Quỷ Xá

Chương 933: 【 Vũ Mộ 】 liền dán

Chương 933: 【Vũ Mộ】liền dán. Giải Hữu Lan không phải quỷ khách, điểm này Chương Anh mười phần xác định. Cho nên, Giải Hữu Lan cũng không biết, độ khó của ba mảnh ghép cuối cùng. Nếu như tiêu hủy đầu người đã chết là xong, vậy thì độ khó của câu chuyện này có lẽ quá đơn giản. Ban ngày coi như mắng nhau, chỉ cần tiểu đội không gây nội chiến, thậm chí chỉ cần hai người giữa không có mâu thuẫn, nhìn chằm chằm vào nhau, vậy liền có thể an toàn qua. Trong đêm chỉ cần ngủ không gây sự, cũng sẽ không có nguy hiểm. Nếu độ khó của mảnh ghép chỉ giới hạn ở đó, Chương Anh cảm thấy mình trở về ban đêm đi ngủ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Sau khi suy tư, nàng gác lại phương pháp phá hủy đầu lâu có vẻ như một lần xong xuôi, quyết định mang theo cái đầu quấn băng ở bên cạnh mình. Trước đó Ninh Thu Thủy trên đường đến khu ký túc xá đã nói với bọn họ, chỉ cần không để Hạng Từ chạm vào đầu người, vấn đề sẽ không lớn. Ác quỷ trong sơn trang không thể cướp không đầu người, chúng cũng không có định vị chính xác đầu người. Giang Ngọc Chi đi theo các nàng, hỏi: “Ta có một vấn đề, trước đó đầu của Hầu Thành Thải các ngươi tìm được rồi à?” Chương Anh khẽ lắc đầu: “Không tìm được.” Nàng tò mò đánh giá Giang Ngọc Chi một chút, thầm nghĩ lẽ nào nàng không biết đầu của Hầu Thành Thải ở đâu sao? Theo lý thuyết, cái đầu kia hẳn là bị bọn họ nhặt được mới đúng chứ. Mặc dù Chương Anh trong lòng cảm thấy hiếu kỳ, nhưng nàng không có hỏi thăm. Nàng cảm thấy, Giang Ngọc Chi này có chút vấn đề. Cách làm của Ninh Thu Thủy, nói là đang chiếu cố Giang Ngọc Chi, không bằng nói... là đang đẩy nàng ta ra khỏi đội. Hơn nữa, việc Giang Ngọc Chi tạm thời tách ra, chắc chắn không phải đi tìm điện thoại di động. Thứ nhất, điện thoại là thứ liên quan đến tính mạng bọn họ, nếu bị Sát Nhân Ma để mắt đến, nếu trên người có điện thoại, còn có một khả năng sống sót, thứ này chắc chắn phải mang theo người, dù lúc đó có quên thì sau một thời gian dài như vậy cũng phải phát hiện ra. Thứ hai, tìm điện thoại đâu cần nhiều thời gian như vậy? Chương Anh có thể khẳng định, Giang Ngọc Chi đã nói dối bọn họ. Nàng ta căn bản không phải đi tìm điện thoại di động. Cho nên hiện tại, nàng cũng không xác định Giang Ngọc Chi rốt cuộc như thế nào, dứt khoát giả ngơ theo một lát. “Vậy thì chúng ta tiếp theo phải nhanh đi tìm cái đầu kia, nếu không, nếu bị quỷ trong sơn trang tìm được trước thì phiền phức!” Chương Anh: “Lại đi sân vận động tìm một chút đi, lúc đó Vương Long Hạo giống như đã bảo Hạng Từ ném cái đầu người đến chỗ đó.” Nàng vừa nói, vừa len lén đánh giá biểu hiện của Giang Ngọc Chi. Người sau tuy không cự tuyệt, nhưng sắc mặt đúng là có thoáng mất tự nhiên. Sự thay đổi nhỏ nhặt này khiến Chương Anh xác định, tiểu đội của Ninh Thu Thủy thực sự đã lấy được cái đầu của Hầu Thành Thải. “Có ý tứ... Nàng vừa rồi là đi tìm đầu của Hầu Thành Thải sao? Hay là... Đi giấu cái đầu đó?” Nhà công nhân viên chức nhỏ. Ninh Thu Thủy, ba người tại một căn phòng trên lầu hai tìm được một bộ thi thể. Đây là một căn phòng chứa đồ lặt vặt, rất nhỏ, gọn gàng, bên trong cơ bản chất đống những vật dụng sạch sẽ. Có một bộ thi thể mục nát ngồi dựa vào đống đồ hỗn độn bên trong, trông có vẻ không trẻ, tóc trắng trên đầu đầy giòi, mặt đất có một vũng lớn vết máu. Không giống với những thi thể khác, cổ thi thể này không có vết nứt nào, nó hoàn chỉnh. Nguyên nhân cái chết của gã này là trên cổ cắm một cây bút. Cây bút găm thẳng vào mạch máu quan trọng. Ninh Thu Thủy ra hiệu cho hai người cảnh giác xung quanh, còn mình thì tiến đến thăm dò thi thể, nhìn thấy trên cổ những lỗ không bình thường đã mục nát, nói: “Gã này tự sát...” “Cứ nghĩ không chết được, tự đâm vào cổ mấy lần, thật tàn nhẫn…” Tào Lập Tuyết nghĩ mà thấy đau thay, không nhịn được đưa tay xoa cổ mình, nói: “Đây là quyết tâm phải chết sao... Trước đó hắn đã trải qua những gì trong sơn trang, mà tuyệt vọng đến mức muốn tự sát?” Ninh Thu Thủy cẩn thận rút cây bút từ cổ thi thể ra, nhìn cây bút một chút, rồi chuyển sự chú ý sang bốn phía. “Không đúng, ở đây rõ ràng có đinh vít và lưỡi dao sắc nhọn, sao hắn lại dùng bút?” “Này, các ngươi tìm xung quanh xem có giấy hoặc sách vở gì không?” Ninh Thu Thủy nói với hai người, hai người tìm một hồi, nhưng không tìm thấy đồ vật mình muốn. “Có thể ở trên người nó không?” Tào Lập Tuyết chỉ vào thi thể, ba người nhìn nhau, bàn nhau, trực tiếp lật thi thể lên. Mùi hôi thối xông thẳng vào gáy, khiến Lỗ Phong Lâm nhớ lại chuyện không vui, mặt tái mét, suýt chút nữa nôn ra. Tuy nhiên, sau khi thi thể bị lật lên, bọn họ thấy phía dưới chỗ mông của thi thể, thực sự có một mảnh giấy hình vuông màu vàng đất rất nhỏ. Trên mảnh giấy dính không ít nước xác chết màu nâu, có một loại cảm giác buồn nôn khó tả, hai người đều không muốn chạm vào thứ đó, chỉ có Ninh Thu Thủy nhặt lên. Năm tờ ghi chép phía trước của mảnh giấy toàn là những việc vặt phải ghi nhớ, khi Ninh Thu Thủy kéo miếng dán phía trước xuống, sang tờ thứ sáu, nội dung có chút thay đổi——...【Ta không biết nên hình dung những điều này như thế nào, nhưng ở trong sơn trang đang xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ......】【Ta hẳn là không có cách nào rời khỏi đây, nhưng nếu Long thiếu ngươi thấy miếng dán này, nhất định phải nghĩ cách tìm ra thứ đang giấu ở trong sơn trang ——(bị nước thây làm bẩn)】...【Những ngày này trong sơn trang có người chết không ngừng, một ngày hai người, có đôi khi còn có mấy người một ngày, ta nghĩ tất cả chuyện này đều có liên quan đến nó...】【Lúc đầu ta nói ý nghĩ của mình với quản gia, mọi người định đi tìm nó, nhưng mà, nó tự mình xuất hiện......】【Ta không biết hình dung như thế nào, nó thật sự rất đáng sợ, sao cái thứ đáng sợ này lại xuất hiện trong sơn trang?】【Chờ một chút... Quản gia là người đến đây sớm nhất, có lẽ hắn biết câu trả lời, nhưng không quan trọng, khi Long thiếu các ngươi đến, chắc chắn hắn đã chết...】...【Ta không thể đối mặt với nó, càng không thể đối mặt với cảnh tượng thảm khốc như vậy, cho nên ta chạy trốn, ta là một tên hèn nhát đáng chết...】【Ta biết, nó nhất định sẽ đến tìm ta, cho nên trước đó, ta muốn tự mình giết mình trước một bước, như vậy ta sẽ không nhìn thấy nó nữa, ha ha】【Ha ha ha... Nó đừng hòng tìm được ta... Mãi mãi!!】...
Bạn cần đăng nhập để bình luận