Quỷ Xá

Chương 940: 【 Vũ Mộ 】 buông tay

Chương 940: 【 Vũ Mộ 】 buông tay.
Chương Anh rõ ràng nhận ra, đây không phải là mặt Hạng Từ! Gương mặt này chậm rãi nứt ra những vết rạn lan rộng như miệng, bên trong tựa như xuất hiện một chút đồ vật tản ra ánh sáng nhạt.
“Đó là......” Chương Anh tiến gần một bước, muốn nhìn rõ hơn, lại không ngờ Giang Ngọc Chi đột nhiên nổi điên, đột ngột xô ngã nàng, lại nhân tiện đẩy Giải Hữu Lan một cái, hai nàng kinh hô một tiếng, ngã nhào xuống đất, đầu Chương Anh đập vào trên vách tường, đau đến kêu lên một tiếng, nhìn về phía Giang Ngọc Chi, trong ánh mắt đã có vẻ kinh ngạc, cũng có phẫn nộ.
“Giang Ngọc Chi, ngươi điên rồi hả?”
Nàng mắng một câu, lại thấy Giang Ngọc Chi trên mặt tràn đầy điên cuồng, trước mặt mọi người, trực tiếp đem cánh tay mảnh khảnh của mình hung hăng đâm vào trong đám huyết nhục mơ hồ trong bồn cầu!
Giây lát sau, Giang Ngọc Chi rút tay ra dính đầy huyết nhục, trong tay nàng, còn có một mảnh vỡ phát sáng!
“Ha ha ha ha......!” Giang Ngọc Chi cầm mảnh vỡ này, điên cuồng cười lớn với mọi người, vẻ mặt hoàn toàn sụp đổ, giống như là biến thành một người khác!
“Không ngờ tới đúng không?”
“Không ngờ tới đúng không?”
“Ta cũng là...... Quỷ khách!”
“Ha ha ha!”
“Mảnh ghép, ta lấy được rồi!!”
“Ninh Thu Thủy...... Bác sĩ Ninh, thật sự cám ơn a!”
Giang Ngọc Chi miệng nói lời cảm tạ với Ninh Thu Thủy, nhưng thực tế trong giọng nói lại tràn đầy trào phúng.
“Không ngờ ta có thể giấu kĩ đến vậy sao?”
Ninh Thu Thủy nhìn phía sau nàng, không trả lời lời trào phúng của nàng, thần sắc có chút khẩn trương nghiêm túc, hai chân đã di chuyển về phía cửa ra vào. Những người khác cũng như vậy.
Vẻ mặt điên cuồng của Giang Ngọc Chi dần dần thu liễm, nàng ý thức được điều gì đó, ánh mắt hơi liếc xuống, phát hiện cái mặt người trắng bệch trong bồn cầu đang cười, hơn nữa...... còn từ từ nhô lên trong đống thịt nát sôi trào.
“Mẹ kiếp!”
Tả Hoài Giang kinh hãi quát to một tiếng, dẫn đầu lao ra khỏi cửa! Tiếng bước chân của hắn làm đám người bừng tỉnh, Ninh Thu Thủy còn kêu lên đừng chạy loạn, nhưng bây giờ quỷ ngay sau lưng, cảm giác tử vong bức bách cơ hồ đã xâm nhập hồn phách, có mấy người còn nghe lời hắn nói? Mọi người tất cả đều chen nhau chạy ra ngoài! Ninh Thu Thủy không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể chạy theo.
“Bác sĩ Ninh, nhanh lên!”
Lỗ Phong Lâm chạy phía trước, còn quay đầu chuyên môn liếc nhìn, ba người vẫn chạy cùng nhau, cuối cùng tất cả đều trốn vào trong đêm mưa......
Mà lần này, cái đầu lâu trắng bệch kia không có ở lại trong ký túc xá như lần trước. Thân thể vỡ vụn dính đầy huyết nhục của Hạng Từ được đầu quỷ điều khiển, chỉ trong nháy mắt, liền xuất hiện dưới lầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người đang chạy tán loạn trong mưa! Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả đám người!
Trời mưa trơn trượt, Giải Hữu Lan trong đội của Chương Anh bỗng bước hụt, ngã nhào xuống đất, kêu thảm thiết ôm mắt cá chân của mình. Chương Anh quay đầu muốn kéo nàng, nhưng sau nhiều lần kéo, lúc này mới phát hiện chân Giải Hữu Lan bị đau.
“Này!”
“Giang Ngọc Chi, giúp một tay!”
Nàng gọi lớn với Giang Ngọc Chi gần như đã biến mất trong màn mưa phía trước, nhưng Giang Ngọc Chi nào có phản ứng với nàng? Chương Anh lại quay đầu, thấy con lệ quỷ đáng sợ kia đã nhanh tới gần trong mưa, trong lòng lo lắng đồng thời cũng đã đưa ra quyết định. Giải Hữu Lan, người đồng đội này...... nàng không cứu được nữa rồi. Không thể kéo theo cả bản thân mình vào!
Chương Anh muốn bỏ nàng, quay người chạy trốn, nhưng lại bị Giải Hữu Lan túm chặt lấy cổ tay. Giải Hữu Lan sợ hãi tột độ, gào khóc: “Ô ô, ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Đừng bỏ ta lại một mình!!""
“Ta cứu được mạng của ngươi! Chương Anh! Nếu ngươi dám một mình chạy trốn, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!”
Chương Anh dùng hết sức lực, muốn vùng vẫy, nhưng Giải Hữu Lan vẫn cứ túm chặt lấy nàng, không chịu buông tay. Trong mưa, Chương Anh tuyệt vọng nhìn con quỷ cách Giải Hữu Lan không xa phía sau, thân thể run lên như cầy sấy, nàng nghĩ thầm lúc này mình thật sự tiêu rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới, thời khắc quan trọng Giải Hữu Lan lại buông lỏng tay đang níu chặt nàng ra!
“Chương Anh! Ngươi mau chạy đi! Mau chạy đi!”
Giải Hữu Lan thu hai tay lại, ôm chặt lấy cánh tay mình, khàn cả giọng kêu to với nàng, những giọt nước chảy xuống khuôn mặt thành từng dòng, mái tóc ướt đẫm vặn thành những dòng nước mắt đen.
“Ta không sống nổi nữa, Chương Anh, ngươi chạy mau đi!”
Nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực, thiêu đốt chút dũng khí ít ỏi còn sót lại trong lòng, mới có thể gào lên những lời điên cuồng như vậy, cứ như Chương Anh chạy chậm thêm chút nữa, nàng sẽ hối hận vì đã buông tay.
Chương Anh nhìn chằm chằm nàng, trong đáy mắt là vẻ không thể tin được, há miệng ra, thế nào cũng không nói được thành lời.
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ thúc đẩy nàng chạy về phía trước, đôi chân di chuyển hết công suất, không bị trật khớp vào thời khắc quan trọng.
Trong mưa, đôi mắt Giải Hữu Lan tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, Chương Anh quay đầu nhìn nàng, cho đến khi không còn nhìn rõ nữa.
Vô số hạt mưa từ trên trời rơi xuống tựa hồ cũng mang theo mùi tanh của đất, trở thành lớp bùn chôn sống Giải Hữu Lan.
Một đôi bàn tay máu thịt bê bết kinh khủng, không dấu hiệu nào từ bên tai duỗi ra, bịt kín mặt của Giải Hữu Lan trong ánh mắt hoảng sợ tột độ...
Chương Anh chạy băng băng trong mưa, mặt đất quá trơn, nàng nghĩ thầm cứ tiếp tục thế này, mình sẽ không chạy xa được bao nhiêu rồi cũng bị đuổi kịp, nhìn thấy rạp chiếu phim tư nhân gần mình nhất phía trước, Chương Anh nghiến răng, hay là đâm đầu vào đó!
Những người khác đã chạy không thấy tăm hơi từ lâu, trong bóng tối, Chương Anh không thấy dấu chân đọng nước, cứ thế chạy thẳng lên lầu......
Lảo đảo lên đến tầng hai, Chương Anh vừa thở hổn hển, vừa dùng đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra, gọi cho Ninh Thu Thủy, người kia rất nhanh liền nghe máy.
“Này, Ninh......” Nàng còn chưa kịp mở miệng, thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một bóng đen bất thình lình xông ra, Chương Anh “A” thét lên một tiếng, bị đâm vào trong phòng đối diện, điện thoại rơi xuống đất, nàng còn chưa kịp đứng lên, cánh cửa đã bị bóng đen đóng sập lại! Ngay sau đó, bóng đen ngoài cửa lấy ra một sợi dây thừng, cột chặt hai cánh cửa phòng đối diện lại với nhau! Động tác tay nàng thuần thục, khi Chương Anh bị đâm cho lảo đảo xiêu vẹo, đi đến cửa muốn mở, lại phát hiện căn bản là không kéo ra được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận