Quỷ Xá

Chương 960: 【 không tồn tại khách nhân 】 Mạc Ca

Chương 960: 【không tồn tại khách nhân】 Mạc Ca Vương Cửu Xuyến điên cuồng đập cửa, sáng sớm đã gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng Hoắc Bồ Anh trong phòng không có bất kỳ phản hồi nào. Sốt ruột, Vương Cửu Xuyến bắt đầu nghiêng người xô cửa. Rầm! Rầm! Hắn liên tục đụng mấy lần, chấn động làm ồn đến một người phụ nữ trung niên sát vách. Bà ta mở cửa hé nửa người, liếc nhìn Vương Cửu Xuyến sắc mặt lo lắng, chưa kịp để Vương Cửu Xuyến mở miệng, bà ta đã chỉ vào mũi Vương Cửu Xuyến mắng lớn: “Oa oa oa, Vương Cửu Xuyến, ngươi không ra gì hả!” “Sáng sớm, ngươi đập cửa nhà Hoắc Bồ Anh làm cái gì?” “Thấy sắc nảy lòng tham à?” “Hành vi này của loại người như ngươi, đặt ở thời cổ đại là phải nhét vào lồng heo dìm nước đó!” “Ôi, bà con ơi, hàng xóm ơi, mau lại xem này, Vương Cửu Xuyến không ra gì, sáng sớm đã đập cửa nhà Tiểu Hoắc, hắn muốn làm gì vậy chứ!” Vương Cửu Xuyến trừng mắt, không ngờ người phụ nữ trung niên cũng không phân biệt đúng sai, đã gào lên như vậy, nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Hắn chỉ có thể chỉ vào cửa phòng Hoắc Bồ Anh, ấp úng nói: “Không phải mà, Trần Di, cô đừng có mà kêu la om sòm... Hoắc Bồ Anh nàng, nàng gặp chuyện rồi!!” Trần Di nghe vậy thì ngớ người, bà ta ngừng kêu la, bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Vương Cửu Xuyến hỏi: “Tiểu Hoắc xảy ra chuyện gì, làm sao ngươi biết?” Vương Cửu Xuyến vừa nghĩ đến người phụ nữ mình thích có khả năng đã chết thảm trong phòng, gấp đến độ không chịu được, bèn nói với Trần Di: “Cô đừng quản nhiều vậy, mau giúp tôi tìm thợ sửa khóa, đến mở khóa đi!” Trần Di lắc đầu: “Như vậy sao được? Trừ phi chủ nhân căn phòng là Tiểu Hoắc đồng ý, nếu không thì chúng ta sẽ bị coi là tự ý xông vào nhà dân đó!” “Không phải cô không giúp ngươi, nhưng ai mà dám làm vậy, sau này còn làm ăn gì nữa?” “Nếu như ngươi biết chút gì đó, cô khuyên ngươi nên nhanh chóng báo cảnh sát đi!” Vương Cửu Xuyến tuy gấp, nhưng cũng biết Trần Di nói có lý, thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi báo cảnh sát. Không lâu sau, cảnh sát đến. Lầu bốn bị vây chật kín người. Khi cánh cửa phòng Hoắc Bồ Anh mở ra, cảnh tượng bên trong khiến những người ở cửa phải nín thở. Hoắc Bồ Anh đã chết. Nàng ngồi trước bàn ăn, mặt hướng cửa ra vào, trên mặt nở một nụ cười cứng đờ, môi tím tái. Trên mặt bàn... bày biện một đống lớn đồ ăn nguội lạnh, không ai động đũa. Bác sĩ đi cùng cảnh sát kiểm tra sơ qua cho Hoắc Bồ Anh, sắc mặt khó coi, nói với viên cảnh sát dẫn đầu: “Người bị hại đã xác nhận tử vong, nguyên nhân cái chết sơ bộ phỏng đoán là ngộ độc thức ăn, thời gian tử vong đại khái từ 3 giờ đến 4 rưỡi sáng, thời gian cụ thể thì còn phải chờ kiểm chứng thêm.” Mấy nhân viên cảnh sát đeo găng tay trắng kiểm tra một lượt căn phòng, dùng đèn pin đặc biệt soi chiếu, cuối cùng rời khỏi nơi này, mang thi thể đi, đồng thời niêm phong căn phòng. “Tạm thời đừng vào, không được phá hỏng hiện trường, có thể còn có bước kiểm chứng tiếp theo.” Cảnh sát dặn dò vài câu, sau đó dẫn đội rời đi. Vương Cửu Xuyến thất hồn lạc phách đi theo cảnh sát, mãi đến dưới lầu, cảnh sát phía sau mới nói với hắn: “Không cần tiễn đâu, vị tiên sinh này.” Vương