Quỷ Xá

Chương 930: 【 Vũ Mộ 】 Hạng Từ vấn đề

Chương 930: 【Vũ Mộ】Vấn đề của Hạng Từ
Ngay khi Lỗ Phong Lâm sắp nổi giận, Ninh Thu Thủy bình tĩnh chặn lại hắn: “Thôi đi, hai người các ngươi đừng làm ầm ĩ nữa.” “Yên lặng một chút đã.” “Hạng Từ có năng lực quấy rầy cảm xúc của chúng ta, mọi người kiềm chế, đừng để một lát không bị Vương Long Hạo đánh chết, lại bị người một nhà hại chết.” Hai người nhớ lại dự đoán của Ninh Thu Thủy trước đó về năng lực của Hạng Từ, lúc này mới hơi thu liễm lại. Giang Ngọc Chi hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó đi về phía cửa sổ, nàng kéo hé cửa sổ, cảm nhận được gió lạnh bên ngoài thổi vào, có vẻ bình tĩnh hơn.
Ninh Thu Thủy đi đến tủ quần áo, mở tủ, lấy ra viên đầu của 『Hầu Thành Thải』.
Tào Lập Tuyết nói với bóng lưng của hắn: “Hạng Từ hẳn là vì cái đầu này mà đến.” “Chỉ là……” Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc. “Ta có một chút không hiểu lắm, đó là theo tình huống trước đó mà xem, Hạng Từ không biết cái đầu người ở chỗ nào cả... Tại sao lại đột nhiên tìm tới chúng ta?” Trong phòng một trận im lặng.
Lỗ Phong Lâm phối hợp nói: “Chúng ta hồi tưởng lại mọi việc một chút, không lâu trước ở sảnh chờ, Hạng Từ từng vào nhà vệ sinh...” “Mặc dù không đợi bao lâu, nhưng lúc đi ra sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, nếu chúng ta giả định hắn là s·á·t Nhân Ma, đang tìm kiếm đầu lâu của 『Hầu Thành Thải』, vậy vào lúc đó, điều duy nhất có thể khiến biểu hiện của Hạng Từ như vậy rất có thể là hắn đã quay lại vị trí đầu lâu bị vứt trước đó để tìm, nhưng lại không tìm thấy... Vì cái đầu của 『Hầu Thành Thải』 đã bị chúng ta vô tình lấy đi rồi.” Ninh Thu Thủy cười nói: “To con, thông minh lên đấy chứ?” Được Ninh Thu Thủy khen một câu, Lỗ Phong Lâm cũng cười: “Hai ngày này trải qua nhiều chuyện như vậy, đầu óc tựa như đột nhiên thông suốt ra.” “Nếu ta đoán không sai, vậy ít nhất tình huống kia có thể chứng minh, Hạng Từ không có vị trí chính xác của cái đầu người, việc hai đầu người trước đó bị đoạt đi hoàn toàn có thể đưa vào logic này – Đầu người của Hà Vũ ở ngay trên xe buýt không ai trông, đầu còn lại là bị hắn tại chỗ thay thế.” “Cho nên...Theo lý thuyết, Hạng Từ không phải vì đầu người mà đến, nếu vậy thì hắn mất động cơ rồi.” Ninh Thu Thủy gật đầu: “Hắn toàn nói dối, rõ ràng không phải để xin lỗi.” “Ta nghĩ đến đầu tiên là, hắn đến phòng của chúng ta để rút lui.” Hắn vừa dứt lời, Giang Ngọc Chi ở cửa sổ quay người lại, vẻ mặt có chút điên cuồng trước đó đã biến mất, ngược lại khôi phục dáng vẻ sợ hãi rụt rè trước đây. Nàng đóng cửa sổ lại, xoa xoa đôi tay gầy guộc của mình, nói với mọi người: “Xin lỗi… Vừa rồi ta không biết làm sao lại…” Giang Ngọc Chi mím đôi môi khô khốc, cười gượng một cách áy náy. Lỗ Phong Lâm không so đo chuyện này: “Không trách ngươi được, đoán chừng là do ảnh hưởng của Hạng Từ, ta cũng thiếu chút nữa không kiềm chế được… Ai, mẹ kiếp, có phải tên khốn Hạng Từ cố ý đến quấy rối chúng ta không?” Hắn nói, đột nhiên như bị nhắc nhở, cả người lập tức hăng hái: “Mọi người xem này, ban ngày bác sĩ Ninh đã phát hiện ra hắn sau khi đi ra từ nhà vệ sinh có cảm xúc không thích hợp, chẳng phải là Hạng Từ sợ người khác phát hiện bí mật của hắn sao?” “Hắn khẳng định hoảng hốt, dứt khoát trực tiếp ra tay, đến chỗ chúng ta gõ cửa, nhân tiện dùng cái thủ đoạn đáng sợ kia kích thích tâm thần chúng ta, đẩy nhanh cái chết của chúng ta!” Càng nói hắn càng thấy sợ hãi, mồ hôi trên trán túa ra. Mẹ nó, nếu đúng là thật thì bọn họ đã bị con ác quỷ đáng sợ trong sơn trang nhắm đến rồi!
Ninh Thu Thủy nhìn ngũ quan cứng ngắc của Giang Ngọc Chi, hồi tưởng lại một lần đoạn ngắn đã xảy ra trong phòng này, rồi nói: “Lời của Lỗ Phong Lâm cũng có lý… Nói chung, hôm nay chúng ta đóng cửa cẩn thận, đừng để tên kia vào lấy đầu, nếu không, Chương Anh tối nay lành ít dữ nhiều.” Đối phương mặc dù cũng là quỷ kh·á·ch, là đối thủ cạnh tranh của Ninh Thu Thủy trong cái huyết môn này. Nhưng trừ khi đến tình huống bất đắc dĩ, Ninh Thu Thủy không định ra tay với nàng. Dù sao, có thể đi đến đây đã không còn nhiều người. Giết một người là thiếu đi một người.
Mọi người rửa mặt xong, nằm lại trên giường của mình, tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ. Tối nay, Tào Lập Tuyết phát hiện, Giang Ngọc Chi nằm bên cạnh... Không run rẩy...
Một đêm trôi qua, không ai chết.
Mưa lớn ngoài cửa sổ càng lúc càng to, càng lúc càng lạnh, sáng sớm khi ánh mặt trời khó khăn lắm mới len lỏi qua kẽ hở của đám mây đen thì cửa sổ quán trọ đã đầy sương. Rửa mặt xong, mọi người đều rất đói bụng, bèn đơn giản tập trung ở sảnh chờ để điểm danh, xác nhận không có ai chết vào đêm qua, mọi người mới đến nhà bếp ăn qua loa.
Sau khi ăn xong, mọi người lại quay về sảnh chờ ngồi, không khí rất kỳ quái. Vương Long Hạo mặt mày cứng ngắc và âm trầm, đối diện với Chương Anh, ánh mắt như đang giao chiến, đao quang kiếm ảnh nhấp nháy qua. Ninh Thu Thủy thì cùng Hạng Từ nhìn chằm chằm nhau, biểu lộ cũng vi diệu không kém.
“Long thiếu, viên đạn của ngươi bay hơi lâu đấy.” Chương Anh cười không ngớt, ngữ khí trào phúng. Mặc dù nàng không biết cái đầu kia đã bị ném đến nơi nào, nhưng ít ra không bị s·á·t Nhân Ma tìm thấy, như vậy, rất có thể s·á·t Nhân Ma cũng không có định vị được cái đầu đó. Thứ yếu, đêm qua Giải Hữu Lan đã nói cho nàng biết việc đã thông báo cho Ninh Thu Thủy bọn họ. Vì vậy, rất có thể cái đầu đã bị Ninh Thu Thủy bọn họ nhặt được. Ở trong tay Ninh Thu Thủy thì dù sao cũng mạnh hơn trong tay Vương Long Hạo.
Mọi người nghỉ ngơi ở sảnh chờ một lát, Ninh Thu Thủy đột nhiên đứng lên, hỏi Vương Long Hạo: “Long thiếu, cho ta hỏi một chút… Bình thường nhân viên phục vụ trong sơn trang ở đâu?” “Mấy ngày trước, chúng ta đã đi dạo gần hết sơn trang rồi nhưng hình như không thấy chỗ ở của đám công nhân viên chức đó…” Vương Long Hạo hoàn hồn, ngập ngừng một chút, vẫn trả lời: “Vì sơn trang chủ yếu được xây dựng cho tôi, nên chỗ ở của bọn họ tương đối xa, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta tham quan và cảm nhận về sơn trang.” “Anh đi ra khỏi quán trọ, đi thẳng về phía đông nam, đi qua vườn hoa là có thể thấy một dãy phòng.” “Công nhân viên chức của sơn trang ở đó, kể cả quản gia nữa.” Ninh Thu Thủy hỏi mọi người: “Có ai đã đi qua chỗ đó chưa?” Không ai trả lời. Ninh Thu Thủy quay đầu nói với các đồng đội của mình: “Hay là hôm nay chúng ta đi mấy chỗ kia xem thử… Thuận tiện tìm xem ký túc xá của công nhân viên chức.” “Nếu hôm nay cũng không có gì thu hoạch thì chỉ có thể đợi trời hết mưa thôi.” Đồng đội của hắn không từ chối đề nghị này. Tả Giang Hoài và Quân Thọ vẫn như cũ, thần sắc mang vẻ chất phác, nhìn ra bên ngoài trời mưa mà không nói gì, dường như đã chấp nhận thực tế, không tiếp tục giãy giụa. Ninh Thu Thủy bốn người vừa đi không lâu thì bọn họ cũng rời khỏi sảnh chờ, chỉ là không phải đi ra ngoài tìm kiếm mà là về lại phòng của mình, dường như nơi đó có thể cho bọn họ cảm giác an toàn. Còn về Chương Anh và Giải Hữu Lan... Lần này các nàng khôn ngoan hơn, không ở riêng với Vương Long Hạo, Ninh Thu Thủy và mấy người kia vừa đi trước, các nàng đã đi theo sau, thậm chí còn nhanh hơn Tả Giang Hoài hai người.
Thế là chỉ trong thời gian ngắn, mọi người đều tản đi, trong sảnh chờ chỉ còn lại Vương Long Hạo và Hạng Từ. Vẻ mặt cả hai đều vô cùng âm lãnh, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, Hạng Từ chậm rãi đứng dậy. Vương Long Hạo cũng không ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Ngươi đi đâu đấy?” Hạng Từ: “Đi vệ sinh.” Vương Long Hạo nhướn mày: “Hôm nay ngươi không hề ăn uống gì, sao mà cứ đi c·ứ·t đ·á·i nhiều thế?” Hạng Từ đứng ở cửa nhà vệ sinh, quay lưng về phía Vương Long Hạo, đột nhiên dùng một giọng nói kỳ lạ hỏi: “Long thiếu…” “Nếu ngươi bị s·á·t Nhân Ma g·iết, đầu lâu bị nhặt mất, ngươi nghĩ xem… Mình sẽ trả thù ai đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận