long, một kích vừa rồi tuy rất mạnh, nhưng cũng chỉ trụ được ba hơi thở đã bị cự trảo của Cửu Vĩ Hồ đập nát.
Nghê Trường Sinh lấy đi Hỗn Độn Chung, trực tiếp trốn ở trong Hỗn Độn Chung, mượn cơ hội này tiến vào trong nham tương, Nghê Trường Sinh tin tưởng cái Hỗn Độn Chung này đã có biểu hiện tốt trong hàn đàm, như vậy trong nham tương khẳng định cũng không có việc gì, nếu ở Đạo Giới hoặc Thiên Hằng Giới, nham tương thế này căn bản là không làm gì được mình, nhưng nơi này là Nguyên Thần Giới, tất cả mọi thứ đều được tăng lên không chỉ một hai cấp bậc.
Mà sau khi Nghê Trường Sinh rời đi, công kích của Cửu Vĩ Hồ phá vỡ kiếm ảnh to lớn của Nghê Trường Sinh vẫn không ngừng hướng về phía sau mà đi, phía sau chính là vị trí Hỗn Độn Chung vừa rồi, Giao Long vừa mới từ trong Hỗn Độn Chung chui ra còn chưa kịp phản ứng, liền thấy nghênh đón mình là một cự trảo, nó nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ, chỉ thấy được một khuôn mặt đắc ý.
"Nhân loại, lần này xem ngươi có c·hết không." Ngay khi nó mới nói được nửa câu, công kích tách ra kiếm ảnh của Nghê Trường Sinh, rơi xuống trên thân Giao Long, lúc này nó sửng sốt.
"Cái gì? Nhân loại kia vừa rồi đã đi đâu." Cửu Vĩ Hồ không ngừng nhìn xung quanh, sau đó kịp phản ứng, Giao Long vốn bị nhốt trong Hỗn Độn Chung đã thoát ra, hành động của Nghê Trường Sinh, không cần nói cũng biết.
"Nhân loại giảo hoạt, đáng tiếc đạo thần niệm hư ảnh này của ta lập tức sẽ tiêu tán. Hống hống hống, nhân loại, bản tôn phát thệ, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn." Cửu Vĩ Hồ không ngừng gào thét.
Mà Giao Long không có bất kỳ phòng bị nào, bị công kích của Cửu Vĩ Hồ đánh bay, va vào vách đá, không ngừng phun ra máu tươi.
"Khụ khụ khụ, Cửu Vĩ đại nhân, nhân loại này quá mức giảo hoạt, hắn đã đi rồi." Giao Long vừa phun máu tươi vừa nói.
Cửu Vĩ Hồ nhìn dáng vẻ của Giao Long.
"Tốt, nhìn ngươi cũng là do vừa rồi bị ta đánh trúng một chưởng, thương thế không nhẹ, bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, thân thể này của ta cũng là một Lục Vĩ hồ, đợi lát nữa thần niệm hư ảnh của ta tan biến, ngươi có thể đem nội đan ở trong này lấy đi, dùng để khôi phục thương thế, coi như bản tôn không bạc đãi ngươi." Cửu Vĩ Hồ nói.
Nghe đến đó, Giao Long có chút hưng phấn, mặc dù là nội đan Lục Vĩ hồ, nhưng nếu mình nuốt vào, thương thế chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục, đến lúc đó, biết đâu thực lực còn có thể tiến thêm một bước nữa.
"Đa tạ Cửu Vĩ đại nhân ban thưởng." Giao Long mở miệng nói.
"Khoan đã, ngươi không nên vội cảm tạ, ta còn chưa nói xong, sau khi ngươi nuốt nội đan, ngươi còn phải giúp ta truy đuổi nhân loại kia, bởi vì trên người của hắn có thứ ta muốn biết. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, bản tôn cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi." Cửu Vĩ Hồ nói.
Giao Long nhìn Cửu Vĩ Hồ, sau đó nghĩ lại, cuối cùng quyết định thực lực trước mắt của mình là quan trọng nhất, cho nên, vẫn là nghe theo lời của Cửu Vĩ Hồ thì tốt hơn.
"Ta nghĩ kỹ rồi, Cửu Vĩ đại nhân, ngài nói, ta đã hiểu. Ta có thể làm, nhưng ta chỉ muốn thương thế và cảnh giới của ta được đề cao." Giao Long nói.
Cửu Vĩ Hồ khẽ gật đầu.
"Yêu cầu của ngươi ta có thể đồng ý, vậy tốt, cỗ t·h·i t·hể này giao cho ngươi, nhân loại kia hiện tại ta đã không còn lực lượng truy đuổi hắn, nhưng ta giao nhiệm vụ này cho ngươi, ngươi phải làm cho thật tốt, bản thể của ta đang nhìn nhất cử nhất động của ngươi. Sau khi ngươi nuốt viên nội đan này, ta liền có thể cảm ứng được, phía trên sẽ lưu lại ấn ký của ta." Sau khi nói xong, thần niệm hư ảnh của Cửu Vĩ Hồ liền chầm chậm bắt đầu tiêu tán, nguyên bản mọc ra bảy cái đuôi, hiện tại biến thành bốn cái, Giao Long có thể nhìn ra, con hồ ly này trước đó vốn có sáu cái đuôi, hai cái đuôi còn lại có vết đứt gãy.
Bất quá bây giờ trong lòng Giao Long chỉ nghĩ đến việc nuốt viên nội đan của Hồ Ly này, chữa trị thương thế, về phần nhân loại kia hiện tại cũng không biết chạy đi nơi nào, mang đến cho mình sỉ nhục thế này, coi như Cửu Vĩ Hồ không nói, mình cũng sẽ đi tìm hắn, rửa sạch mối nhục này, huống hồ trên thân nhân loại kia có thể còn có một viên long châu. Đó mới là thứ hấp dẫn hắn thực sự, nếu như hắn nuốt được, như vậy hắn liền có thể triệt để trở thành một con Chân Long ngao du cửu thiên, mà không phải là một con Giao Long.
Nghĩ tới đây, toàn thân to lớn của Giao Long run rẩy, đều là do kích động mà run rẩy.
Giao Long nghĩ đến đây, nhìn về phía Lục Vĩ hồ nội đan, cảm giác cũng không còn hấp dẫn như vậy, bất quá nó đợi chút nữa không chỉ có nuốt viên nội đan này, nó còn muốn đem cái xác kia nuốt vào. Như vậy sẽ tốt hơn, dù sao đây cũng là một con hồ ly có thực lực đạt tới Lục Vĩ, đối với mình cũng là một thứ đại bổ.
Giao Long hướng về phía t·h·i t·hể của Lục Vĩ hồ dùng móng vuốt khẽ điểm. Một viên nội đan to bằng nắm đấm liền trực tiếp từ trong cơ thể Cửu Vĩ Hồ bay ra.
"Ha ha ha, đợi ta khôi phục lại, việc đầu tiên ta làm là đi tìm nhân loại kia báo thù, mặc kệ hắn trốn ở nơi nào." Giao Long vừa nói vừa chuẩn bị há miệng nuốt viên nội đan, nhưng ngay trong nháy mắt này, chỉ thấy một đạo kiếm ảnh trực tiếp từ trước mặt hắn xẹt qua, mà trên kiếm ảnh còn có một đứa bé, trong tay ôm chính là viên nội đan của Hồ Ly mà mình vừa lấy ra.
"Hống hống hống, là ai? Dám đến đoạt nội đan của ta." Giao Long nhìn về phía kiếm ảnh. Chỉ bất quá, kiếm ảnh kia lượn qua lượn lại trước mặt Giao Long mấy lần rồi chui thẳng xuống nham tương.
"Hống hống hống, không, nội đan của ta, nội đan để ta khôi phục, sao có thể rơi vào nơi này a. Là ai, rốt cuộc là ai, mau ra đây cho bản tọa." Giao Long không ngừng gào thét.
Ngay lúc nó điên cuồng gầm thét, một âm thanh từ xa vọng lại.
"Tiểu long long, không có ý tứ, viên nội đan này ta muốn, ngươi chỗ nào mát mẻ thì đến đó mà ở đi, à không đúng, nơi này nóng quá, ta thấy tình huống có vẻ như sắp sập, ta đi trước, chúc ngươi may mắn."
Mà âm thanh kia không ai khác chính là giọng nói của Nghê Trường Sinh. Hắn giờ phút này đã rời khỏi nham tương dưới đất này. Vừa rồi kỳ thật hắn chưa hề rời đi, hắn vẫn luôn ở chỗ này ẩn nấp khí tức, để Cửu Vĩ Hồ cho rằng mình đã đi. Một chiêu vừa rồi hắn cũng đã dốc hết sức lực, cho nên hắn không thể ở lại đây thêm nữa, còn về phần Giao Long, trước mắt, muốn g·iết được nó, ngoại trừ Hỗn Độn Chung ra. Thì không còn cách nào khác, Phong Linh kiếm thì mình không có khả năng thúc đẩy được lực lượng như lúc nãy nữa.
Rời khỏi vực sâu nham tương, Nghê Trường Sinh liền hướng thẳng đến Minh Nguyệt Đế Quốc.
Sau khi Nghê Trường Sinh rời đi, Giao Long từ dưới vực sâu bò lên, bởi vì chỉ thiếu chút nữa là hắn có thể hóa rồng. Giao Long đoán chắc rằng Nghê Trường Sinh đã bỏ thứ gì đó vào trong nham tương, nham tương đột nhiên bạo động, làm Giao Long chưa kịp khôi phục thực lực đã phải nhảy lên.
Giao Long ngửi mùi, nhìn về phía vị trí của Minh Nguyệt Đế Quốc.
"Chỗ đó là hướng Minh Nguyệt Đế Quốc, được, được lắm, nhân loại, đừng để ta gặp ngươi, nếu không ta sẽ xé xác ngươi…… Hống hống hống." Giao Long không ngừng gào thét lên trời.
Nghê Trường Sinh sau khi đi được vạn dặm, liền hắt xì hơi một cái, nghĩ đến dáng vẻ của Giao Long sau khi bị mình chọc tức, Nghê Trường Sinh cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nghê Trường Sinh tính toán thời gian, mình đến đây đã được mười ngày, còn hơn hai mươi ngày nữa, cuộc tranh tài của Minh Nguyệt Đế Quốc mới bắt đầu, cho nên hắn không vội vàng, hắn không có phi hành mà đi, mà dùng phương thức nguyên thủy nhất.
Ngay lúc Nghê Trường Sinh sắp đến một ngôi làng phụ thuộc của Minh Nguyệt Đế Quốc, hắn nghe thấy một chút âm thanh ồn ào.
"Mẹ nó, nhanh trả tiền cho bản đại gia." Một gã nam tử tướng mạo xấu xí, đeo đại đao quát lớn với lão nhân trước mặt.
Phía sau lão nhân là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang nắm chặt cánh tay của gia gia.
"Các vị đại lão gia, ta thực sự không có tiền, con trai ta không phải đã trả hết tiền cho các ngươi rồi sao, bây giờ nó đang tu hành ở Minh Nguyệt Đế Quốc, các ngươi có thể đến đó hỏi." Lão hán nói.
Thế nhưng, sau khi nghe lão hán nói, mấy tên lưu manh mặc hắc y lại không thèm để ý.
"Lưu lão đầu, đừng tưởng rằng lão tử không biết, con trai ngươi chẳng qua chỉ đến Minh Nguyệt Đế Quốc mà thôi, còn việc có thành công hay không thì ai mà biết được, không phải đã nhiều năm nó không trở về rồi sao, nói không chừng đã c·hết ở đâu rồi cũng nên, ngươi còn nhắc đến hắn với bọn ta làm gì, lão già, hôm nay số tiền này nếu ngươi không trả cũng được."
"Ta thấy tôn nữ của ngươi có vẻ ngoài rất được, vậy thì để cho mấy người chúng ta thoải mái một chút đi, lần này sẽ được miễn, bất quá lần sau mà không có tiền trả, thì vẫn sẽ như cũ. Để tôn nữ của ngươi làm t·h·iếp thân thị nữ cho mấy người chúng ta, ngươi thấy thế nào, ha ha ha." Nghe thấy những lời lẽ thô tục từ miệng mấy tên lưu manh, thiếu nữ càng nắm chặt cánh tay lão hán.
Lão hán dùng bàn tay thô ráp nắm chặt tay cháu gái, tỏ vẻ an ủi.
"Mấy vị lão gia, số tiền kia không phải đã sớm trả xong rồi sao, nếu như các ngươi còn muốn, lão hán ta có thể làm thuê kiếm tiền, có thể làm thuê cho các ngươi, nhưng cầu xin các ngươi đừng làm khó cháu gái của ta, nó vẫn chỉ là một đứa bé a." Lão hán khẩn cầu nói.
"Hừ, Lưu lão đầu, tên phế vật kia của nhà ngươi đã trả tiền, nhưng đó là trả tiền vốn thôi. Vẫn còn tiền lời chưa trả, đi một mạch như vậy, chẳng phải là không coi mấy huynh đệ chúng ta ra gì hay sao. Dù sao hôm nay ta cũng nói rõ ở đây. Nếu như ngươi không trả nổi tiền, liền để tôn nữ của ngươi phục vụ mấy người chúng ta, bằng không hôm nay sẽ không giải quyết êm đẹp như thế này đâu." Tên lưu manh đầu lĩnh ngồi xuống, giọng điệu ngang ngược.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh truyền vào tai đám người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận