Quỷ Xá

Chương 847: [P/s]【 chạy thoát 】 trở về

Chương 847: [P/s]【Chạy thoát】 trở về
Lão nhân tóc trắng nhìn mặt thanh niên trước mặt, như nhìn thấy ma quỷ, trong mắt lộ rõ sự sợ hãi, dường như hắn nhớ lại chuyện gì đó không tốt đã qua. Nỗi sợ hãi trong lòng bị kích động, hắn thét thảm một tiếng, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, lảo đảo bỏ chạy.
Ninh Thu Thủy có chút sốt ruột, nói với thanh niên: “Không thể để hắn chạy!”
Thanh niên không lập tức đuổi theo. “Cao ốc luôn ở đây, hắn không chạy được đâu.”
“Ê… Vừa rồi ngươi muốn tìm lối ra à?”
Ninh Thu Thủy gật đầu. “Đúng, ta muốn rời khỏi tòa cao ốc này.”
Thanh niên suy tư một chút. “Vậy thì có chút khó khăn đấy.”
“Có giới hạn thời gian không?”
Ninh Thu Thủy: “Càng nhanh càng tốt, thời gian của ta không còn nhiều nữa.”
Thanh niên đưa tay về phía Ninh Thu Thủy: “Cho ta 『Thời gian』.”
Ninh Thu Thủy do dự một lát, vẫn là đưa chiếc đồng hồ cát trong tay cho thanh niên. Đây là lựa chọn của chính hắn, hắn đã đi khắp cao ốc, bây giờ dựa vào mình chắc chắn không có cách nào rời đi tòa cao ốc này, còn việc hợp tác với lão đầu tóc bạc và thằng bé thì càng không thể nào.
“Chuyện này chỉ có bọn họ mới có thể giúp ngươi.”
Thanh niên vừa nói, vừa lấy đi 『Thời gian』 của Ninh Thu Thủy. Nhưng hắn vẫn để lại cho Ninh Thu Thủy một ít. “Xuống dưới lầu, tầng dưới cùng ấy.”
Thanh niên nói.
Ánh mắt Ninh Thu Thủy lóe lên: “Lối ra của đại lâu ở dưới cùng à?”
Thanh niên nói: “Cứ xuống sẽ biết.”
Ninh Thu Thủy hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được!”
“Cảm ơn.”
Hắn nhận lấy 『đồng hồ cát』 thanh niên đưa, đi vài bước về phía cầu thang, rồi hỏi: “... Đúng rồi, vậy còn lão già kia thì sao?”
Thanh niên trả lời: “Để ta xử lý.”
Ninh Thu Thủy nhìn thanh niên một chút, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể để lại một lời chúc: “Vậy… Chúc ngươi thành công.”
Thanh niên gật đầu. “Đi thong thả.”
Ninh Thu Thủy cầm đồng hồ cát trong tay, đi đến đầu cầu thang, những bóng đen kia đã tan hết. Hắn một mạch đi xuống. Đầu cầu thang không có thằng bé, không có lão nhân, cũng không có người trung niên. Bọn họ dường như đã bỏ trốn.
Ninh Thu Thủy không gặp bất kỳ trở ngại nào mà đi xuyên qua 12 tầng, đầu cầu thang vẫn ở đó, không hề biến mất. Lúc này, Ninh Thu Thủy không chút do dự, một đầu đâm xuống dưới lầu, 『Thời gian』 trong tay hắn trôi đi, vừa tới dưới lầu, liền thấy một gã đàn ông đầu trọc cũng đang cầm một chiếc đồng hồ cát rực rỡ sắc màu, muốn đi lên, khi hai người đối mặt, trong mắt đối phương vẫn còn một vẻ kinh ngạc.
“Ngươi…”
Tình trạng của hắn xem ra không được tốt lắm, trên người có những vết thương sâu thấy rõ. Rõ ràng trước đó đã trải qua nguy cơ kinh hồn bạt vía.
Ninh Thu Thủy trả lời: “Tôi đi xuống.”
Hai người trước đó ở tầng mười hai chưa tỉnh lại, đều đã từng gặp nhau, nên còn nhớ đối phương.
Giọng của gã đầu trọc khô khốc: “Lối ra… không phải ở trên à?”
Ninh Thu Thủy: “Ở dưới.”
Nghe được câu trả lời này, gã đầu trọc lập tức suy sụp mà ngồi phịch xuống đất, chửi: “Mẹ kiếp!”
“Ta biết ngay mà… Cái gì chứ đồ vứt đi!”
“Ta vừa chuyển kiếp thành tướng đã đến cái nơi này, bầu không khí đã đậm đặc đến đây rồi, kết quả mẹ nó đây là một cái bẫy sao?” Hắn trợn mắt, trong mắt đầy tơ máu.
Ninh Thu Thủy cười nói: “Lối ra ở dưới... Nhưng đáp án lại ở trên đỉnh đầu.”
“Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu, mau chóng rời khỏi chỗ này, lát nữa thôi là lại chuyển 『giai đoạn』.”
Gã đầu trọc lải nhải chửi vài tiếng, nhưng vẫn đi theo sau lưng Ninh Thu Thủy, cố gắng đi xuống lầu. Đến đầu cầu thang tầng 7, Ninh Thu Thủy thấy một người quen đang nhìn quanh tìm kiếm, vẻ mặt lo lắng. Chính là Đồ Thúy Dung. Nàng đang đợi Ti Hưng Lỵ đi lên. Thấy Ninh Thu Thủy đi từ trên lầu xuống, trong con ngươi của Đồ Thúy Dung tràn ngập kinh ngạc: “Ninh Thu Thủy?”
“Sao ngươi lại từ trên lầu đi xuống?”
“Trên kia mà…”
Ninh Thu Thủy nói với nàng: “Lối ra không ở trên, mà ở tầng một của đại lâu.”
“Mau xuống đi, coi chừng Ti Hưng Lỵ lại lạc vào mấy tầng khác!”
Đồ Thúy Dung nghe vậy, vội vàng gật đầu. “Được!”
Ba người hướng xuống dưới đi, đi thẳng đến tầng 4, vẫn không thấy Ti Hưng Lỵ, hắn nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói với gã đầu trọc: “Này đầu trọc, 『Thời gian』 của ngươi nhiều, giúp chúng tôi tìm người!”
Gã đầu trọc mặc dù không hài lòng cách Ninh Thu Thủy gọi mình như vậy, nhưng vẫn đồng ý giúp đỡ. Rất nhanh, gã đầu trọc đã dựa theo miêu tả của Ninh Thu Thủy tìm được Ti Hưng Lỵ ở trong tầng bốn.
“Đồ ngốc này!!”
Đồ Thúy Dung trợn mắt, tức đến phát điên. Ninh Thu Thủy vừa nói với nàng rằng, Ti Hưng Lỵ đã hoàn thành nhiệm vụ, cầm đồng hồ cát đi ra, đáng lẽ ra nàng chỉ cần cầm đồng hồ cát đi lên một chút, hoặc là ở hành lang đợi một lát, là có thể gặp lại bọn họ, nhưng bây giờ... bọn họ lại lệch khỏi nhau. Chỉ còn một chút xíu nữa, chỉ một chút xíu nữa thôi!
Ninh Thu Thủy nói: “Bây giờ ngươi vào tầng 4, chưa chắc đã có thể gặp lại nàng trong cùng một câu chuyện, lại còn có thể gặp phải những nguy hiểm khó tưởng tượng.”
“Hơn nữa, giai đoạn sắp chuyển đổi đến rồi... Ở giai đoạn khác, ngươi cũng chưa chắc có thể đi trước một bước hoàn thành nhiệm vụ, lấy được 『đồng hồ cát』 rồi ở đầu cầu thang đợi nàng.”
“Nếu nàng đi ra trước, nàng sẽ đi lên lầu, hai người gần như không có khả năng gặp nhau.”
“Đi trước đi.”
Đồ Thúy Dung không đi, nhìn tầng bốn mà chửi: “Đồ ngu ngốc kia, thật là ngu xuẩn muốn chết!”
“Mẹ nó chứ, thật muốn tức chết mà…”
Hai tay nàng xoa trán, cảm giác cả mặt đều tê dại. Vì sao Ti Hưng Lỵ lại đi vào tầng bốn? Có lẽ là đã nhận lời con quỷ nào đó ở dưới lầu, hoặc là các hạt cát trong 『đồng hồ cát』 của nàng còn quá ít, không đủ để nàng lên các tầng cao hơn, nên Ti Hưng Lỵ buộc phải đến tầng bốn để kiếm thêm 『thời gian』. Đây là lý do Đồ Thúy Dung có thể nghĩ đến.
Ninh Thu Thủy lại chào nàng một câu, muốn dẫn nàng cùng đi, Đồ Thúy Dung lại nói: “Đây là ngày thứ tư, nếu lối ra của đại lâu ở dưới thì, vậy ta vẫn còn một cơ hội… Ta đợi nàng vậy!”
Đồ Thúy Dung không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến Ti Hưng Lỵ, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy người này rất quan trọng với nàng, mà 'kinh nghiệm' giai đoạn trước đây của nàng cũng phản hồi lại như vậy. Cho nên, nàng không thể nào cứ thế mà bỏ đi được.
Gã đầu trọc cau mày nói: “Ngươi bị bệnh à, lối ra ở ngay dưới rồi, đi là đi ra được rồi!”
Đồ Thúy Dung lắc đầu. “Mọi người đi trước đi, ta có 『Thời gian』.”
Nhìn nàng nhất quyết ở lại, Ninh Thu Thủy có cảm giác quen thuộc, nhưng cũng không tiếp tục thuyết phục, chuẩn bị dẫn theo gã đầu trọc tiếp tục đi xuống dưới, gã đầu trọc hơi do dự, hắn nhìn thoáng qua Đồ Thúy Dung chuẩn bị đi vào tầng bốn, bỗng nhiên kêu lên: “Ê!”
“Chúng ta đổi đồng hồ cát đi.”
Đồ Thúy Dung giật mình. “Đổi đồng hồ cát?”
“Vì sao?”
Gã đầu trọc nói: “Chúng ta sắp ra ngoài rồi, không cần nhiều 『Thời gian』 như vậy, những 『Thời gian』 này cho ngươi, có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi đấy.”
Đồ Thúy Dung im lặng một lát, vẫn là nhận chiếc đồng hồ cát mà gã đầu trọc đưa, nói một tiếng cảm ơn. Nàng có chút cảm động.
Gã đầu trọc thở dài: “Dù sao ta cũng không biết ngươi, không có gì đáng nói, chỉ chúc ngươi may mắn thôi.”
Hắn cùng Ninh Thu Thủy rời đi, hướng phía tầng một mà đi, còn Đồ Thúy Dung dõi mắt nhìn hai người rời đi, cầm chiếc đồng hồ cát mà gã đầu trọc cho, kiên định tiến vào trong tầng bốn........
Cuối cùng đã xuống đến tầng một, hai người xuất hiện trước một bức tường. Không còn đường nào đi xuống nữa. Nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, gã đầu trọc hoảng hốt, quay sang nhìn Ninh Thu Thủy: “Này này này, đừng đùa tao nhé!”
“Anh bạn, không phải mày bảo lối ra đại lâu ở tầng một à?”
“Mẹ kiếp… đồng hồ cát cũng cho đi rồi a đồ chó má!”
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, hơi nhướng mày. Chẳng lẽ phải vào trong các tầng của tầng một sao?
Cộc cộc —
Ngay lúc này, một tiếng bước chân đột ngột từ tầng một bên cạnh truyền đến, Ninh Thu Thủy nhanh chóng lấy quỷ khí ra chuẩn bị ứng phó, còn gã đầu trọc thì núp sau lưng Ninh Thu Thủy, căng thẳng nhìn chằm chằm về phía nơi phát ra âm thanh. Vị trí hiện tại của bọn họ thực sự quá bất lợi, nếu thật có quỷ đi ra chặn bọn họ ở đây, thì chắc chắn lành ít dữ nhiều!
Nhưng cũng may, sau khi một bóng người từ tầng một bên trong bước ra, hai người phát hiện người kia mang theo một cái búa, nhưng hai người đều không thấy rõ mặt của hắn.
“Là các ngươi muốn đi ra ngoài?”
Hắn lên tiếng chào hai người.
Ninh Thu Thủy nói: “Đúng… cái búa này của anh là…”
Người kia trả lời: “Tìm mãi mới tìm được tòa nhà này không có cửa đấy, muốn đi ra ngoài sao... Đến đây đập nát nó.”
Nói rồi, hắn giơ chiếc búa sắt trong tay lên trước mặt hai người, hung hăng vung mạnh về phía vách tường.
Đông! Đông! Đông! Mỗi lần búa giáng xuống, tòa nhà liền rung chuyển dữ dội một lần. Vài lần sau đó, trên vách tường đại lâu xuất hiện vết nứt. Lại thêm vài nhát búa. Người kia đã tươi sống đập nát vách tường của tòa nhà trước mặt Ninh Thu Thủy và gã đầu trọc, tạo ra một cái lỗ lớn!
“Đi, xong việc.”
“Đi thôi.”
Ninh Thu Thủy nhìn cái lỗ trước mặt, nói: “Đập một lỗ ở đây… Thật không có vấn đề gì sao?”
Người kia trả lời: “Dù sao lát nữa cũng phải sửa… Cũng không phải lần đầu.”
“Còn có việc gì sao?”
Ninh Thu Thủy và gã đầu trọc nhìn nhau, đưa 『đồng hồ cát』 cho người kia, nhưng đối phương không nhận, chỉ cười nói: “Hắn đã cho rồi.”
Nói xong, hắn lại vác búa rời đi, xoay người biến mất trong một tầng, biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Ninh Thu Thủy và gã đầu trọc chui ra từ lỗ tường, đứng dưới màn mưa, ngước đầu nhìn lên trời, lại có một cảm giác như vừa được tái sinh.
“A!!!”
Gã đầu trọc hét lớn lên trời, ngay sau đó, một cơn đau đớn dữ dội truyền vào đầu hắn, hắn quỳ xuống đất, ôm đầu không nói nên lời. Ninh Thu Thủy cũng vậy.
Những ký ức bao la như thủy triều ùa về. Ngay lúc này, 『kinh nghiệm』 và 『bản năng』 của hắn hợp làm một.
“Tích tích —”
Tiếng còi quen thuộc vang lên từ phía trước, hai người ngẩng đầu, ánh đèn ấm áp của xe buýt vàng rọi vào mặt hai người, hiển nhiên đã chờ đợi từ rất lâu.
“Điền Huân… nên về nhà rồi.”
Đứng trong mưa, Ninh Thu Thủy lấy ra mảnh ghép hình hơi lấp lánh, khẽ nói.
p/s: Sau đây là một đoạn tự chú giải cho các nội dung, có thể các lão đã biết hoặc chưa biết, thích thì đọc, không thì bỏ qua, vì như lão tác bảo hình như ba bốn nghìn chữ thì phải..."Ta không tách nó ra thành một chương vì nhìn số thứ tự chương lệch cũng khá khó chịu."
【Chạy trốn】tạp đàm
Để tôi nghĩ xem, nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Thôi thì cứ bắt đầu từ chủ đề chạy trốn đi.
Phó bản 【Chạy trốn】 này bắt nguồn từ một câu thoại trong một bộ phim, bộ phim đó có tên là «Ban biên tập vũ trụ thám hiểm», nếu ai hứng thú có thể tìm xem. Lúc đó nhân vật chính trên tàu đã nói một câu, khiến trái tim yếu đuối của tôi cảm động vô cùng—nghệ thuật chỉ là công cụ mà nhân loại dùng để trốn tránh áp bức của hiện thực, nhưng 'khốn cảnh' của nhân loại là tồn tại vĩnh viễn.
Cho nên, tôi đã viết chữ 'trốn'. Trốn đi đâu, chạy trốn đến nơi nào? Hàng ngàn năm qua, nền văn minh nhân loại không ngừng tiến bộ, bánh xe lịch sử không ngừng tiến về phía trước, chúng ta có thể nói là đang thám hiểm, nhưng cũng có thể nói là đang chạy trốn, mọi người vẫn đang tìm mọi cách để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, rồi trốn đến một nơi tốt đẹp hơn. Nhưng thứ trói buộc con người thì quá nhiều.
Phó bản này nói cho cùng là tôi muốn mượn câu chuyện này để tâm sự, trao đổi ý tưởng với những bạn đang theo dõi truyện của tôi. Đương nhiên, các bạn có chửi rủa, mỉa mai hay đồng tình, tôi đều tiếp nhận hết. Phía dưới là một số phân tích quan trọng, nhưng không phải toàn bộ.
———Hình dạng tòa cao ốc được cố ý sắp xếp thành 'đồng hồ cát' là có ẩn dụ, thứ nhất chính là đồng hồ cát của Điền Huân, đồng hồ cát có một mối quan hệ đối ứng rõ ràng theo hình ảnh phản chiếu trong gương, điểm này sớm đã được tiết lộ khi Điền Huân và Quân Lộ Viễn bước vào lần đầu tiên (chương 280), có điều lần này Điền Huân trực tiếp biến cao ốc thành hình đồng hồ cát. Thứ yếu, là sự lưu chuyển của 'thời gian'. 'Thời gian' không đơn thuần chỉ là của cải, các vị khi đọc hãy tự mình suy ngẫm, phân chia, nhưng cuối cùng quyền giải thích vẫn là ở tôi. 'Thời gian' trong đồng hồ cát sẽ chảy từ trên xuống dưới. Nhưng đồng hồ cát vốn đối xứng và ngược lại, cơ sở...thật ra cũng đại diện cho điểm khởi nguồn. Bọn họ tạo ra 'thời gian' để 'thời gian' quay trở lại. Một điểm mấu chốt trong đồng hồ cát tốt có thể giúp 'thời gian' phản hồi về cơ sở theo một cách nào đó, để tạo ra một vòng tuần hoàn tốt. Cho nên đồng hồ cát của thanh niên, lão nhân và thằng bé khác nhau.
Lão nhân tóc bạc tôn sùng chủ nghĩa 'thời gian tối thượng' một cách cực đoan, nên lão ta muốn giữ hết tất cả 'thời gian' cho mình, sau đó dùng chủ nghĩa 'thời gian tối thượng' để tẩy não cơ sở, không ngừng nghiền ép, không một chút ranh giới thu hoạch bọn họ. Khi cơ sở không thể cung cấp đủ 'thời gian' cho lão ta nữa, thì lão ta lại quay sang 'đồng hồ cát' của người khác. Nhưng lão ta lại luôn đóng gói bản chất lưu manh man rợ của mình trong cái vẻ lịch thiệp văn minh, cho nên lão ta không dễ dàng ăn cướp trắng trợn trước mặt mọi người, lão ta biết dùng những lời hoa mỹ, khoác lên mình cái vẻ đạo đức để che giấu, thế là mới đánh tráo khái niệm 'hỗ trợ không hoàn lại', muốn đưa cái 'quải trượng' cho những người có 'thời gian' dư dả, còn nói nếu cần 'thời gian' thì sẽ cùng Ninh Thu Thủy tiến hành 'mậu dịch tự do'. 'Quải trượng' là vũ khí, là quyền hành của lão nhân, trên thực tế nó chỉ nghe theo lão nhân, nếu ai nhận vũ khí này chẳng khác nào đang đặt một con dao ngang cổ mình. Sau đó, lão nhân nói gì chính là cái đó, nếu không nghe thì sẽ chết. Chết trong im lặng. Chết không có tin tức. Chết trong tủi nhục. Cho nên lão nhân nhìn thì như không cần gì cả, nhưng kỳ thực lão tham lam hơn ai hết, lão không chỉ muốn 'thời gian' mà muốn tất cả. Cũng chính vì thế mà chiếc 'đồng hồ cát' trong tay lão nhân mới có nhiều máu như vậy. Đối với lão nhân mà nói, việc cướp đoạt 'thời gian' không còn là lần đầu.
Thằng bé là một con rối bị lão nhân thao túng dưới cái gọi là luật lệ, nó vừa là đồng bọn, cũng là chó, vì đã bị cho cái tên nên một mặt nó vừa sợ lão nhân, mặt khác lại có tâm lý sùng bái kẻ mạnh, muốn trở thành lão nhân. Cho nên nó cần có nhiều 'thời gian'. Nó muốn trở thành một lão nhân tóc bạc tiếp theo.
Còn thanh niên thì không cùng quan điểm với lão nhân, hắn giỏi quan sát, giỏi suy nghĩ, biết rõ mọi thủ đoạn dơ bẩn của lão nhân, cho nên hắn đã thu hoạch được 'thời gian' từ trên xuống dưới đồng hồ cát và xây một bức tường sắt đá kiên cố bên ngoài, bên trong lại xây dựng một hệ thống luật pháp chặt chẽ, để phòng lão nhân cướp đoạt bằng bạo lực, để 'thời gian' có thể lưu thông tương đối ổn định bên trong. Nhưng trong đồng hồ cát của thanh niên vẫn có một số lỗ hổng mấu chốt, nên hắn mới luôn tìm kiếm lối ra. Đối với Ninh Thu Thủy, lối ra là sinh lộ, còn đối với thanh niên thì nó là đáp án. Thanh niên không thèm để ý đến những lời chửi rủa và chất vấn của lão nhân cùng thằng bé với Ninh Thu Thủy, nhưng khi hắn biết Ninh Thu Thủy đang làm cùng một chuyện với mình, thì hắn vẫn che chở những người có cùng mục tiêu. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa thanh niên và ba người còn lại—thanh niên sẽ không dễ dàng quấy rầy sự lựa chọn của 'người thứ ba', nhưng nếu biết người đó cùng chí hướng với mình thì hắn sẽ bảo vệ người đó.
Hầu hết các quy tắc thời gian trong tòa nhà đều chịu ảnh hưởng của lão nhân, sự ảnh hưởng này thẩm thấu theo 'thời gian', liên tục ảnh hưởng đến nửa phần dưới của tòa nhà. Nửa phần trên của cao ốc đại diện cho 'phương hướng', nửa sau lại đại diện cho 'hiện thực'.
Người trong đại lâu đều tôn sùng chủ nghĩa 'thời gian tối thượng', Vương Chuy, Vương Thanh, Vương Văn Tâm và mẹ của Vương Văn Tâm đều là người hiền lành, chăm chỉ, cuộc sống của họ nghèo khó nhưng trong lòng vẫn kiên cường, tự lập, họ nghĩ cần cù chịu khó sẽ mang họ thoát khỏi khốn cảnh...Đáng tiếc, tất cả đều bị 'ngoại lực' phá hủy. Phá hủy bọn họ chính là Kim Huân, Hàn Trung Tài, những người bị tẩy não và hóa điên.
Chủ nghĩa 'thời gian tối thượng' cuối cùng có biến thành 'ăn thịt người tối thượng' không? Trước đây tôi không dám chắc, tôi chỉ có thể phán đoán. Nhưng giờ tôi có thể chắc chắn mà nói một câu: Sẽ. Nếu không tin, hãy nhìn Vương Thanh, Vương Văn Tâm. Nhìn nữa, nhìn đi. Hãy nhìn Hàn Trung Tài, nhìn Kim Huân, nhìn Diệp Sâm. Hãy mở to mắt mà nhìn. Nhìn Bạch lão đầu. Còn nhớ Vương Thanh đã nói gì không? "Đôi khi tôi cảm thấy mình như đang ở trong một khu rừng nguyên sinh toàn thép và bê tông.” “Xung quanh không có ai là đồng loại, mà là từng con dã thú đói khát đang nhắm đến thịt người mà gặm.” Những kẻ 'văn minh' của Bạch lão đầu thổi phồng thì cái gì cũng có, chỉ là hết lần này đến lần khác thiếu chữ 'người'.
Mượn một câu trong lang thang Địa Cầu 2 mà nói. “Nền văn minh mà không có 'nhân loại' thì không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Giây phút này, cao ốc sẽ không còn là sự che chở, không còn là của cải, mà là xiềng xích, là nhà tù, là nấm mồ.
————————————————————
Phân tích kết thúc, phần tiếp theo là phần chửi rủa của cá nhân không có phẩm chất:
Khi tôi gõ dấu chấm câu cuối cùng của phó bản này, tôi đã suy nghĩ một việc rất nghiêm túc. Có cần thiết không khi mạo hiểm viết ra cái phó bản phí công lại không mang kết quả tốt này trong khi tất cả mọi người đang bận cắm đầu vào đọc những cái khác?
Mục đích ban đầu của tôi khi viết truyện là gì? Để kiếm tiền. Vậy làm sao để kiếm tiền? Lựa chọn một nhóm độc giả cố định, không ngừng mang đến những giá trị cảm xúc cho họ, sau đó chờ tiền tự động chảy vào túi mình. Quyển Quỷ Xá này, đối tượng độc giả của nó vốn yêu thích những câu chuyện linh dị và chuyện ma, trải qua hơn 100 vạn chữ, cuốn sách đã sắp đến hồi kết, kỳ thực tôi không cần lo những thứ khác nữa, chỉ cần đàng hoàng viết thêm ba cái kết thúc bình thường lấp đầy bụng của độc giả, sau đó lấp đầy cái hố thế giới quan và một vài cái đã từng viết trước, vậy thì cuốn sách này sẽ yên ổn mà hạ màn. Việc hạ cánh an toàn sẽ mang đến cho tôi những lợi ích không nhỏ, mà cũng ít bị chỉ trích hơn. Không có bao nhiêu người đi bàn luận về cuốn sách này nữa, mà tác giả trốn mình trong góc tối, lại có thể ung dung thu lợi. Tôi có thể thích cái cảm giác của một người sợ xã hội cực độ. Sao không sống cho bản thân tốt hơn đi, cần gì phải đi tranh cái chỗ bùn nước này chứ?
Trên thị trường có quá nhiều văn chương ca ngợi chủ nghĩa yêu nước cùng cảm giác ưu việt của con dân Hoa Hạ, thêm một ta cũng không nhiều, thiếu một ta cũng không sao, ta không dựa vào cái này để kiếm tiền, không cần thiết phải dán cho mình cái nhãn 『người yêu nước』, sau đó giơ hai tay lên, cố vớt một chút traffic vào túi mình. Nhưng điều ta muốn nói đến là những thứ không dễ thấy. Nó liên quan đến tư tưởng của người ta, liên quan đến... thế giới.
Tôi nhận thấy rằng người đọc sách của tôi đa phần là những người trẻ tuổi, họ là những người tiếp xúc trực tiếp nhất với 'internet'. Vậy internet là gì? Nó vốn phải là công cụ để mọi người hiểu rõ thế giới, là nơi trút bỏ những cảm xúc tiêu cực, là rừng cây để trao đổi tình yêu và tình bạn... Nhưng nó lại trở thành 'vũ khí' trong tay của một số người. Ở đây xin điểm danh chỉ trích lão già tóc bạc. Hắn có phải là cảnh sát của thế giới không? Không, hắn là ung nhọt của thế giới, là cội nguồn của mọi tật bệnh. Thứ có thể xâm nhập không chỉ là đạn pháo, virus, mà thứ đáng sợ hơn là tư tưởng. Trước đây, internet chưa phát triển như bây giờ, khi đó Bạch lão đầu đánh chiến tranh thông tin và dư luận, tốn biết bao công sức đi hủ hóa thanh niên, về cơ bản là thông qua một vài loại sách báo được truyền bá rộng rãi (chỗ này xin không điểm danh). Nhưng sách làm sao có thể phủ sóng rộng bằng internet? Làm sao tin tức lại có thể lan truyền nhanh bằng internet? Nếu như sách là thứ vũ khí tư tưởng lạnh của tây tư cầm đầu là lão đầu tóc bạc, thì internet đã trực tiếp biến thành đại pháo, tên lửa đạn đạo, nó có thể bắn đến bất kỳ ngóc ngách nào mà bạn thấy được, mà lại là bao phủ không phân biệt.
Bọn tây tư cầm đầu là lão đầu tóc bạc đã cầm lấy vũ khí internet, điên cuồng bắt đầu nuôi heo chó từ xa, truyền bá chủ nghĩa 'thời gian tối thượng'. Đàn ông vì 'thời gian' vứt bỏ lòng tốt của mình, phụ nữ vì 'thời gian' mà vứt bỏ liêm sỉ của mình. Bọn chúng khiến cho đàn ông và phụ nữ điên cuồng cắn xé lẫn nhau, làm cho kẻ ở trên và kẻ ở dưới cắn xé lẫn nhau, làm cho đồng loại cắn xé đồng loại (nhớ lại miêu tả của tên áo đỏ với lũ quỷ nhé: "dĩ nhiên là lớn lên giống các ngươi rồi"). Bọn chúng không ngừng tạo ra và khuếch đại mâu thuẫn, ô nhiễm không khí và môi trường, sau đó chỉ vào mặt những người bình thường còn lại mà nói: Nhìn đi, đây mới là thực tế, con người phải học cách thích nghi với môi trường, chứ không thể để môi trường thích nghi với con người được, đúng không? Muốn sống tốt, thì phải gia nhập vào chúng ta! Đợi đến khi tất cả mọi người bị ép tham gia vào luật chơi của nó, thì nó có thể không kiêng nể gì mà thu hoạch, đem tất cả mọi người ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, rồi cười nhạo: Bọn ngu xuẩn này đúng là dễ lừa. Nghe có thấy ghê tởm không? Bọn chúng đều đang tuyên dương tính chính trị chính xác, tuyên dương tự do, tuyên dương mình là ngọn hải đăng của thế giới, chúng là ánh sáng dẫn dắt nhân loại tiến lên, nhưng sau lưng lại điên cuồng cướp đoạt, tàn sát, nuôi dưỡng... Chúng quá hiểu rõ sự mê hoặc của ngôn ngữ.
Chúng ta nói, không có quy tắc thì sao thành được vuông tròn. Bọn chúng nói, sinh mệnh đáng quý, tự do giá còn cao hơn, con người nên vì tự do mà vứt bỏ 'tất cả', dù sao sinh mệnh chỉ có một lần.
Chúng ta nói, nếm trải đau khổ mới là người trên người. Bọn chúng nói, ăn đến người dưới người, mới là người trên người.
Bọn chúng một bên thì tuyên bố cạnh tranh công bằng, sinh hoạt văn minh, một bên lại khuyên bảo các người rằng muốn uống máu người, ăn thịt người thì mới có thể cao lớn hơn.
Vậy rốt cuộc ai là man di, ai mới là văn minh? Ai mới là cạnh tranh công bằng? Bọn tây tư kia nuôi chó từ xa trên internet để điên cuồng thổi phồng, gào thét rằng chủ tử của chúng mới là chính xác. Nhưng mà... Sao chủ tử của các người lại già nhanh thế? Sao mới qua hai ba chục năm, mà đã có người có thể lấy dép tát vào mặt chủ tử các người rồi? Đau không? Chắc chắn là không đau. Bởi vì ngươi với chủ tử của ngươi đều có chung một đức hạnh, toàn thân từ trên xuống dưới, miệng là thứ cứng rắn nhất. Cho ngươi vào lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày xong bước ra, thì miệng vẫn có thể phun ra mấy câu với Thái Thượng Lão Quân, chê rằng: ngươi cái gì cũng không được, còn phải luyện thêm! Chủ tử của các người cũng có cùng đức hạnh đó—ngươi đánh ta, ta không dám hoàn thủ, không sao, ta cứ nói ra bên ngoài là, ngươi chưa đánh ta là được rồi. Ai, chưa đánh trúng, mọi người nhìn xem, nó đang đánh nhau kìa!!! (vừa kêu vừa chạy mất dép)
Nhìn bộ dạng chủ tử các ngươi ta cười không ngủ được. Có biết không, chỉ cần đặt trước đây vài chục năm, chủ tử các người đã bị ăn một đấm rồi. Nhưng bây giờ, nó không dám. Nó không có sức chống đỡ, tự nó đã đào rỗng đất dưới chân mình. Nó đứng không vững nữa rồi.
Nhanh thôi. Ngay trong tương lai không xa thôi. Nếu không tin, cứ nhìn xem...
Trở lại chủ đề trước. Nếm trải đau khổ, có thể trở thành người trên người hay không? Người ta toàn ăn thịt người, còn bạn thì chịu khổ. Bạn chẳng phải là trở thành thịt trong miệng của người khác sao? Hoàn toàn chính xác, trong rừng rậm nguyên thủy thì là như thế. Luật rừng luôn như vậy, kẻ mạnh được kẻ yếu thua, kẻ mạnh là vua. Nhưng trong xã hội văn minh thực sự lại không như thế. Chú ý nhé, tôi đang nói đến xã hội văn minh thực sự chứ không phải cái mác thấp kém mà đám tây tư khoác lên.
Khi các bạn phàn nàn rằng cuộc sống của mình khổ cực, thì xin hãy nghĩ một chút xem, các bạn vẫn có thể ăn gà rán, thoải mái nằm trên giường xem phim nghe nhạc, các bạn có thể trốn thầy cô ở trường, mắng rằng giáo viên giảng quá giờ là ngu xuẩn, mà còn giao nhiều bài tập, các bạn nghĩ rằng hôm nay mới làm việc xong, mà ngày mai tại sao lại phải đi làm nữa, thật là mệt mỏi quá đi... Nhưng giữa những phiền muộn và lo lắng của các bạn, không có một viên đạn nào, cũng không có một viên pháo nào. Lúc tiếng pháo nổ lên, phản ứng đầu tiên của các bạn là nghĩ có phải sắp được ăn tết rồi, hay là nhà ai mở cửa hàng mới, hay ai đó lại cưới xin... Các bạn vĩnh viễn không nghĩ tới... có phải là đạn pháo đang rơi trên đầu không? Xem đi, sự lưu chuyển của 'thời gian' đã theo một phương thức nào đó phản hồi lại trong tay bạn rồi. Chỉ là chính bạn không nhận ra thôi, hòa bình đã quá lâu rồi, bạn đã xem đó là một điều hiển nhiên. Đừng tự coi thường bản thân mình, mà cũng không cần kiêu ngạo. Cái đồng hồ cát trong tay của thanh niên kia có thể trở nên kiên cố như thế, là nhờ vô số người dùng máu và mồ hôi đổi lấy. Trong số đó, dĩ nhiên cũng có cả những con người bình thường như chúng ta...
Vẫn là nói lại một lần, ở đây tôi chấp nhận bình luận, thảo luận, chửi rủa. Đây là điều mà tôi luôn tự nhủ là phải cầm một số tiền, chịu đựng một chút, nên không phải vấn đề mang tính nguyên tắc thì tôi sẽ không bao giờ đáp lại những lời chửi rủa của độc giả, và cũng không xóa bình luận.
Thực ra, phó bản này còn có nhiều chỗ muốn phân tích, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định bỏ đi hơn hai ngàn chữ chi tiết. Nói cho cùng thì, tôi viết ra những thứ này đã vượt ra khỏi khu vực nên đọc lướt của văn học mạng rồi. Những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì cho việc kiếm tiền của tôi, mà còn thu hút lũ chó dại. Cho nên... lần sau không thể làm theo lệ này được, các bạn ạ. Sau này trong sách của tôi sẽ không xuất hiện những nội dung như thế này nữa.
Cuối cùng, để kết thúc mọi chuyện, tôi xin mượn một câu nói của tiên sinh: “Mong thanh niên Trung Quốc thoát khỏi cái lạnh lẽo, cứ đi lên phía trước, không cần nghe những lời cam chịu. Có thể làm thì hãy cứ làm, có thể phát ra tiếng thì hãy cứ lên tiếng. Có một phần sức nóng, thì phát ra một phần ánh sáng, giống như đom đóm cũng được, cũng có thể phát chút ánh sáng trong bóng tối, không cần chờ đợi đuốc".
Ngủ ngon nhé. Tôi chuẩn bị hai ngày cho ba phó bản kinh dị cuối cùng, cố gắng mang đến cho các bạn thêm ba câu chuyện trước khi đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận