Quỷ Xá

Chương 988: 【 không tồn tại khách nhân 】 kim quang

Chương 988: 【 Không Tồn Tại Khách Nhân 】 Kim Quang Vương Cửu Xuyến vốn cho rằng tối nay cũng chỉ có một con nữ quỷ, mặc dù Ninh Thu Thủy đã cho hắn tiêm thuốc phòng ngừa, nhưng Vương Cửu Xuyến cảm thấy đó chẳng qua là sự việc xác suất nhỏ, hơn nữa nữ quỷ sau khi vào đã phá hỏng khóa cửa, hắn liền không nghĩ đến chuyện chặn cửa. Không ngờ tên hỗn đản Đỗ Phó Nguyên lại trực tiếp tìm đến nhà Ninh Thu Thủy! Hơn nữa, từ lời hắn nói, không khó nhận ra, không lâu trước đây hắn mới đến nhà Vương Cửu Xuyến tìm hắn. "Thật đúng là người tốt đoản mệnh, tai họa sống ngàn năm!" Vương Cửu Xuyến tức giận mắng Đỗ Phó Nguyên. "Chúng ta không có oán thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại muốn đến hại chúng ta?" Đỗ Phó Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, răng hắn dính máu tươi, dưới ánh đèn trắng đặc biệt chói mắt, trông như dã thú: "Ta chết, các ngươi cũng đừng mong sống yên ổn, ai bảo các ngươi không cứu ta?" Vương Cửu Xuyến tức run người, nhấc chân hung hăng đá Đỗ Phó Nguyên một cước! Phanh! Đỗ Phó Nguyên rên khe khẽ một tiếng, bị đá đến cạnh cửa, dù toàn thân đau nhức, hắn không dám chậm trễ, lộn nhào muốn chạy vào trong phòng. Con lệ quỷ đòi mạng kia đứng ngay cửa, hắn đâu dám ở lại đó? Nhưng mà, Đỗ Phó Nguyên bò cào mấy lần, phát hiện mình không nhúc nhích, thân thể dường như bị một luồng sức mạnh khống chế, cố định ở cửa. Lòng hắn lạnh toát, sợ hãi tràn lan, vội vàng gào khóc lớn tiếng với Vương Cửu Xuyến: "Vương Cửu Xuyến, mau bảo ông ngoại ngươi ra đây!" "Không ra, tất cả mọi người chết hết!" "Ta chết, ngươi cũng đừng mong chạy!" Vương Cửu Xuyến bị ánh mắt đáng sợ của tiểu nam hài khóa chặt, cảm nhận được sát ý lạnh như hầm băng, hận không thể giết chết Đỗ Phó Nguyên trước, mắng to: "Đỗ Phó Nguyên, đồ tiện hóa, tai họa!" "Lão tử hôm nay có chết, cũng không để ông ngoại ta vì ngươi chịu dao!" "Loại người như ngươi, sống thêm ngày nào sẽ hại chết không biết bao nhiêu người khác!" Đỗ Phó Nguyên nhìn thấy vẻ quyết tuyệt trong mắt Vương Cửu Xuyến, nghĩ mình hôm nay không sống nổi nữa, trên mặt sợ hãi mang theo mấy phần điên cuồng, vừa giãy giụa, vừa gân xanh nổi đầy, gầm thét lên: "Tốt! Tốt!" "Vậy tất cả đừng sống!" "Cùng chết, cùng chết, ta kéo theo mấy cái đệm lưng cũng không lỗ ha ha ha!!" Lời nói hắn vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn, rõ ràng đã không còn hình người, nhưng đột nhiên, vẻ mặt Đỗ Phó Nguyên cứng đờ, trong miệng trào ra máu tươi, hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Quỷ Kiểm đã dán sát bên tai, miệng lưỡi mấp máy: "Đừng...... Đừng giết ta...... Ta không phải...... Cố ý......" "Cho ta...... Một cơ hội...... Nữa......" Bàn tay tiểu nam hài cắm vào lưng hắn không ngừng quấy đảo, nở nụ cười dữ tợn: "Cho ngươi thêm bao nhiêu cơ hội cũng thế thôi." Đỗ Phó Nguyên thật sự không thể sống, chỉ là chút ý muốn sống sót còn sót lại trong cơ thể vẫn cố gắng chống đỡ hắn tiếp tục cầu xin tha thứ: "Không giống...... Không giống......" "Trước đây ta không có lựa chọn...... Bây giờ...... Ta...... Ta muốn...... Làm...... Tốt......" Bụp! Hắn chưa nói hết câu, lồng ngực bỗng phát ra âm thanh vỡ vụn. Tim hắn bị quỷ bóp nát. Hơi thở cuối cùng tan biến, đầu Đỗ Phó Nguyên từ từ lệch xuống, như một cục thịt vô lực treo trên cổ. Tiểu quỷ giết Đỗ Phó Nguyên xong, tiện tay ném xác hắn sang một bên, oán niệm không hề tan, đưa mắt nhìn những người còn lại. "Đến lượt các ngươi......" "Hôm nay cuối cùng cũng không có lão già đáng ghét đó cản đường......" Tiểu quỷ nhếch miệng, miệng càng lúc càng lớn, Vương Cửu Xuyến vừa định quay người kéo Ninh Thu Thủy, thân thể đã bị cố định, hoàn toàn không thể nhúc nhích! Hắn trừng mắt, hét lớn vài tiếng với Ninh Thu Thủy, nhưng đối phương chẳng hề phản ứng gì. "Đừng kêu, tối nay là một thời điểm tốt...... Dứt khoát các ngươi chết chung đi cho rồi!" Giọng tiểu quỷ càng lúc càng quái dị, nghe lại có ba phần quen thuộc. Vương Cửu Xuyến nghiến răng nghiến lợi, đáp trả nó: "Tiểu quỷ, lúc còn sống làm anh trai Đỗ Phó Nguyên thì bị hắn hại chết, nên ngươi mới hận hắn...... Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi làm như vậy, khác gì Đỗ Phó Nguyên?" "Ngươi cũng muốn sống thành bộ dạng mà mình ghét nhất sao?" Tiểu quỷ cười khì khì, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng: "Vương Cửu Xuyến à Vương Cửu Xuyến...... Ngươi hãy nhìn kỹ ta xem, có chỗ nào có anh với em hả......" "Ngay từ đầu, cũng chỉ có một mình ta thôi mà......" Giọng nó càng lúc càng lạnh, càng lúc càng quen, người Vương Cửu Xuyến đột nhiên cứng đờ, được lệ quỷ cho phép, hắn từ từ quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vỡ nát kinh khủng! Đó thình lình chính là...... Đỗ Phó Nguyên! Nó trừng đôi mắt đỏ ngầu đầy oán độc, nhìn chằm chằm Vương Cửu Xuyến: "Ta nói, ta muốn kéo các ngươi xuống mồ cùng ta!" Đôi tay dính máu tươi bỗng nhiên vung về phía Vương Cửu Xuyến, ấn vào sau lưng hắn, dường như muốn đâm xuyên trái tim hắn! Đau đớn dữ dội khiến Vương Cửu Xuyến kêu thảm lên, thân thể phàm trần của hắn, sao có thể chống đỡ một kích tràn ngập căm hận của lệ quỷ? 『Đỗ Phó Nguyên』 cười khẩy đưa tay vào sau lưng Vương Cửu Xuyến, nhưng vừa thấy máu thịt, nó liền phát ra tiếng rên, đột ngột rút tay lại, không ngừng lùi về sau...... Ngón tay của lệ quỷ vừa chạm vào thịt sau lưng Vương Cửu Xuyến, vậy mà bắt đầu tan rã, biến thành thịt nát nhão nhoét rơi trên mặt đất...... Cùng lúc đó, Vương Cửu Xuyến cũng cảm thấy bụng nóng ran, thân thể không còn bị giam cầm, đưa tay vào túi sờ, Vương Cửu Xuyến phát hiện có một tờ tiền trăm vậy mà phát ra ánh sáng vàng! Hắn ngạc nhiên lấy tờ tiền ra xem, tự hỏi tờ tiền này ở đâu ra, tại sao không nằm trong ví. Hơn nữa, sao nó lại phát sáng? Lật mặt tiền lại, Vương Cửu Xuyến thấy mặt sau có một chữ 『vạn』 ấn vàng. Lúc này, ký ức của hắn hồi tưởng lại, nhớ tới lúc ở Thanh Đăng Tự, hắn muốn cùng lão hòa thượng đóng tiền để đi gặp ông ngoại, nhưng lão hòa thượng không nhận, trả tiền lại cho hắn, lúc đó hắn thuận tay nhét vào túi, liền không bỏ lại vào ví tiền. "Không lẽ...... Lão lừa trọc đó thật sự có đồ vật à?" Vương Cửu Xuyến trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm tờ tiền trước mặt, ánh vàng tuy không chói mắt, nhưng lại mang một loại sức mạnh thần bí. 『Đỗ Phó Nguyên』 không ngừng kêu thảm, vẻ mặt dữ tợn và oán độc lúc trước đã biến thành hoảng sợ, nó nhìn thân thể mình không ngừng tan rã, lảo đảo bỏ chạy, nhưng chưa chạy được mấy bước đã biến thành vũng máu, vương vãi đầy đất...... Ánh sáng vàng dần nhạt, tờ tiền cuối cùng trở lại bình thường. Nữ quỷ trong phòng cũng biến mất không thấy, để lại Ninh Thu Thủy đang ngồi ngẩn người ở chỗ cũ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận