Quỷ Xá

Chương 1002: Thế giới mới ( kết cục )

Chương 1002: Thế giới mới (kết cục)
Sau khi 'Bụi' bị quan tài làm bằng gỗ phong ấn hoàn toàn, quỷ quái nhân gian đều phải chịu ảnh hưởng lớn. Tuy chúng không tan biến như lệ quỷ ở thế giới Quỷ Xá, nhưng cũng chịu tác động, những quỷ quái hung hăng ngang ngược không sợ hãi tựa hồ cảm thấy ngày tận thế đã gần kề, đều bỏ chạy về những nơi hoang vu, xa xôi nhất trên thế giới.
Ninh Thu Thủy ngồi xe buýt đến chỗ sâu bên trong Cục thứ Chín. Nơi này cũng có một tòa cung điện màu đen, phong cách cơ hồ giống y hệt Tây Sơn Điện, nhìn là biết đám tín đồ của 'Bụi' kia xây để thờ cúng hắn. Chỉ là, sâu trong đại điện này, trên vách tường có một cánh cửa mở ra, phía sau cửa là một thế giới giấy gấp, trên trời không ngừng bay xuống tiền giấy, hỗn độn một mảnh. Chỉ cần đứng ngoài cửa nhìn từ xa, cũng đã cảm thấy một sự lạnh lẽo phát ra từ linh hồn. Mà ở cạnh cửa, dựa vào tường ngồi một bộ t·hi t·hể. Nó không biết đã trải qua chuyện kinh khủng gì, mà một nửa cơ thể đã biến thành giấy, còn có cả những vết tích bị cháy khét. Ninh Thu Thủy không quen người này, hắn đi đến bên cạnh, cẩn thận xem xét một chút, phát hiện trong tay người đó đang nắm chặt một chiếc đồng hồ bỏ túi. Chiếc đồng hồ đã hơi phai màu, dù nắm rất chặt, nhưng ngón tay làm bằng giấy quá yếu ớt, Ninh Thu Thủy khẽ giật, chiếc đồng hồ đã ở trong tay hắn. Mở chiếc đồng hồ ra xem, bên trong có một tấm ảnh nhỏ. Trên ảnh, một đôi nam nữ đang đứng sát vào nhau, cô gái cười rất tươi, còn chàng trai thì vẻ mặt nghiêm túc, bị cô gái dùng tay cứng rắn kéo một bên khóe miệng, nên cười trông rất gượng gạo. Chàng trai thì Ninh Thu Thủy không quen, nhưng cô gái... Ninh Thu Thủy nhận ra. Đó chính là Sơn Chi. Phía sau tấm hình, có ba hàng chữ nhỏ quen thuộc, xinh xắn:... "Đừng làm mất nhé. Nhớ ta thì lấy ra xem. Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi..."
Ninh Thu Thủy ánh mắt thất thần, trong lòng đã đoán được thân phận của người đàn ông. Hắn thở dài, đóng chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay lại, treo lên cổ người đàn ông.
"Đi thôi, Mang thúc."
Cuối cùng nhìn thoáng qua cái t·hi t·hể ngồi bệt bên cửa, Ninh Thu Thủy hướng thế giới giấy kia bước tới.
Vừa vào trong, Ninh Thu Thủy lập tức cảm nhận được sự trống rỗng cực độ trong lòng, đó là một loại lực lượng như muốn hóa tất cả thành hư vô, không ngừng rút đi hết khí lực trên người Ninh Thu Thủy.
"Uể oải sao..." Ninh Thu Thủy tự lẩm bẩm.
Hắn điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng chống lại những ảnh hưởng bên ngoài này. Nếu không trải qua nhiều lần sinh tử, cùng các cảm xúc cực đoan như sợ hãi, tuyệt vọng, thì người bình thường gần như không thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc tiêu cực như vậy được.
Nhìn quanh bốn phía, Ninh Thu Thủy cảm thấy mình như vừa bước vào một thế giới tro tàn. Mọi thứ ở đây đều được làm bằng giấy: kiến trúc, ô tô, con người... tất cả, tất cả đều vậy. Càng đi sâu vào bên trong, Ninh Thu Thủy càng cảm nhận được câu 'không dễ đi' của Tên điên khi nãy thực sự là như thế nào. Đây không phải là nơi người có thể ở lâu, bên trong tràn ngập những cảm xúc tiêu cực kinh khủng: uể oải, cô độc, sợ hãi, căm hận, tuyệt vọng... Bất kỳ ai tâm trí không vững, đi vào thế giới này, chưa đầy vài phút sẽ bị bức điên. Điều này không liên quan đến sức mạnh bên ngoài, mà là nỗi k·h·ủ·n·g b·ố trực tiếp tác động sâu vào bên trong!
Một tay Ninh Thu Thủy cầm mặt nạ con lợn nhỏ, một tay cầm quan tài phong ấn 'Bụi', không ngừng xâm nhập vào thế giới làm bằng giấy này. Khi hắn dần tiến sâu, Ninh Thu Thủy phát hiện một số 'người giấy' dường như đã chú ý đến sự tồn tại của hắn. Mỗi khi hắn đi qua, những 'người giấy' đó lại quay đầu nhìn theo với ánh mắt quỷ dị. Tuy nhiên, vì hắn đang cầm chặt 'quan tài', nên những người giấy kia không dám làm gì hắn. Nhưng chúng sẽ cứ đi theo hắn, người giấy đi theo càng lúc càng nhiều, Ninh Thu Thủy cảm giác rõ ràng bước chân mình trở nên nặng nề. Trong đầu, những cảm xúc tiêu cực như một quả bom đang lớn dần, lúc nào cũng có thể nổ tung. Đây không phải là dấu hiệu tốt. Bởi vì dưới sự ăn mòn của những cảm xúc tiêu cực dày đặc này, dù hắn có thể miễn cưỡng áp chế, thì cơ thể đã có phản ứng trước một bước... Ninh Thu Thủy phát hiện, cơ thể hắn đang dần biến thành giấy. Bàn tay phải đang cầm mặt nạ con lợn nhỏ đã có ba ngón tay bị giấy hóa. Ninh Thu Thủy lập tức nhớ đến Mang bên ngoài. Cơ thể của Mang cũng bị giấy hóa, lại còn rất nghiêm trọng. Để tránh làm rơi mặt nạ con lợn nhỏ, Ninh Thu Thủy dứt khoát đeo nó trực tiếp lên mặt, tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi về phía trước, những đồng tiền giấy bay xuống như tuyết biến thành tro tàn băng lạnh, hai chân Ninh Thu Thủy càng thêm cứng nhắc, bước đi vô cùng khó khăn. Hắn không dám dừng lại, cũng không thể dừng lại. Nếu bây giờ mà dừng lại thì tất cả những gì trước đó coi như phí công vô ích. Ninh Thu Thủy có cảm giác, một chân của hắn đã bắt đầu bị giấy hóa. Để trọng lượng cơ thể không đè sập cơ thể giấy, Ninh Thu Thủy đành phải khập khiễng bước đi. Con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, không thấy điểm cuối cùng ở đâu. Ninh Thu Thủy cảm thấy cơ thể càng lúc càng nhẹ, khí lực cũng càng lúc càng yếu. Nhiều lần, trong đầu hắn thoáng qua ý nghĩ từ bỏ, những ý nghĩ đó cứ như quỷ mị không hề báo trước mà xuất hiện trong đầu, nhưng lại bị Ninh Thu Thủy mạnh mẽ ép xuống.
Đến cuối cùng, phần lớn cơ thể Ninh Thu Thủy đều đã bị giấy hóa. Hắn khom người, thầm nghĩ, giờ là lúc rồi. Leo như một con giòi đến điểm cuối của cấm địa, cũng có thể xem là một cách. Càng đến lúc này, những cảm xúc tiêu cực càng trở nên đậm đặc. Vì thực tế cho Ninh Thu Thủy biết, hắn rất có thể không thể nào đến được điểm cuối. Khi toàn thân trên dưới biến thành giấy, hắn sẽ hoàn toàn trở thành người giấy. Như vậy, hắn sẽ không thể cầm chiếc quan tài phong ấn 'Bụi' được nữa. Đến lúc đó, hắn hoặc là ở nguyên tại chỗ cho đến khi mục nát, hoặc là một mình hướng đến cuối cấm địa... Nhưng không có sức lực, cho dù đến được điểm cuối, thì làm sao mở được cánh cửa kia đây? Những hiện thực rõ ràng này, hết lần này đến lần khác đánh thẳng vào đại não của Ninh Thu Thủy, kích thích những cảm xúc tiêu cực đang 'c·uồ·n·g hoan', muốn trở thành cọng rơm cuối cùng đè ch·ế·t con lạc đà Ninh Thu Thủy. Càng bị những cảm xúc đó chi phối, tốc độ giấy hóa của Ninh Thu Thủy lại càng nhanh hơn.
Không biết đã qua bao lâu, đầu gối chân trái của Ninh Thu Thủy bỗng nhiên bị giấy hóa, ngay sau đó, hắn loạng choạng ngã xuống đất. Quan tài nắm chặt trong tay rơi ra cách đó không xa. Trước mắt có chút mơ hồ, Ninh Thu Thủy cố gắng bò về phía trước, muốn lấy lại quan tài, nhưng những người giấy xung quanh đã lao đến trước, bao vây hắn lại. Cảnh tượng trước mắt càng lúc càng mờ mịt, Ninh Thu Thủy nghĩ, chắc mắt của mình cũng sắp biến thành giấy.
Ngay khi Ninh Thu Thủy sắp bị những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ tràn đến vây hãm ngạt thở thì, một ngọn lửa màu lam đột nhiên từ đằng xa bay tới, húc chiếc quan tài trên mặt đất vào tay Ninh Thu Thủy. Người giấy vây quanh Ninh Thu Thủy hoảng sợ, lập tức tan đi. Ninh Thu Thủy khó khăn ngẩng đầu, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy ánh sáng. Ngọn lửa bay lượn mấy vòng, ánh sáng tỏa ra giúp cơ thể Ninh Thu Thủy hồi phục rất nhiều, hắn bất ngờ đứng lên, nắm chặt quan tài, chạy theo ngọn lửa về phía sâu hơn. Trong ngọn lửa, Ninh Thu Thủy lờ mờ thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Tiêu Tiêu..." Hắn gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Cứ như vậy, Ninh Thu Thủy đi theo ngọn lửa, cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất của cấm địa. Đến đây, ngọn lửa gần như tắt lịm. Nó giống như con bướm, bay múa trước mặt Ninh Thu Thủy, cuối cùng vụt tắt. Phía trước đống phế tích, Ninh Thu Thủy thấy một người giấy không có cánh tay, cô độc nằm ở đó mục nát. Vì bị giấy hóa quá nghiêm trọng, nên dung mạo của người giấy đã không thể phân biệt được. Nhưng trên mặt nó, mang một chiếc mặt nạ lang thần đã hư hỏng. Ninh Thu Thủy loạng choạng đi tới trước mặt người giấy, đưa tay muốn tháo chiếc mặt nạ xuống, nhưng khi ngón tay run rẩy chạm vào chiếc mặt nạ kia, hắn lại dừng lại.
Trong đầu, một lời hứa nhẹ nhàng còn đang giống như thủy triều dâng lên, không ngừng sinh sôi — "Đừng nhớ ta... cũng đừng hòng chúng ta.” "Ta sẽ ở phía trước chờ ngươi, ngươi cứ đi thẳng về phía trước, sẽ có thể gặp lại ta.” “Đừng quay đầu lại nhé, Thu Thủy!”“Đừng quay đầu!”
Hắn từng nghĩ đó là một cuộc tạm biệt qua loa. Nhưng giờ nghĩ lại, chút nào cũng không hề qua loa. Những gì hắn nghĩ là qua loa, lại chính là lời hứa mà đối phương đã dùng cả sinh mạng để thực hiện. Nhìn người giấy hồi lâu, Ninh Thu Thủy cuối cùng không lật mặt nạ của Bạch Tiêu Tiêu ra. Hắn đã hiểu sự lựa chọn của đối phương. Khoảnh khắc gặp lại cô, cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ trong lòng Ninh Thu Thủy đột nhiên lắng xuống. Giống như sau một vụ nổ lớn, khói bụi bay mù mịt trong đống đổ nát, bỗng được một cơn mưa rào nhẹ nhàng khoan khoái quét sạch.
“Ta không có quay đầu mà, Tiêu Tiêu.” "Ngươi thấy chứ?" "Ngươi... thấy rồi phải không.”
Ninh Thu Thủy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hôn lên chiếc mặt nạ lang thần dính đầy bùn đất một cái, sau đó đứng dậy, không hề quay đầu mà đi về phía cánh cửa lớn phía xa. Đó là màu đỏ duy nhất trong thế giới tro tàn trắng xám này. Như hoa. Như m.áu. Như ráng đỏ.
Ninh Thu Thủy đứng trước cánh cửa màu đỏ này, trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết, vô số chuyện cũ như đèn kéo quân nhanh chóng lướt qua trong đầu. Nơi này chính là kết thúc của tất cả sao? Trên mặt Ninh Thu Thủy nở một nụ cười.
Không, không phải... Nơi này là tạm biệt, nhưng cũng là sự khởi đầu. Ninh Thu Thủy đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa, nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên từng khuôn mặt thân quen, hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Đến thôi, các bạn của ta... Chúng ta cùng nhau đẩy nó ra."
"Ta đếm ba tiếng."
"3..."
"2..."
"1..."
Hắn dùng sức, bất ngờ đẩy cánh cửa trước mắt ra...
(Hết toàn bộ)
cvter chú: hết rồi....mai đăng nốt cảm nghĩ của
Bạn cần đăng nhập để bình luận