Cửu Xuyến yết hầu khẽ động, chỉ vào thi thể trên cáng cứu thương: “Tôi, tôi đưa nàng.” Ánh mắt nhân viên cảnh sát khẽ dao động: “Ngài là… chồng của nàng?” Vương Cửu Xuyến lắc đầu, nghĩ một chút, cảm thấy mình không quen biết người ta, mà cứ thế đi theo thì không thích hợp, có điều đầu óc trống rỗng hoàn toàn không có nội dung, bật thốt lên: “Tôi là con trai của nàng.” Nhân viên cảnh sát: “Hả?” Vương Cửu Xuyến sửa lại: “Em trai… Tùy tiện đi, anh trai cũng được.” Đối diện với ánh mắt hoài nghi của nhân viên cảnh sát, hắn cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi khai rõ, tôi và nàng chỉ là hàng xóm.” “Tôi chỉ là...” Mặt hắn lộ vẻ phức tạp, không nói nên lời. Nhân viên cảnh sát dường như có thể hiểu được hắn, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Xin nén bi thương.” Đưa mắt nhìn đoàn người rời đi, đứng trên ban công hành lang tầng năm, Ninh Thu Thủy đang chuẩn bị uống hết ngụm rượu cuối cùng trong bình, nhưng hắn chợt liếc thấy gì đó, động tác khựng lại. Hoắc Bồ Anh sắp bị đưa lên xe bỗng dưng mặt xoay một chút, đối diện với hắn, hơi nhếch miệng, giống như đang nói điều gì. Nhưng người chết sao có thể nói chuyện được? Ninh Thu Thủy cho là mình đã uống quá nhiều, dụi mắt, cẩn thận nhìn lại. Nhưng đối phương đã được đưa vào trong xe, không thấy nữa. “Tình huống thế nào vậy...” Ninh Thu Thủy ừng ực rót hai ngụm rượu, quay người muốn về phòng, đầu hành lang lại truyền đến tiếng bước chân "thình thịch", Ninh Thu Thủy vừa quay đầu, đã thấy bóng dáng Vương Cửu Xuyến. Hắn thở hồng hộc, hai tay chống đầu gối, trừng mắt nhìn Ninh Thu Thủy: “...Ninh Thu Thủy, tôi, tôi nghe thấy!” Ánh mắt Ninh Thu Thủy: “Nghe thấy cái gì?” Vương Cửu Xuyến thở không ra hơi: “Tiếng đập cửa! Tiếng đập cửa!” “Tối hôm qua!” “Ở trước cửa nhà Hoắc Bồ Anh!” “Liên tục gõ hai lần!” “Sau đó Hoắc Bồ Anh mở cửa, tôi không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nhưng trong phòng nàng có thêm một người!” “Thêm một người tên là Mạc Ca!” Ninh Thu Thủy nhìn xung quanh, sau đó mở cửa, nói với Vương Cửu Xuyến: “Vào trong rồi nói.” Hai người vào phòng, Vương Cửu Xuyến khát nước quá, mở chai bia uống ừng ực, sau đó thở hổn hển nói: “Sao lại thế này, Ninh Thu Thủy, chẳng lẽ lời tên kia tối hôm qua nói là đúng à!” “Khu nhà ta chẳng lẽ lại... có ma?” Đối diện với phỏng đoán của Vương Cửu Xuyến, Ninh Thu Thủy hỏi: “Mạc Ca là ai?” Vương Cửu Xuyến: “Tôi không biết mà!” “Lần đầu Hoắc Bồ Anh mở cửa, tôi nghe thấy bên ngoài, hình như nàng đang gọi Mạc Ca gì đó, nghe giống như một người rất quan trọng với nàng, chẳng lẽ là anh trai ruột của nàng?” Ninh Thu Thủy: “Nghe có vẻ giống xưng hô với chồng hơn.” Vương Cửu Xuyến khẽ giật mình, sau đó cười gượng nói: “Sao, sao có thể… Tôi ở đây đã một năm rồi, có thấy Mạc Ca nào đâu.” Ninh Thu Thủy uống một ngụm rượu: “Chuyện tối hôm qua, anh có kể với cảnh sát không?” Vương Cửu Xuyến lắc đầu: “Tôi nào dám nói, kể chuyện này với cảnh sát, vậy tôi sợ là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.” Ninh Thu Thủy: “Trong phòng không có dấu vết của anh, vậy thì không sao, tôi khuyên anh nên nói chuyện với cảnh sát... tiện thể nhờ bọn họ giúp điều tra cái tên 'Mạc Ca' kia xem sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận