Quỷ Xá

Chương 865: 【 hôm nay phía sau ngươi...... 】 Cãi nhau

Chương 865: 【Hôm nay sau lưng ngươi...】 cãi nhau "La cảnh quan, La cảnh quan?" Ninh Thu Thủy liên tục gọi vài tiếng, La cảnh quan hoàn hồn, người phảng phất trực tiếp kiệt sức, khoát tay nói: "Không có, không có việc gì... Không có việc gì!" Hắn tuy nói như vậy, nhưng nhìn qua chỗ nào giống như không có chuyện gì. La cảnh quan cẩn thận xem xét Ninh Thu Thủy vài lần, xác nhận Ninh Thu Thủy không có vấn đề, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, nói: "Vừa rồi nhìn hoa mắt." "Hôm nay trước hết đến đây thôi, ta đi trước, có cơ hội lần sau trò chuyện tiếp." Hắn nói xong, cũng không đợi Ninh Thu Thủy hồi đáp, liền nặng trĩu tâm sự rời đi. Ninh Thu Thủy nhìn bóng lưng La cảnh quan, ánh mắt lấp lánh. Vừa rồi vẻ mặt lão cảnh viên đột biến hắn thấy rất rõ ràng, đó tuyệt đối không phải không có chuyện gì, mà là lão cảnh viên 'gặp' phải cái gì đó. Nhưng nơi này... chẳng phải chỉ có hai người bọn họ sao? Ninh Thu Thủy cảnh giác nhìn xung quanh, trừ một ít cây cối, thì là những bụi cây sồi xanh rậm rạp, nhưng có lẽ là do tác dụng tâm lý, khiến Ninh Thu Thủy luôn cảm giác trong bóng tối giữa những cành lá kia như cất giấu thứ gì đó, đang rình trộm hắn... Trên người hắn lạnh toát, không dám ở lâu, cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tìm mập mạp. Mập mạp chọn địa điểm nấu cơm dã ngoại coi như không tệ, phong cảnh tương đối đẹp, hơn nữa ở nơi này phơi nắng cũng không ít người, dương khí rất đủ. Ba người ngồi bên cạnh đống than lửa sắp tàn, bồn chồn nướng thịt xiên, không khí có chút nặng nề bất thường. Ninh Thu Thủy đến sau, mập mạp vừa lên tinh thần, hỏi: "Thu Thủy, cậu chạy đi đâu đấy?" Ninh Thu Thủy không trả lời câu hỏi này, hắn cầm lên một xiên nướng, ăn qua loa vài miếng, hà hơi nói: "Nói một chuyện tệ hại, lần này chúng ta e rằng chọc phải 'thứ' căn bản không đắc tội nổi." Mập mạp mặt cứng đờ. "Ý gì?" "Vì sao lại nói như vậy?" Ninh Thu Thủy quét qua ba người, nói: "Vụ việc trường Bạch Hà bị phong tỏa các cậu đều biết chứ?" Trình Tử Đông nhíu mày: "Nói thừa, chẳng phải mọi người đều biết chuyện này sao?" "Bên trong liên tiếp có mấy giáo viên và học sinh mất tích bí ẩn, cho nên trường học mới bị phong tỏa." Ninh Thu Thủy bật cười: "Mấy người mất tích?" "Có biết không, trong trường học kia có mấy ngàn người... Không ai sống sót cả!" Hắn đã cố gắng hết sức hạ thấp giọng, không muốn người xung quanh nghe được, chuyện này vốn là Ninh Thu Thủy muốn giữ bí mật giúp lão cảnh viên, nhưng chuyện đã liên quan đến sống chết của bọn họ, Ninh Thu Thủy không còn lựa chọn nào khác. Bọn hắn sống nay chết mai, không chừng hai ngày này liền bị quỷ giết, người chết sẽ không tiết lộ bí mật, cũng không tính là không giữ lời hứa với lão cảnh viên. Ba người bên bếp nướng bị Ninh Thu Thủy dọa sợ, nửa ngày không nói lời nào. Hồi lâu sau, Trình Tử Đông thu liễm vẻ mặt tái nhợt, ngược lại chuyển sang chút tức giận, nói với Ninh Thu Thủy: "Chuyện ma vui lắm sao?" Mập mạp cũng cảm thấy không thể tin nổi, nói: "Thu Thủy, tin tức này hoang đường quá đấy, cậu nghe ở đâu thế?" "Mấy ngàn người, đó cũng không phải con số nhỏ, nếu thật sự chết nhiều người như vậy, trong thành phố tuyệt đối đã sớm ầm ĩ hết cả lên, không thể nào không có chút dư luận nào!" Ninh Thu Thủy móc túi, trực tiếp dùng than lửa đốt thuốc lá, giọng điệu ngưng trọng: "Chuyện này mờ ám ở chỗ này, mấy ngàn người tử vong, ảnh hưởng đến hàng vạn người, nhưng không ai đứng ra nói chuyện này, kiểu trách nhiệm đến hàng vạn mạng người này, phía chính quyền không thể ém nổi, dù có ém được thì cũng không thể ém được 17 năm." "Nhưng mà, trên internet liên quan tới chuyện 'Trường Bạch Hà' giống như bị gió thổi tan cát, hầu như không có bất kỳ dấu vết gì." "Cho người cảm giác... giống như những người thân của những giáo viên và học sinh đã chết kia, chấp nhận cái chết của họ." Ninh Thu Thủy hít một hơi thuốc lá, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, tiếp tục nói: "Này, các cậu còn nhớ không, Hùng Á Cường và Đinh Hi Nhiễm, sau khi họ chết, người nhà của họ lúc xử lý thi thể của họ, hầu như không có bất kỳ cảm xúc bi thương nào." Ba người hồi tưởng lại, về mấy người qua đường hoàn toàn không quan trọng đó, trong đầu Trình Tử Đông và Tiền Vệ Quân cơ bản chỉ còn lại sự mờ nhạt, nhưng mập mạp vẫn nhớ rõ. Hắn bị Ninh Thu Thủy dẫn dắt như vậy, trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi lạnh. "Cậu nói như vậy... đúng là có vẻ vậy." "Sao có thể như thế được?" "Chẳng lẽ, người nhà của họ cũng bị quỷ ảnh hưởng?" Ninh Thu Thủy chậm rãi nói: "Ta có một đáp án đơn giản nhưng thô bạo —— những người đó, tất cả đều là bị quỷ giết chết." Giọng hắn vừa dứt, bốn người đều nhìn chằm chằm đống lửa than ở giữa, không nói nên lời, chỉ cảm thấy một trận tuyệt vọng, nhất là Trình Tử Đông, cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi từng đợt trào lên, giống như thủy triều không ngừng. "Tin tức này, ai nói cho cậu?" Hắn lại một lần nữa hỏi vấn đề này, cảm xúc cực kỳ kịch liệt. Ninh Thu Thủy đáp: "Một lão cảnh viên năm đó từng tham gia phong tỏa trường Bạch Hà, các cậu muốn tin hay không thì tùy." "Cậu chết, có thể ta sẽ là người tiếp theo, ta không có lý do dọa các cậu, điều này đối với việc giải quyết vấn đề không có chút trợ giúp nào cả." Chân tướng là con dao sắc bén, đầu tóc xanh của Trình Tử Đông hơi xù lên chửi: "Mẹ nó!" "Các cậu chết xong thì ông đây cũng sẽ không chết!" "Nếu chúng ta nhất định là bị quỷ giết chết, ta nhất định là người sống sót cuối cùng, hiểu không?" Trên cổ hắn nổi gân xanh, thanh âm khiến người xung quanh kinh hãi, dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trí tuệ nhìn hắn. Mập mạp vứt chiếc chổi quét dầu trong tay, không nhịn được nói: "Cậu ở đây dọa chúng tôi thì được cái gì?" "Đó là chúng tôi muốn giết cậu sao?" "Cậu lôi chúng tôi ra mắng một trận thì sao? Cậu làm cho rõ, hiện tại là quỷ muốn giết cậu, chúng tôi muốn cứu cậu!" "Đắc tội chúng tôi, đối với cậu có lợi gì?" "Ngu xuẩn!" Trình Tử Đông cười ha ha, vẻ mặt vặn vẹo, dường như là bị sợ hãi làm cho mất trí, không còn lý trí. "Cứu tôi?" "Thả cái rắm mẹ mày!" "Đặng Thần Văn, cậu cũng chỉ quan tâm đến chính mình!" "Nếu không phải tại cậu, chúng ta có bị quỷ để mắt tới không?" "Hơn nữa, cậu muốn cứu tôi sao?" "Cậu sợ tôi chết đi, người tiếp theo sẽ là cậu đấy!" "Ta cho cậu biết, ông đây nếu chết, nhất định sẽ biến thành quỷ đến tìm cậu!" "Cậu trốn không thoát đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận