Quỷ Xá

Chương 998: giằng co

“Phiến huyết môn thứ chín có gì?” Ninh Thu Thủy hỏi.
Người dẫn độ đáp: “Đẩy ra thì ngươi sẽ biết.” Rầm!
Bỗng nhiên, xe buýt lại đụng phải quỷ vật lần nữa, phát ra tiếng rung động dữ dội, tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ ba...... Theo đường cái, quỷ quái tụ tập càng lúc càng đông, đầu xe buýt đã bị đâm lõm rất nhiều, máu tươi từ lệ quỷ trên người chảy xuống, dán kín hoàn toàn kính chắn gió trước xe, thịt nát nhão nhoét trượt xuống. Ninh Thu Thủy phải hai tay nắm chặt chỗ ngồi phía trên để đảm bảo bản thân không bị văng ra ngoài khi xe lắc lư. Hắn thầm nghĩ, tốt nhất chiếc xe này đừng bị lệ quỷ cướp khi chỉ mới mở được một nửa, nếu không sẽ rất phiền phức.
“Này, ngươi thấy không?” Người dẫn độ đột nhiên nói với Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Thấy gì?” Người dẫn độ nói: “Phía trên.” Ninh Thu Thủy dán mặt vào cửa sổ, không dám mở ra, cúi thấp đầu nhìn lên trời. Bầu trời vốn tối tăm giờ đang dần biến thành màu đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mặt trời xám đang dần biến mất, tựa như bị rút đi. Khoảnh khắc nhìn thẳng vào mặt trời xám đó, Ninh Thu Thủy cảm thấy mắt rất khó chịu, nhưng khi màu xám biến mất, cảm giác này cũng giảm bớt theo cho đến khi tan biến.
“Đây là......” Ninh Thu Thủy thì thầm.
Người dẫn độ nói: “【 Hôi 】 đã đi Tây Sơn Điện.” “Chúng ta cũng phải đến đó, trên đường ngươi thấy nhiều lệ quỷ như vậy, đều là để dâng tặng cho hắn đó.” “Bọn chúng giống như một đám người hành hương phát điên, muốn dâng hết tất cả của mình cho sự tồn tại mà trước nay chưa từng thấy.” Ngoài đường, sương mù đã tan đi không ít, Ninh Thu Thủy thấy trong sương mù có rất nhiều bóng ma quỷ dị đang bay về cùng một hướng.
“Chúng ta còn bao lâu nữa sẽ tới?” Ninh Thu Thủy vứt tàn thuốc, giọng điệu nghiêm trọng.
Người dẫn độ: “Chờ Tây Sơn Điện đưa ra quyết định.” “Nếu Tên điên thắng, chúng ta sẽ đến sau đó.” Ninh Thu Thủy: “Nếu Tên điên thua?” Người dẫn độ: “Thua thì thôi.” “An tâm là được.” Ninh Thu Thủy lại châm một điếu thuốc, làn khói từ điếu thuốc được thắp lên một khắc liền tan ra trong không khí, ánh mắt của hắn hướng về phía xa, tựa hồ muốn xuyên thủng màn sương mù vô tận và bầy quỷ kia.........
Bên trong Tây Sơn Điện, vô số lệ quỷ trên tường đã đông cứng lại, chúng không còn chảy theo chất lỏng màu đen nữa, trong đại điện màu đen rộng lớn, đâu đâu cũng là những mảng đồng xanh rỉ sét. Trên tường, những lệ quỷ khủng bố từng trấn giữ nơi này, giờ chỉ còn lại bộ xác mục nát ở trong đại điện đen tối tịch mịch này. Vẻ mặt của chúng hoảng sợ tột độ, trên khuôn mặt còn lưu lại sự run rẩy và phẫn nộ, không biết trước khi chết chúng đã trải qua những gì.
Ở chính giữa cung điện đen tối, chỉ còn một người đang đứng. Hắn mang mặt nạ đồng tiền, mặc cẩm bào dính đầy máu tươi, đối mặt với cửa điện, dường như đang chờ đợi một vị khách quý. Tên điên không đợi quá lâu. Ngay cửa ra vào, cái bóng dáng vặn vẹo kia xuất hiện, cả tòa cung điện đen như bị phủ một lớp bụi trắng, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó thôi mà cả tòa Tây Sơn Điện như nổi lên một trận gió âm, trong gió này mang theo sự phẫn nộ như lửa mặt trời muốn thiêu đốt hết mọi thứ trong điện. Không khí như có những đợt sóng nhiệt đang lan tỏa ra thành từng đợt, sau chiếc mặt nạ đồng tiền kia, Tên điên dường như đang nhìn sâu vào vũ trụ bao la, nhìn về tương lai vô định.
“Xương thịt người hầu của ta đâu?” 『 Hôi 』 lên tiếng. Đó chính là tiếng người. Nhưng không thể phân biệt được là giọng nam hay nữ, mà còn dùng tiếng nói của bọn họ. Tên điên không trả lời câu hỏi của 『 Hôi 』, chỉ nói: “Ngươi ngược lại đã trộm đi không ít thứ, ngay cả 『 ngôn ngữ 』 của chúng ta cũng không tha.” Giọng 『 Hôi 』 bình tĩnh, không dao động, có một ma lực khó tả. “Ta không cần 『 ngôn ngữ loài người 』, phương thức giao tiếp cấp thấp này, ta dùng cách này để giao tiếp với ngươi vì các ngươi loài người quá thấp kém, giọng nói của ta các ngươi không thể nào nghe được, không thể thừa nhận.” Tên điên lắc đầu: “Thứ không thể phổ cập thì chỉ là thứ phẩm bị đào thải thôi.” “Ngươi tự xưng là ẩn tu, thực chất chỉ đang nắm giữ một đống rác rưởi.” Lời hắn vừa dứt, 『 Hôi 』 bước lên một bước, đại điện rung chuyển, chấn động ầm ầm, những chấn động kinh khủng như thể gây ra lở núi phía dưới. Một cảm giác áp bức không thuộc về nhân gian ập đến, trong điện vang lên một thứ âm thanh ma quái.
Ô —— Đó là một loại âm thanh tác động trực tiếp đến linh hồn, không phải do dây thanh rung động tạo ra, mà là một thứ mà người thường không thể hiểu được. Sức mạnh này dường như có sức mê hoặc và tàn phá không thể tưởng tượng đối với sinh mệnh, sau khi nghe âm thanh đó, trên người Tên điên xuất hiện rất nhiều đốm rỉ nhỏ li ti. Hắn lùi lại nửa bước, nhìn chằm chằm vào 『 Hôi 』, cho đến khi đối phương phát ra âm thanh thứ hai.
Y —— Rắc!
Tây Sơn Điện không thể phá vỡ xuất hiện vết nứt, sau đó vết nứt dần mở rộng, sức mạnh hủy diệt theo âm thanh kia mà tùy ý tràn ra phá hoại bên trong vết nứt, khiến cho nó không ngừng lớn lên, sau đó đá đen vỡ vụn, lớp bảo vệ bên trên bị lưỡi dao sắc nhọn xé rách, trong tường đá, vô số lệ quỷ vặn vẹo thân thể xuất hiện, theo đó là một lượng lớn đồng xanh rỉ sét rơi xuống đất. Lúc này trên người Tên điên, lớp đồng xanh dày đặc cũng bắt đầu bong ra, thịt trên người lật lên, một mảng đỏ tươi, không thể nào phân biệt được đó là da thịt của hắn, hay là tấm da người cẩm bào đang mặc. Nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, chưa lùi.
『 Hôi 』 không phát ra âm thanh thứ ba, mà ngược lại dùng ngôn ngữ loài người nói với Tên điên: “Có vẻ như ngươi không chịu nổi rồi.” “Thật đáng thương...... ngươi hao tâm tổn sức, phí nhiều công sức như vậy, đứng trước mặt ta, mà kết quả lại thế này sao?” “Ngươi thậm chí không xứng để ta nói trọn vẹn một câu.” “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, người hầu của ta đang ở đâu?” Tên điên không thèm để ý chút nào tới vết thương trên người, bình tĩnh nói: “Ta vẫn luôn muốn ngươi xuống.” “Không...... Là chúng ta.” Thân ảnh vặn vẹo của 『 Hôi 』 dần biến đổi, cuối cùng ngưng tụ thành một hình người mơ hồ.
“Các ngươi?” “Thật thú vị, chẳng phải ở đây chỉ có một mình ngươi thôi sao?” “Ta cùng tới đây, đâu có thấy người thứ hai.” Tên điên ẩn sau chiếc mặt nạ đồng tiền nở một nụ cười.
“Thế nhưng là vì để cho ta đứng ở chỗ này, để cho ngươi đứng ở chỗ này, đã có rất nhiều người chết......” “Ta còn nhớ rõ bọn họ.” “Ta...... Chính là bọn họ.” 『 Hôi 』 nhìn chằm chằm Tên điên, giọng điệu có chút thay đổi: “Kỳ quái, lực lượng của ngươi yếu đi nhiều quá, thú vị thật, thú vị thật......” “Trước kia ta trên trời nhìn ngươi, như ngắm trăng rằm, dù ánh sáng có lạnh lẽo, vẫn có thể chiếu soi vạn dặm.” “Mà bây giờ, ngươi lại tựa như ngọn nến tàn trong gió, già yếu không chịu nổi.” “Ta rất hiếu kỳ, lực lượng của ngươi...... Đã đi đâu rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận