Quỷ Xá

Chương 959: 【 không tồn tại khách nhân 】 người thứ hai người chết

Chương 959: 【không có người ngoài】Người thứ hai ch·ế·t.
Từ hành lang truyền đến tiếng gõ cửa, giống như một cái búa tạ, hung hăng nện vào màng nhĩ Vương Cửu Xuyến. Vương Cửu Xuyến cảm thấy lưng mình tê rần, lan xuống chân, cho đến lòng bàn chân. Hắn xuống lầu, lúc đi ngang qua, rõ ràng không thấy ai cả. Giờ này cũng đã khuya, cư dân khu nhà cũ cơ bản đều đã ngủ, trong khu mười phần yên tĩnh, đừng nói tiếng mở cửa, ngay cả tiếng bước chân trên hành lang ban công cùng tầng, hắn cũng phải nghe thấy được. Vương Cửu Xuyến chắc chắn rằng, tầng này chỉ có một mình hắn. Vậy nên......Ai đang gõ cửa? Sự quỷ dị không nói nên lời giống như nước đá lạnh lẽo nuốt sống Vương Cửu Xuyến. Hiện tại hắn chỉ còn một may mắn là tiếng gõ cửa không phải từ ngoài cửa nhà hắn mà là ở nhà bên cạnh. Nhà bên cạnh hắn ở là một cô gái tên Hoắc Bồ Anh, năm ngoái mới chuyển đến, rất xinh đẹp, nửa năm trước, Vương Cửu Xuyến mượn hơi men cùng Ninh Thu Thủy, tìm Hoắc Bồ Anh tỏ tình. Hoắc Bồ Anh uyển chuyển cự tuyệt hắn, nói cô đã có chồng. Vương Cửu Xuyến khi đó trực tiếp đỏ mặt nằm bẹp dưới đất giả say, rồi làm trò hề lúc say rượu, nói lung tung, muốn che giấu xấu hổ. Càng che càng xấu hổ. Đó là chuyện hắn không muốn nhớ lại nhất đời này. Nhưng Hoắc Bồ Anh là người tốt, không truy cứu gì, còn pha trà giải rượu cho hắn, rồi đưa hắn về nhà, sau đó không hề nhắc đến chuyện đêm đó. Vì chuyện này, hảo cảm của Vương Cửu Xuyến đối với Hoắc Bồ Anh đạt tới đỉnh điểm. Nhưng hắn không quấy rầy cuộc sống của Hoắc Bồ Anh, chỉ là một người hàng xóm bình thường. Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nhà Hoắc Bồ Anh, Vương Cửu Xuyến lập tức nghĩ đến lời Ninh Thu Thủy đã nói. Chẳng lẽ......trong khu nhà cũ này, thật sự có thứ không sạch sẽ? Đúng lúc Vương Cửu Xuyến đang nghĩ ngợi lung tung thì hắn nghe thấy tiếng cửa nhà bên cạnh mở. Ngắn ngủi dừng lại, cửa lại khép. Ngoài cửa, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thùng thùng——Thùng thùng—— Vương Cửu Xuyến đứng nghe lén ở cửa nhà mình, không hiểu chuyện gì, nhưng mơ hồ cảm thấy không ổn. Không gõ mấy tiếng, cửa lại mở. Lần này mở cửa, trong hành lang vang lên giọng của Hoắc Bồ Anh, có chút lo lắng, mang theo tiếng nức nở, nghẹn ngào hỏi: “Mạc Ca, là anh sao, Mạc Ca?” Giọng của Hoắc Bồ Anh không lớn, giống như đang nói một mình, nhưng Vương Cửu Xuyến dán sát cửa nên vẫn nghe thấy. Hắn không biết Mạc Ca là ai, nhưng nghe có vẻ là một người rất quan trọng với Hoắc Bồ Anh. Vương Cửu Xuyến nghĩ sẽ mở cửa nhắc nhở Hoắc Bồ Anh ban đêm có thể không an toàn, nhưng khi tay hắn vừa đặt lên tay nắm cửa, Hoắc Bồ Anh lại đóng cửa lại. Lúc này, bên ngoài không còn tiếng động nào nữa. Vương Cửu Xuyến coi như nhẹ nhõm hơn chút. Hắn vào nhà tắm, mở nước nóng, vừa tắm nước nóng, chợt nghe tiếng động gì đó ở nhà bên, Vương Cửu Xuyến áp tai vào tường, lắng nghe, chỉ nghe mơ hồ thấy Hoắc Bồ Anh nói một mình, nhưng cụ thể nói gì thì hắn không rõ. Cảm giác bất an trong lòng Vương Cửu Xuyến lại trỗi dậy, những lời Ninh Thu Thủy đã nói không lâu trước cứ vang vọng bên tai hắn.
“Bà Ngô c·h·ế·t chính là bắt đầu......” Thanh âm đó cứ lặp đi lặp lại, Vương Cửu Xuyến rốt cuộc không chịu được nữa, tắt vòi nước, lau vội người, rồi mặc quần áo định ra ngoài. Nhưng khi tay hắn vừa đặt lên tay nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay vào trong tim, khiến hắn đột nhiên thay đổi ý định. Vương Cửu Xuyến lùi về giữa phòng, ngồi xuống ghế salon lấy điện thoại, chần chừ một chút, rồi gọi cho Hoắc Bồ Anh.
Bíp——Bíp—— Điện thoại vang lên hai tiếng rồi kết nối. Vương Cửu Xuyến lo lắng nói vào điện thoại: “Hoắc Bồ Anh, cô nghe thấy không?” Trong điện thoại, vang lên một giọng nữ hết sức dịu dàng: “Ừm...” Vương Cửu Xuyến nghe tiếng, cảm giác bất an trong lòng vơi đi một chút, hắn vội vàng nói: “Cô nghe tôi nói này!” “Sau này nếu có tiếng gõ cửa, cô tuyệt đối không được mở cửa, khu nhà mình có thể có kẻ g·iết người, bà Ngô c·h·ế·t chắc không phải tự t·ử...” Lời hắn còn chưa dứt, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng một người đàn ông: “Bồ Anh, ai vậy?” Hoắc Bồ Anh nhỏ giọng nói: “Hàng xóm của em, Mạc Ca.” Người đàn ông: “Tắt máy đi.” Hoắc Bồ Anh “ừm” một tiếng, ngoan ngoãn cúp máy, bỏ lại Vương Cửu Xuyến ngơ ngác ngồi tại chỗ. Tay cầm điện thoại của hắn cứng đờ, môi mấp máy mấy lần. Mạc Ca? Mạc Ca từ đâu ra? Hoắc Bồ Anh một năm qua vẫn luôn sống một mình mà! Lúc nãy ngoài cửa cũng không có ai, điểm này hắn hoàn toàn chắc chắn.
“Hỏng rồi...... Mẹ nó gặp ma rồi.” Vương Cửu Xuyến hoảng loạn, một mặt không muốn Hoắc Bồ Anh gặp chuyện, mặt khác lại sợ mình ra ngoài gặp thứ không sạch sẽ. Càng nghĩ hắn càng sợ, gọi cho Ninh Thu Thủy nhưng Ninh Thu Thủy không có hồi âm. Vương Cửu Xuyến nhìn chằm chằm vào cửa phòng, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định không đi ra, hai tay hắn chắp trước ngực, lẩm bẩm trong lòng: “Tuyệt đối không được xảy ra chuyện, tuyệt đối không được xảy ra chuyện, van xin đấy......” Đi đi lại lại trong phòng một hồi, Vương Cửu Xuyến vẫn không yên tâm, áp tai vào tường để nghe động tĩnh nhà bên cạnh, nhưng nhà bên im ắng hoàn toàn, đến đêm khuya hắn cuối cùng không chịu nổi nữa liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên ghế salon......
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh chiếu vào, rọi vào người Vương Cửu Xuyến đang nằm tê liệt trên ghế salon, đánh thức hắn, hắn giật mình, còn không kịp rửa mặt liền chạy ra khỏi phòng đến nhà bên cạnh, điên cuồng gõ cửa Hoắc Bồ Anh.
Cộc cộc cộc——Cộc cộc cộc—— Hắn gõ hồi lâu, nhưng trong phòng......không ai trả lời....
Bạn cần đăng nhập để bình luận