Quỷ Xá

Chương 877: 【 hôm nay phía sau ngươi...... 】 Kỳ quái bóng đen

Chương 877: 【Hôm nay phía sau ngươi......】Bóng đen kỳ quái
Ba người vừa đi về phía ba tòa nhà học, Ninh Thu Thủy lấy ra cuốn sổ ghi chép đặc biệt mang từ nhà đến, bắt đầu sắp xếp: “Nhìn thấy pho tượng này chưa?”
“Nhìn cho kỹ vào, nhớ hình dáng của nó.”
Hai người nhìn vào cuốn sổ ghi chép được đèn pin chiếu sáng, mắt nhìn chăm chú nhưng lại có chút nghi hoặc.
“Pho tượng này nhìn quỷ dị thật, là cái thứ quái gì vậy?” Lão cảnh viên hỏi.
Ninh Thu Thủy giải thích: “Nó là ‘đầu nguồn’ lời nguyền của trường Bạch Hà.”
Hai người đều giật mình: “Ngươi chắc chứ?”
“Sao ngươi biết?”
Ninh Thu Thủy: “Ta chắc chắn, là oan hồn ở trường Bạch Hà nói cho ta biết.”
“Tìm thấy pho tượng này, đập nát nó!”
“Vấn đề sẽ được giải quyết thôi!”
Lão cảnh viên lắc đầu, ông cảm thấy cách nói này rất hoang đường: “Đến nước này, ngươi muốn tìm nguồn gốc vấn đề thì ta vẫn ủng hộ và sẵn lòng phối hợp… Nhưng nếu ngươi bảo pho tượng này là đầu nguồn lời nguyền của trường Bạch Hà, ta thấy không đúng.”
“Lão già ta trước đây chưa làm cảnh sát thì làm thầy cúng, ta không giấu ngươi, ta cũng đã thấy nhiều chuyện kỳ quái ly kỳ, nhưng chưa từng thấy thứ gì hung hãn ác độc như vậy!”
“Đây là trường học, nơi dương khí thịnh vượng cỡ nào?”
“Mấy ngàn người đó, nói giết là giết, ngươi nói với ta thứ quỷ như vậy lại là pho tượng thành tinh?”
Ninh Thu Thủy nhìn ông, nhỏ giọng nói: “Có phải con quỷ đó là pho tượng thành tinh hay không thì ta không rõ, nhưng ta phải chỉnh lại cho ông một chút, La cảnh quan.”
“Năm xưa, học sinh và giáo viên trường Bạch Hà chết như thế nào? Là nó giết sao? Trường học thực sự có ma sao?”
“Không phải.”
“Bọn họ điên rồi, tàn sát lẫn nhau!”
“Vì sao quỷ ở ngoài trường dám không chút kiêng kỵ giết người, còn ở trong trường thì lại phải dùng phương pháp như vậy?”
“Ta nghĩ là vì, trong trường học, nó càng ở gần bản thể của mình, nên nó có thể phát huy năng lực nhiều hơn, mạnh hơn!”
“Thứ hai, làm vậy có thể tránh để ai đó uy hiếp được bản thể của nó.”
Ninh Thu Thủy nói, nhìn về phía hai người: “Các ngươi ngẫm xem, nếu trường học chỉ đơn thuần là có ma, sau khi chết vài người, nhà trường chắc chắn sẽ tìm nguyên nhân, rất dễ dàng tìm ra bản thể con quỷ, đến lúc đó trực tiếp xử lý nó luôn…”
“Nhưng nếu nó khiến giáo viên kia tàn sát lẫn nhau, ai sẽ chú ý đến nó chứ?”
“Toàn bộ giáo viên và học sinh trường Bạch Hà phát điên chỉ là hiện tượng bên ngoài, nguyên nhân sâu xa hơn là do lệ quỷ ẩn nấp trong trường đang thanh trừ những ‘nguy hiểm tiềm tàng’!”
Lão cảnh viên im lặng, Ninh Thu Thủy dẫn họ đi lên sân thượng của khu ba tòa nhà học, tiếp tục nói: “Hơn nữa, quỷ có rất nhiều ‘hạn chế’ mà chúng ta không tưởng tượng được, nếu không thì ‘mập mạp’ lúc nãy đã không hợp tác với ta, mà xử lý ta ngay tại chỗ rồi.”
“Hoặc là nó có thể để ‘nhện’ trói ta lại một chỗ bất động, đến giờ thì nó tới thu hoạch, chẳng phải sẽ càng tiện hơn sao?”
“Nó có trí thông minh, có thể trà trộn vào trong chúng ta, hiểu ngôn ngữ của chúng ta, có thể đoán suy nghĩ và logic của chúng ta, đó mới là điều đáng sợ nhất!”
Tiền Vệ Quân cũng học Ninh Thu Thủy ném điện thoại di động đi thật xa, nhìn chiếc điện thoại biến mất ở bên ngoài tường trường, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
“Mẹ nó, thứ này không lẽ là máy định vị thật chứ... Đồ chó hoang, làm ma còn bày trò, lúc còn sống chắc chắn sống lỗi lắm.”
Anh ta lẩm bẩm, mí mắt giật liên hồi.
Suy nghĩ kỹ một chút thì có vẻ hợp lý. Trước đó bọn họ bị chia tán như vậy, chỉ cần đến giờ là quỷ luôn có thể tìm đúng lúc tới bọn họ.
Bọn họ từ dưới sân thượng của khu ba đi lên, trên bậc thang, lão cảnh viên nhíu mày nói: “Trường này các tòa nhà lớn như vậy, cứ thế mà tìm thì không có mục đích, đừng nói pho tượng kia không biết lớn nhỏ thế nào, cho dù là tượng thạch cao cỡ người lớn, cũng đủ để chúng ta tìm mệt rồi.”
“Ninh Thu Thủy, ngươi còn manh mối nào khác không?”
Ninh Thu Thủy nghĩ rồi nói: “Tạm thời chắc là không, trước đó mập mạp nói rằng oan hồn trường Bạch Hà để lại hai chữ manh mối trong mộng cho hắn, nhưng hắn lại quên mất, nên giờ chúng ta cũng không biết manh mối đó là gì…”
“Mặt khác thì chính là manh mối trong cuốn sổ mà chúng ta lấy được ở phòng bảo vệ.”
“Chỉ có nhiêu đó thôi.”
Nội dung trong cuốn sổ, lão cảnh viên cũng đã đọc qua, ông vẫn nhớ. “Nhện, tóc, người mẫu… Nếu đó là đại diện cho quỷ thì ý nghĩa đằng sau là gì?”
“Quan tài có ánh nến…”
“Trong trường học sao lại có quan tài được?”
“Ánh nến… Chờ đã.”
Lão cảnh viên dường như nghĩ ra điều gì, nói với hai người: “Nhện, tóc, người mẫu, có phải đều sợ lửa không?”
Trầm mặc một lúc, Tiền Vệ Quân tự nhủ: “La cảnh quan, ông nói vậy thì hình như đúng thật đó…”
“Người mẫu làm bằng nhựa plastic à?”
“Chỉ cần không phải là thạch cao.”
Ninh Thu Thủy nhíu mày, không nói gì.
Nhớ lại nội dung trước đó trong cuốn sổ, anh còn có một điều chưa hiểu, đó là vì sao ‘không được kéo rèm cửa sổ ra’. Trùng hợp thay là trước đó họ ở trong một phòng học của khu một, trong đó vừa hay có một cửa sổ không có ‘rèm cửa’. Vậy thì… ‘Rèm cửa’ đi đâu rồi? Chỉ là đơn thuần bị ‘mất’ thôi sao? Hay là ‘rèm cửa’ có công dụng đặc biệt khác?…
Lúc đang suy nghĩ thì họ đã đến tầng 7 khu ba, vừa xuống cầu thang, lão cảnh viên đi đầu liền cản hai người lại. Ở phía xa cuối hành lang tối đen, có một bóng đen đứng im lìm. Vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ, Tiền Vệ Quân sợ sệt nói: “Kia… không phải là ma chứ?”
“Nó không động đậy, trông như đồ vật gì đó.”
Lão cảnh viên do dự xem có nên dùng đèn pin rọi qua hay không, nhưng như vậy có thể sẽ kinh động đối phương, Tiền Vệ Quân nói thêm: “Chẳng phải bảo chúng ta phải can đảm lên một chút sao?”
“Cứ tiêu hao thế này cũng không phải là cách, đúng không?”
Nghe vậy, lão cảnh viên đang định bật đèn pin lên, nhưng ông còn chưa kịp động thì đối phương đã động trước! Bóng đen đó xoay người bỏ chạy, không một chút do dự, biến mất ở cuối cầu sắt nối liền khu ba và khu bốn. Cầu sắt kiểu này có ở tầng 1, 3, 6, nối liền giữa khu ba và khu bốn.
Ba người cũng ngơ ngác trước hành động của bóng đen kia, họ vốn cho đó là đồ vật không sạch sẽ, đều chuẩn bị bỏ chạy, kết quả không ngờ đối phương lại chạy trước. Ninh Thu Thủy phản ứng nhanh nhất, lao thẳng về phía đó đuổi theo!
“Nhanh, theo tới, tên đó nếu không phải người sống thì có lẽ là… oan hồn dẫn đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận