Quỷ Xá

Chương 976: 【 không tồn tại khách nhân 】 say rượu

Chương 976: 【 Không có khách lạ 】 Khi Vu Nghiên lên tiếng trong cơn say, đã có ý muốn đẩy Ninh Thu Thủy ra. Ý của nàng đã rất rõ ràng: chính ngươi muốn chết thì đi chết đi, đừng kéo chúng ta vào. Vu Nghiên lúc này cảm thấy mỗi lời nói cử chỉ của Ninh Thu Thủy đều mang một vẻ khó tả. Ngươi muốn chết thì cứ đi chết, cần gì phải đoạn đường sống của người khác? Đỗ Phó Nguyên nhìn về phía Ninh Thu Thủy trong con ngươi cũng mang theo sự khác thường. Hắn nghĩ còn sâu hơn cả Vu Nghiên. Hắn cảm thấy, Ninh Thu Thủy sở dĩ nói vậy là muốn thông qua cách thức này để lạt mềm buộc chặt, lấy được cảm tình của Vương Cửu Xuyến, từ đó để Vương Cửu Xuyến chủ động giúp đỡ hắn. Nhưng hành vi này là đâm sau lưng bọn họ. Dù sao có so sánh thì sẽ có tổn thương. Ninh Thu Thủy đây là muốn giẫm lên xác của bọn họ để sống sót! Chỉ là, Ninh Thu Thủy có vẻ đã đánh giá thấp sự tưởng nhớ của Vương Cửu Xuyến dành cho ông ngoại, đồng thời đánh giá hơi cao trí thông minh của Vương Cửu Xuyến. Đã bị nỗi nhớ làm cho mụ mị đầu óc, Vương Cửu Xuyến căn bản không nhận ra hai người đang lợi dụng hắn, hoặc nói, Vương Cửu Xuyến căn bản không để ý. Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Đỗ Phó Nguyên cũng quyết đoán đứng về phía Vu Nghiên, nói ra: “Đúng vậy, Ninh Thu Thủy, ngươi lo lắng cho Vương Cửu Xuyến như vậy, vậy đêm nay ngươi đừng ở chung với chúng ta, hai người hẳn là đủ rồi.” “Dù sao hôm nay chúng ta chắc là tai kiếp khó thoát, chi bằng... Giúp Vương Cửu Xuyến hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.” Ninh Thu Thủy nhìn hai người một chút, cũng không nói gì thêm, sau khi xuống xe, Ninh Thu Thủy tạm biệt mọi người rồi tự mình về phòng. Đỗ Phó Nguyên thấy Ninh Thu Thủy đã đi xa, lúc này mới nói với Vương Cửu Xuyến: “Cửu Xuyến, tối nay cứ ở chỗ ngươi vậy.” “Hy vọng hôm nay có thể đến giúp được ngươi, dù sao không ai biết ngày mai chúng ta còn ở đây hay không.” Hắn nhún vai, lộ ra vẻ mặt bất lực. Vương Cửu Xuyến cảm kích đáp: “Không vấn đề gì!” “Cám ơn các ngươi!” Đỗ Phó Nguyên khoát tay: “Nói những lời này làm gì, tất cả đều là người sắp chết, có thể giúp chút nào hay chút đó thôi!” “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về trước đi.” Bọn họ về đến phòng của Vương Cửu Xuyến, uống rượu cùng nhau, trong lúc đó Đỗ Phó Nguyên tìm cơ hội cầm điện thoại của Vương Cửu Xuyến đang say khướt, chặn số điện thoại của Ninh Thu Thủy, đồng thời cấm ngôn Ninh Thu Thủy trong nhóm chat. Thấy trời sắp tối, Đỗ Phó Nguyên thầm nghĩ lần này chắc là không có vấn đề gì, trừ khi Ninh Thu Thủy đêm khuya lên cơn, tự mình tìm đến bọn họ. Chỉ cần Ninh Thu Thủy tối nay không gây sự, thì phần lớn là sẽ chết, sau đó hắn sẽ không còn gây ra bất cứ phiền phức gì nữa. Thực ra hôm qua, khi hai con quỷ cao thấp truy đuổi bọn họ vừa xuất hiện, Đỗ Phó Nguyên đã nhận ra cái bóng đen nhỏ bé đó. Đó chẳng phải là anh trai hắn sao? Việc hôm qua bọn họ có thể sống sót, đã chứng minh Ninh Thu Thủy không nói sai -- ông ngoại của Vương Cửu Xuyến thực sự sẽ hóa thành quỷ hồn trở về bảo vệ hắn. Tính đến thời điểm hiện tại, đây là biện pháp duy nhất mà Đỗ Phó Nguyên nghĩ ra để bản thân có thể sống sót, đó chính là từ đầu đến cuối ở cùng với Vương Cửu Xuyến! Đương nhiên, ngoài cách đó ra, hắn còn có một cách để bảo vệ mình, nhưng cách đó mạo hiểm hơn nhiều so với cách này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Đỗ Phó Nguyên không muốn thử. Dù thế nào, trước hết cứ vượt qua được đêm nay đã... Sắc trời càng tối, nhìn Vương Cửu Xuyến có vẻ đã say chết rồi, Vu Nghiên hơi lo lắng hỏi Đỗ Phó Nguyên: “Đỗ Phó Nguyên, ông ngoại hắn... Có đáng tin không?” Đỗ Phó Nguyên vừa uống trà giải rượu, vì khiến Vương Cửu Xuyến say quá chén, hắn cũng uống không ít. “Nếu không đáng tin, thì hôm nay ngươi đã không nhìn thấy ta rồi... Với lại, hôm qua chẳng lẽ ngươi không gặp thứ đó tìm ngươi sao?” Vu Nghiên nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, khóe miệng không tự giác co rút lại, trong con ngươi tràn ngập sợ hãi và kinh hãi. “Đến, đến...” “Nhưng ta trốn đi, nó không tìm được ta.” Đỗ Phó Nguyên nghe vậy có chút bất ngờ nhìn Vu Nghiên: “Ngươi trốn ở đâu?” “Thế mà ngay cả quỷ cũng không tìm thấy ngươi!” Vu Nghiên do dự một hồi vẫn nói: “Ta núp trong cái chum đựng nước của đôi vợ chồng sát vách.” “Cái chum đó có nắp, lúc đó nó lảng vảng trong phòng rất lâu… Nhưng cuối cùng vận ta tốt, nó không phát hiện ra ta.” Đỗ Phó Nguyên khẽ gật đầu, lại tiện miệng hỏi: “Sao ngươi lại vào được phòng của đôi vợ chồng kia?” Vu Nghiên ậm ờ nói: “Bọn họ ban đêm không khóa cửa sổ, ta leo từ cửa sổ vào.” Đỗ Phó Nguyên mơ hồ nhận ra sự gượng gạo trong lời nói của Vu Nghiên, không tiếp tục hỏi nữa. Hắn không cần biết bí mật nhỏ của Vu Nghiên. Hai người kia tối nay bọn họ có sống sót cũng chẳng có ích lợi gì. Sau khi tỉnh rượu được bảy tám phần, Đỗ Phó Nguyên nói với Vu Nghiên: “Đến giúp ta một tay, mang Vương Cửu Xuyến lên giường đi...” Hai người cùng nhau đưa Vương Cửu Xuyến đầy mùi rượu lên giường, nhìn hắn ngáy như sấm, ngủ như chết rồi, Đỗ Phó Nguyên khép hờ cửa lại, thở ra: “Đi thôi, tối nay không có gì bất ngờ, chúng ta đều có thể sống sót...” Vu Nghiên co ro trên ghế sa lông, mắt thi thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ kính: “Vậy ngày mai thì sao?” Đỗ Phó Nguyên: “Chuyện ngày mai, mai rồi tính.” “Trước cứ sống qua đêm nay đã.” Bóng tối bên ngoài dần dày thêm, Vu Nghiên nặng trĩu tâm sự, vô vàn suy nghĩ hòa vào cái bóng tối đen kịt không thấy năm ngón tay. “Đỗ Phó Nguyên, ngươi có đến Thanh Đăng Tự sám hối không?” Đỗ Phó Nguyên hỏi ngược lại: “Còn ngươi?” Vu Nghiên: “Ta, ta không biết, nếu thực sự bị ép đến bước đó, chỉ sợ không đi cũng phải đi...” Đỗ Phó Nguyên trầm mặc, cười lạnh một tiếng: “Vu Nghiên, đừng tự lừa mình dối người.” “Nếu có thể đi, thì hôm nay ngươi đã vào rồi.” “Cô gái mà ngươi bảo không thân thiết đã mất tích… Thực ra có liên quan đến ngươi đúng không?” Trong hành lang ánh đèn tái nhợt như có ai đó đang thăm dò, xuyên qua lớp kính, chiếu rõ Vu Nghiên đang ngồi trên ghế sa lông. Nhắc đến chuyện này, người vừa rồi còn ôn nhu, đột nhiên nhìn về phía Đỗ Phó Nguyên. “Ngươi đang nói linh tinh cái gì đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận