Quỷ Xá

Chương 990: 【 không tồn tại khách nhân 】 sàng chọn cùng thanh toán

Chương 990: 【Không Tồn Tại Khách Nhân】 Sàng Lọc và Thanh Toán
Đối mặt với câu hỏi của lão hòa thượng, Vương Cửu Xuyến nửa ngày không trả lời được. Hắn phát hiện, lão hòa thượng đây là đem vấn đề hắn đưa ra ném ngược lại cho hắn.
"Được rồi......" Hắn thở dài, sắc mặt xoắn xuýt lại phức tạp.
Lão hòa thượng dẫn Ninh Thu Thủy đến trước phòng sám hối, nói với hắn: "Ninh thí chủ, đi thôi."
Ninh Thu Thủy chắp tay tạ ơn lão hòa thượng, quay người định đẩy cửa, nhưng sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến giọng của lão hòa thượng: "Ninh thí chủ......"
Ninh Thu Thủy dừng bước, hắn quay đầu lại, thấy lão hòa thượng đang mỉm cười.
"Sao vậy, đại sư?"
Lão hòa thượng nói: "Đây là lần cuối cùng Ninh thí chủ đưa ra lựa chọn, dù là sống hay c·hết."
"Cho nên...... Ninh thí chủ, đợi ngươi đưa ra lựa chọn, hãy mạnh dạn tiến lên phía trước."
Lời này có ý chỉ khác, Ninh Thu Thủy nhẹ gật đầu, hít sâu một hơi, quay người chui vào gian phòng tối om, sau đó lão hòa thượng đóng cửa phòng sám hối lại, nhốt kín Ninh Thu Thủy ở bên trong.
Quay đầu lại, lão hòa thượng thấy Tô Chiêu Nhi đang đứng rất gần, ánh mắt sáng quắc nhìn ông.
"Vị nữ thí chủ này, xin hãy an tâm đừng nóng vội, sau khi Ninh thí chủ sám hối xong, sẽ đến lượt ngươi."
Tô Chiêu Nhi thản nhiên nói: "Ta không thể vào phòng sám hối, đại sư biết rõ mà."
"Ngươi hiểu rõ hơn ai hết."
"Ta đến đó, chắc chắn sẽ c·hết."
Lão hòa thượng không hề biện giải hay khuyên bảo, chỉ khẽ gật đầu nói: "Nếu nữ thí chủ đã đưa ra lựa chọn, vậy lão tăng không còn gì để nói......"
Lời còn chưa dứt, một con dao găm sắc bén đã kề lên cổ ông, lưỡi dao thậm chí đã rạch xước da cổ lão hòa thượng, để lại vệt đỏ nhàn nhạt.
Vương Cửu Xuyến ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, k·i·n·h h·ã·i toàn thân cứng đờ!
"Tô Chiêu Nhi, ngươi điên rồi?"
"Mau buông d·ao xuống!"
Tô Chiêu Nhi căn bản không để ý đến hắn, tất cả sự chú ý đều dồn vào lão hòa thượng.
"Đại sư, chắc chắn ngươi biết cách đối phó với tâm ma đúng không?"
"Ta không muốn tổn thương ai cả, ta chỉ muốn sống."
"Mong đại sư chỉ cho ta một con đường sống."
Vương Cửu Xuyến thấy cảnh này, nhất thời cuống cuồng muốn xông lên, lại sợ Tô Chiêu Nhi run tay một cái thì không biết phải làm sao. Ngược lại lão hòa thượng, dù bị dao kề cổ, vẫn không hề hoảng hốt, mặt vẫn tươi cười. Ông nói với Vương Cửu Xuyến: "Vương thí chủ, chuyện ở đây lão tăng tự giải quyết, xin Vương thí chủ hãy ra tiền điện chờ đợi."
Vương Cửu Xuyến ban đầu không nhúc nhích, nhưng thấy lão hòa thượng vẫn ung dung không vội vàng, cuối cùng vẫn không yên tâm dặn dò một câu, rồi quay người rời đi. Khi ra đến cổng vòm, Vương Cửu Xuyến lại quay người gọi Tô Chiêu Nhi một tiếng, đợi nàng ta quay lại, Vương Cửu Xuyến dùng hai ngón tay chỉ vào hai mắt mình, rồi lại chỉ vào đối phương, ra hiệu cho nàng đừng làm càn, hắn đang theo dõi nàng.
Nhưng rõ ràng, sự uy h·iếp của Vương Cửu Xuyến chẳng có tác dụng gì. Tô Chiêu Nhi đã là người sẵn sàng c·hết, sao có thể để ý đến hắn?
Sau khi hắn đi rồi, lão hòa thượng mới quay sang Tô Chiêu Nhi nói: "Lão tăng đã nói rõ ràng, nữ thí chủ chỗ nào còn chưa hiểu?"
Tô Chiêu Nhi lắc đầu: "Ta muốn sống."
"Đại sư là người có pháp lực, nếu có thể nhìn ra chúng ta bị tâm ma vây khốn, chắc chắn sẽ có cách giúp chúng ta tránh né hoặc thoát khỏi tâm ma."
"Đại sư, phật môn có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, ngài giúp ta giải quyết tâm ma, chẳng phải cũng đang giúp những người khác sao?"
"Dù sao, xã hội càng nhiều kẻ liều mạng, thì cuộc sống của người bình thường cũng sẽ càng nguy hiểm, đúng không?"
"Đại sư dù chưa h·ại họ, nhưng họ lại c·hết vì đại sư, món nợ này tính sao đây?"
Tô Chiêu Nhi cười như không cười nhìn lão hòa thượng, chậm rãi rút con dao găm về.
Lão hòa thượng trầm mặc một hồi, quay người tản bộ trong sân, thốt ra một câu khiến Tô Chiêu Nhi kinh hãi: "Thí chủ có phải cho rằng...... mọi 『câu chuyện』 đều phải có một con đường sống?"
Vẻ mặt Tô Chiêu Nhi dần trở nên cứng đờ, cặp mắt vốn không mấy kiên định của nàng lộ ra vẻ nghi ngờ về nhân sinh.
"Ngươi...... Có ý gì?"
Lão hòa thượng quay người nhìn nàng.
"Thí chủ có lẽ không biết, bức ghép hình tổng cộng có mười hai mảnh ghép, mười mảnh ghép đầu có thể do rất nhiều mảnh ghép khác tạo thành, nhưng chỉ có mảnh ghép cuối cùng là đặc biệt nhất...... Tất cả mọi người muốn giành được mảnh ghép thứ 12, đều phải tiến vào phòng sám hối."
Tô Chiêu Nhi nhìn từ trên xuống dưới lão hòa thượng, muốn tìm ra điều gì đó trên khuôn mặt ông ta. Nàng kinh hãi vì...... sao lão hòa thượng - một NPC - lại biết về 『mảnh ghép hình』, lại còn có vẻ biết về thế giới bên ngoài câu chuyện của mảnh ghép. Tên đầu trọc này chắc chắn không phải là quỷ khách, vậy...... rốt cuộc hắn là ai?
Lão hòa thượng mỉm cười, nói thêm: "Nơi này, là vòng 『sàng lọc』 cuối cùng."
Tô Chiêu Nhi sững sờ hồi lâu, mấy câu nói ngắn ngủi này của lão hòa thượng đã gây cho nàng một cú sốc lớn về tinh thần.
"Ngươi vừa nói, đây là...... Sàng lọc?"
"Sàng lọc cái gì?"
Với từ "sàng lọc", nàng không cảm thấy lạ lẫm. Trước kia từng nghe quỷ bỏ tiền bối nhắc qua, quỷ bỏ tồn tại là vì "sàng lọc". Mà giờ đây, NPC trong câu chuyện của mảnh ghép cuối cùng lại nói với nàng, mảnh ghép cuối cùng cũng là để sàng lọc.
Ánh mắt của lão hòa thượng xuyên qua Tô Chiêu Nhi, nhìn về phía phòng sám hối sau lưng nàng, bình tĩnh đáp: "Người đi đến cuối con đường, cần phải trải qua hai lần sàng lọc."
"Vòng sàng lọc thứ nhất, là để chọn ra người có 『vận may』, 『trí tuệ』 và 『dũng khí』."
"Vòng sàng lọc thứ hai, là để chọn ra người 『không ác』."
"Tô Chiêu Nhi, mảnh ghép cuối cùng này...... tên là 『thanh toán』."
"Nó khác với bất kỳ câu chuyện nào ngươi từng trải qua, trong câu chuyện của mảnh ghép này, không hề có cái gọi là đường sống...... Bất kỳ ai trong vòng sàng lọc thứ nhất mà 『làm quá nhiều chuyện ác』, đến mảnh ghép cuối cùng đều sẽ bị 『thanh toán』."
"Nghiệp chướng trên người ngươi quá nặng, đã vượt qua mức độ tha thứ của mảnh ghép, cho nên......"
"Tô Chiêu Nhi, ngươi chắc chắn sẽ c·hết trong câu chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận