Quỷ Xá

Chương 1008: Phiên ngoại 3: Khoai lang

"Chị Tào, tôi biết chị đang rất gấp, nhưng xin nghe tôi nói, đây là khoa sản, bạn trai của chị...... Là không sinh ra được em bé, anh ấy không có chức năng đó, nên anh ấy không thể xuất hiện ở đây được, xin chị hãy bình tĩnh." Một nữ y tá dịu dàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, ngăn Tào Lập Tuyết đang lo lắng ở bên ngoài. Người sau tay cầm điện thoại, màn hình vẫn còn đang ở chỗ tin nhắn chat giữa nàng và Lỗ Phong Lâm, hỏi y tá: "Chẳng phải đây là bệnh viện Quang Hoa sao?" Nữ y tá: "Đúng vậy." Tào Lập Tuyết lại hỏi: "Chẳng phải đây là khu 2 lầu 3 bộ 4 sao?" Nữ y tá: "Đúng vậy." Tào Lập Tuyết cố chen vào trong, định xông qua vòng phòng thủ nghiêm ngặt của nữ y tá: "Vậy thì đúng là chỗ này, để tôi vào, anh ấy chắc chắn ở bên trong!" Nữ y tá lại một lần nữa tận tình nhắc lại: "Chị Tào, cho đến nay, trên thế giới này chưa từng có người đàn ông nào vào khoa sản để tự phẫu thuật, điều này không hợp lý và cũng không có logic." "Tôi nghĩ cô nhầm rồi." Tào Lập Tuyết kiên trì nói: "Anh ấy bảo, anh ấy đang làm phẫu thuật ở chỗ này." Một bác sĩ nam đi ngang qua, bị Tào Lập Tuyết tóm lấy. "Này, anh có thấy tên khốn Lỗ Phong Lâm nào không?" Bác sĩ nam nghĩ nghĩ, vui vẻ nói: "Cô nói Lỗ Trí Thâm à, cái người nhổ cây liễu ấy." Tào Lập Tuyết: "Anh... tôi nghiêm túc đấy!" Bác sĩ nam nghiêm túc gật đầu. "À, ở đây có một người tên là Lỗ Phong Lâm đang ở trong phòng kia làm phẫu thuật......" Tào Lập Tuyết nghe những lời này, tim đột nhiên khẽ rung động. "Thật sao, vậy khi nào anh ấy phẫu thuật xong?" Bác sĩ nam quay đầu nhìn nữ y tá đang ngơ ngác không kém: "Bác sĩ Lỗ khi nào phẫu thuật xong?" Y tá càng ngơ ngác: "Ơ? Bác sĩ Lỗ nào?" Bác sĩ nam cau mày: "Bệnh viện chúng ta khoa sản không có bác sĩ Lỗ à?" Y tá lắc đầu. "Không có, cô ấy nói bạn trai của cô ấy là bệnh nhân, đang mổ ở khoa sản." 【Bác sĩ nam】 quay đầu nhìn Tào Lập Tuyết cười khinh thường: "Bệnh nhân nam sao lại xuất hiện ở khoa sản được chứ?" "Cô nương, ngay cả người bệnh thần kinh còn biết đạo lý này...... Chẳng lẽ cô bị hội chứng Down à?" "Thật đáng thương." Anh ta còn chưa nói hết lời, thì từ xa xuất hiện một người đàn ông mặc áo ngắn, đeo kính mắt, luống cuống chạy tới, thấy 【bác sĩ nam】 bên cạnh Tào Lập Tuyết thì giơ tay chỉ vào hắn mắng lớn: "Vương Mạnh con mẹ nó anh lại nhân lúc tôi đi vệ sinh mà mặc đồ của tôi!" "Mau về uống thuốc cho tôi!" Vương Mạnh lắc đầu: "Không uống, đắng quá, trừ khi anh mua kẹo cho tôi." Anh ta còn rất lịch sự chủ động cởi quần áo, đưa cho vị bác sĩ đang đuổi theo, vị bác sĩ giận dữ nhưng vẫn quen tay bọc lại quần áo lên người, gượng cười với y tá và những bệnh nhân cùng người nhà đang chờ xung quanh rồi nói xin lỗi, kéo Vương Mạnh quay lại. Vương Mạnh đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc: "Tôi nhớ con gái tôi, bác sĩ Lưu, tôi nhớ con gái tôi, tôi muốn gặp con bé." Anh ta khóc đến xé tâm rách phổi, âm thanh dọa người xung quanh giật mình kêu lên. Bác sĩ Lưu không chút thương xót đạp cho anh ta một phát, tức giận chửi: "Cậu có con gái nào, đến bạn gái còn không có, mau về với tôi, còn làm trò ở đây, lần sau nhốt cậu luôn!" Vương Mạnh nín khóc mỉm cười: "Tôi đã bảo rồi, sao tôi không nhớ ra mặt mũi của nó như nào, tôi còn tưởng mình bị lão niên suy giảm trí nhớ chứ......" "À phải rồi, bác sĩ Lưu, hỏi anh vấn đề này......" Bác sĩ Lưu kéo anh ta đi về phía xa. "Có rắm thì mau thả!" Vương Mạnh: "Anh làm con gái của tôi nhé?" Bác sĩ Lưu: "?" Trận náo loạn kết thúc, Tào Lập Tuyết cuối cùng vẫn không thấy được người bạn đang phẫu thuật cắt khối u ở khoa sản kia của mình. Nàng ngồi ở cửa chính bệnh viện Quang Hoa, nhìn tin nhắn chat với Lỗ Phong Lâm, trong mắt mờ mịt, mắng lớn: "Đồ lừa đảo!" "Lỗ Phong Lâm anh là đồ lừa đảo!!" Nàng mắng lớn tiếng, những người đi đường xung quanh đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn nàng, cho rằng nàng bị chồng hoặc bạn trai bỏ rơi. "Thật đáng thương cho một cô gái, đừng buồn mà hãy ăn khoai lang nóng đi." Một ông lão ở xung quanh ấm áp đưa cho nàng củ khoai lang nóng hổi, trên khuôn mặt hiền hòa đầy vẻ xót xa. Tào Lập Tuyết bị sự dịu dàng bất ngờ làm tan vỡ, nàng lau nước mắt, hung hăng cắn một miếng khoai lang được đưa tới. "Cám ơn ông, lão bá......" Lão nhân: "15 tệ." "Quét mã hay tiền mặt?" Lão ta như một cái chùy nặng nề, nện vào Tào Lập Tuyết khiến nàng nghẹt thở. Nàng khó tin nhìn lão nhân da ngăm đen trước mặt: "Ông bán khoai lang giá đó hả?" Lão nhân cuống quýt nói: "Cô nương, cô sẽ không định quỵt tiền chứ?" Tào Lập Tuyết tức giận mắng lão nhân: "Đê tiện!" Lão nhân vẻ mặt hổ thẹn, ngửa mặt lên trời thở dài: "Cô nương, cô thật hiền lành, tôi đối với cô như vậy, cô còn gọi tôi là baby...... Tôi đúng là không ra gì!" "Củ khoai lang này tôi cho cô không lấy tiền." Ông nói xong, quay người đẩy xe đi, để lại Tào Lập Tuyết trừng mắt không nói nên lời. Một hồi lâu sau, Tào Lập Tuyết mới cúi đầu nhìn củ khoai lang luộc chưa chín trong tay, từ từ bắt đầu ăn. Nàng vừa ăn vừa khóc. "Anh cứ nói thẳng không phải là tốt hơn sao, tại sao cứ phải lừa em......" Làm sao nàng lại không biết khoa sản không có bệnh nhân nam chứ? Chỉ là nàng không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này. —— Lỗ Phong Lâm từ đầu đã lừa dối nàng. Khoa sản không có bệnh nhân nam, cuộc phẫu thuật của anh cũng không có 50% cơ hội thành công. Tương lai mà nàng chờ đợi, thật ra chỉ là một câu chuyện đã kết thúc từ lâu trong quá khứ. Sau khi ăn xong khoai lang—— Tào Lập Tuyết lau khô nước mắt, nhắm mắt ngẩng đầu, đón ánh nắng hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười gượng gạo. "Lỗ Phong Lâm, anh yên tâm, em sẽ gánh lấy cả phần của anh, sống sót thật tốt......" Ô ô—— Điện thoại di động của nàng đột nhiên rung lên, Tào Lập Tuyết run rẩy mở ra xem, biểu cảm ngây người, ngay cả trái tim cũng ngừng đập. Nước mắt rơi xuống, vừa vặn chạm vào màn hình chat, mở ra một tin nhắn thoại có dấu chấm đỏ. Tào Lập Tuyết không nghe rõ đoạn thoại kia nói gì trong môi trường ồn ào, nhưng âm thanh quen thuộc đó cho nàng biết, thì ra câu chuyện kia...... Vẫn còn đang tiếp diễn....
Bạn cần đăng nhập để bình luận