Quỷ Xá

Chương 882: 【 hôm nay phía sau ngươi...... 】 Nguy hiểm lại đến

Chương 882: 【 Hôm nay phía sau ngươi... 】 Nguy hiểm lại đến.
Những học sinh oan hồn này biến mất liền biến mất, lại cố tình để lại quần áo dính m.á.u, Ninh Thu Thủy còn đang nghĩ xem những y phục này có tác dụng đặc biệt gì, thì lão cảnh viên đã muốn nhảy lầu. Trong phòng học, giờ chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ cùng hai học sinh oan hồn tiếp tục học, ngoài cửa 'nhện' đã không nhịn được muốn đưa tay vào, dấu tay đỏ tươi trên vách tường phòng học lộ ra vô cùng chướng mắt.
"Đi mau thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều!" Ninh Thu Thủy nói làm ngay, nhanh tay nhặt quần áo rơi của những học sinh oan hồn kia, buộc chúng lại thành dây thừng, sau đó buộc vào chân bàn, Ninh Thu Thủy đi tới bên cửa sổ hé mở, kéo mạnh cửa sổ ra, nói với lão cảnh viên: "Nhanh lên!"
"Không còn thời gian!" Hắn để lão cảnh viên dẫn đầu xuống dưới, dù sao 'nhện' chủ yếu nhắm vào lão cảnh viên, từ nãy đến giờ lão cảnh viên cũng không nói một lời, trực tiếp quấn quân trang vào cánh tay, đi tới mép cửa sổ, loạng choạng mà tụt xuống.
Bàn học đương nhiên không thể nặng bằng một người trưởng thành, nhưng khung cửa sổ lại rất chắc chắn, bàn học kẹt ở chỗ đó, lực kéo của dây chuyển vào khung cửa sổ.
Lão cảnh viên xuống được tầng hai, trực tiếp nhảy xuống đất, rồi ra hiệu cho Ninh Thu Thủy, Ninh Thu Thủy cũng nhanh chóng tụt xuống, vừa quay người lại, trông thấy trong phòng học chỉ còn một học sinh oan hồn cuối cùng đang đọc sách. Người này hơi nghiêng khuôn mặt trắng bệch, tựa hồ đang đọc sách, lại như đang nhìn Ninh Thu Thủy.
Ninh Thu Thủy khẽ gật đầu với người kia, coi như nói lời cảm ơn, rồi bắt đầu tụt xuống, rất nhanh hắn cũng tiếp đất an toàn như lão cảnh viên.
"Xong rồi!" Ninh Thu Thủy vỗ tay, nói với lão cảnh viên, nhưng người sau lại đang ngồi xổm dưới đất, không nhúc nhích.
"Sao thế, trẹo chân?" Lão cảnh viên bật đèn pin, rọi xuống đất, Ninh Thu Thủy trông thấy, đó lại là một cánh tay cụt máu me be bét! Cánh tay cụt này máu me đầm đìa, giống như bị thứ gì gặm qua, chỗ nào cũng thấy xương trắng hớn hở!
"Tay cụt... Vậy có phần thân ở đâu?" Ninh Thu Thủy nhanh chóng hỏi, bản thân cũng bật đèn pin, chiếu quanh tìm kiếm.
"Không có, chỉ thấy một cánh tay..." giọng lão cảnh viên trầm trọng, hắn ngẩng đầu nhìn phòng học tầng ba, phát hiện đèn trong phòng đã tắt hẳn, nhưng 'nhện' cũng không đuổi tới. 'Nhện' biến mất rồi.
"Còn may..." lão cảnh viên thở phào một tiếng, trái tim đang đập nhanh cũng có chút bình tĩnh lại.
Ninh Thu Thủy cũng ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa sổ phòng học nửa khép đen ngòm kia rất giống một cái miệng lớn đáng sợ, nhưng không thấy bóng dáng 'nhện' đâu.
"Xem ra 'nhện' chỉ có thể hoạt động bên trong tòa nhà học." Lão cảnh viên nhìn xung quanh, cúi người núp sau bụi cỏ, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó chúng ta đi đâu?"
Ninh Thu Thủy nói: "Nhà số 2."
"Đúng đấy, chỉ còn tòa nhà đó chúng ta chưa từng tới, có lẽ pho tượng ở ngay tòa nhà đó."
"Cũng không hẳn..."
"Hả?"
"Nhìn tay ở dưới đất kìa." Ninh Thu Thủy vừa dứt lời, lão cảnh viên cúi đầu, thấy cánh tay máu me kia đang chỉ thẳng về phía cửa chính của nhà số 2.
"Tiểu tử ngươi... Cái này là ngẫu nhiên sao?" Lão cảnh viên kinh ngạc tán thưởng, Ninh Thu Thủy trả lời: "Nếu là do quỷ để lại thì không phải ngẫu nhiên."
"Bọn chúng bị 'hạn chế' rất nghiêm ngặt, không có cách nào 'trực tiếp' cho chúng ta manh mối."
"Bất cứ khả năng mập mờ nào, chúng ta đều phải chú ý."
"Đi nhanh thôi, ta có dự cảm, 'nó' sắp tới." Lão cảnh viên đương nhiên biết 'nó' trong miệng Ninh Thu Thủy là ai. Hắn có chút lo lắng liếc nhìn tòa nhà học đen kịt ở đằng xa, từ nãy đến giờ hắn cũng không tìm được manh mối nào liên quan đến Quan Siêu, đối phương cứ như là bốc hơi khỏi nhân gian ở trong cái trường này.
Lão cảnh viên không có vợ con, đồ đệ này hắn mang theo vài chục năm, tình cảm không phải bình thường. Hai người đang chuẩn bị rời đi thì phía sau bỗng có tiếng vật gì rơi xuống đất, người hai người cứng đờ, Ninh Thu Thủy lập tức quay đầu, thấy mấy bộ đồng phục lúc nãy họ trói đã biến mất, mà trên mặt đất lại có thêm hai chiếc áo khoác đồng phục.
Đèn pin rung nhẹ, vết máu trên áo khoác này dường như trở nên tươi hơn không ít. Ninh Thu Thủy nhặt chúng lên.
"Đi thôi."
Bước vào tòa nhà học số 2, bóng tối ở đây càng sâu. Tòa nhà số 2 là khu nghệ thuật, trước kia học sinh học nhạc, mỹ thuật, máy tính đều ở trong tòa nhà này.
Trên mặt đất, tất cả đều là m.á.u loang lổ, bút mực lộn xộn, giấy và những t.h.i t.h.ể bị vứt lung tung… Chúng cùng nhau tạo thành một bức vẽ lộn xộn. Hai người bước qua những thứ đó, đi đến đầu cầu thang.
"Đi tầng mấy?" Lão cảnh viên hỏi, Ninh Thu Thủy nhíu mày. Cứ tiếp tục lần theo manh mối, cánh tay gãy kia là ai để lại, có phải cạm bẫy hay là do hắn quá lo lắng? Nếu không phải, bên trong tòa nhà số 2… Rốt cuộc có đồ gì quan trọng?
"Rầm!" Đúng lúc hai người còn đang nghi hoặc, trên đầu bỗng có tiếng động, như có vật gì đó bị xô ngã…
Lão cảnh viên có chút hưng phấn, nói: "Má ơi, trên lầu!"
"Đi mau... Ngươi sao vậy, Ninh Thu Thủy?" Hắn đang định lên lầu thì phát hiện Ninh Thu Thủy đang cầm đèn pin chiếu lên trần nhà, vẻ mặt căng thẳng.
"Chờ một chút!" Ninh Thu Thủy nhỏ giọng nói, mắt không rời trần nhà. Chuyện này rất giống như oan hồn của trường Bạch Hà cho họ 'nhắc nhở' mới, lúc vừa nghe tiếng động kia, cảm giác đầu tiên của Ninh Thu Thủy cũng là hưng phấn và kích động, nhưng rất nhanh… hắn đã phát giác không bình thường. Một cảm giác tim đập nhanh dữ dội truyền tới. Khiến mí mắt hắn giật liên hồi, khiến da gà hắn nổi lên, khiến tay chân hắn lạnh toát!
Cảm giác này Ninh Thu Thủy không hề xa lạ, vì trước đó vài ngày trong tang lễ ở nhà hoa nhài trắng, tại cái căn phòng kinh khủng đó, lúc hắn định lật cái thi hài thứ năm của Hùng Á Cường… Cũng đã xuất hiện!
"Không phải nhắc nhở... không phải!"
"Là thứ rất nguy hiểm!"
"Mau trốn!" Ninh Thu Thủy lập tức dẫn đầu, chạy theo hướng ngược lại với âm thanh trên đầu!
"Không ra ngoài sao?" Lão cảnh viên chạy theo sau hắn, nghiến răng nói, mồ hôi lạnh túa ra giữa tóc mai.
Ninh Thu Thủy trả lời: "Bên ngoài còn nguy hiểm hơn!"
"Nguồn cơn k.h.ủ.n.g b.ố của trường Bạch Hà… Có lẽ đang tuần tra bên ngoài!"
"Con quỷ trên lầu kia gây tiếng động rất lớn, chúng ta có thể quần nhau với nó trước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận