Quỷ Xá

Chương 837: 【 chạy thoát 】 nhớ kỹ ngươi

Chương 837: 【chạy thoát】 Nhớ kỹ ngươi Điền Huân nói cho Ninh Thu Thủy, hắn tại sao phải bày ra cái mảnh Huyết Môn này, hắn có được năng lực tách rời 『bản năng』 cùng 『kinh nghiệm』 của Ninh Thu Thủy, có thể tại mảnh Huyết Môn này sớm tiến hành tôi luyện 『bản năng』 cho Ninh Thu Thủy. "『Bản năng』 là do t·r·ải qua nghìn rèn vạn luyện mà thành, trải qua một hai lần lịch luyện...... Dường như không có ích lợi gì." "Cái này giống như là việc ôn luyện nước rút trước kỳ thi, ép trúng đề coi như có hiệu quả, nếu không ép trúng đề......" Điền Huân như có điều suy nghĩ ngắt lời Ninh Thu Thủy: "Nhưng mà, anh Thu Thủy, nếu có một số người 『bản năng』 vốn dĩ đã rất mạnh thì sao?" Ninh Thu Thủy khẽ giật mình. Điền Huân không để ý tới sự thay đổi trên mặt Ninh Thu Thủy, tiếp tục nói: "Anh Thu Thủy, anh đến Quỷ Xá chúng ta là thời gian ngắn nhất nhưng trưởng thành lại nhanh nhất, em ở Quỷ Xá này chưa từng thấy Quỷ Khách nào 'đáng sợ' hơn anh." "Có lẽ từ 'đáng sợ' này dùng trên người anh có chút kỳ quái, nhưng... anh giống như trời sinh đã thích ứng với thế giới này." "Em nghĩ, điều này có lẽ liên quan đến 『bản năng』 của anh." "『Bản năng』 của anh phán đoán về hoàn cảnh và năng lực thích ứng còn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, vậy thì lần này tôi luyện 『bản năng』 đối với anh sẽ hiệu quả rõ ràng hơn." Điền Huân không hề hay biết, người đứng trước mặt hắn đây, kỳ thật chính là người đã cho hắn 『đồng hồ cát』. Về phần Điền Huân nói 『bản năng』 của hắn cường đại, Ninh Thu Thủy hiểu rõ nguyên nhân hơn ai hết. Nói một cách nghiêm túc, 『ký ức』 hiện tại của hắn không thuộc về hắn, mà thuộc về 『Ninh Thu Thủy』. Hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy mà đi đến hiện tại, chủ yếu dựa vào không phải là 『kinh nghiệm của Ninh Thu Thủy』 mà là 『bản năng của Phong Tử』. Tại Đào Ngoa Duyên, 『tên điên』 gần như đã trao đổi tất cả với 『Ninh Thu Thủy』, nhưng cũng có một chút đã được bảo lưu lại. Thí dụ như 『bản năng』 của hắn. Quan Âm từng nói, việc hai người đổi 『mệnh』 cho nhau mà không thể chuyển đổi hoàn toàn là 'ngoài ý muốn' nhưng mà... Hiện tại Ninh Thu Thủy đã bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của câu nói này. Thật là 'ngoài ý muốn' hay là do 'tên điên' không đem 'chân tướng' nói cho nàng? Nếu không phải là cố ý sắp đặt, việc để lại 『bản năng』 cường đại như vậy, làm sao 'tên điên' dám xác định hiện tại người đến đây nhất định là 'chính mình'? Trong đầu Ninh Thu Thủy rối bời... không có 『ký ức』 trước kia, hắn không tài nào hiểu nổi 『tên điên』 đã nghĩ gì. Nhưng hắn bắt đầu lý giải, tại sao những tổ chức mạnh như Đệ Cửu Cục và La Sinh Môn lại kín tiếng về 『tên điên』 như vậy. Từ trong thất thần khôi phục lại, Ninh Thu Thủy hỏi Điền Huân: "Vậy, bây giờ ta lịch luyện kết thúc rồi, ngươi muốn đưa ta ra ngoài sao?" Điền Huân lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Anh Thu Thủy, sao anh lại nghĩ như vậy?" "Nơi này là Huyết Môn, em thiết kế tòa cao ốc này, nó có quy tắc vận hành riêng của nó, cùng quy tắc của Quỷ Xá kết nối, không hề bị em khống chế." Ninh Thu Thủy nhíu mày: "Thế hả... ta cứ tưởng ngươi cũng giống như Sơn Chi..." Nhắc đến Sơn Chi, Điền Huân cũng ngẩn người, xoa xoa hai tay rồi nắm chặt lại: "Chị Sơn Chi?" "Chẳng phải chị ấy đã c·h·ế·t rồi sao?" "Anh Thu Thủy anh đã gặp chị Sơn Chi?" Ninh Thu Thủy ho khan một tiếng, ngữ khí có chút cảm khái: "Gặp rồi." "Hả? Chị ấy..." "Sống không tốt lắm." Trong sự truy hỏi của Điền Huân, Ninh Thu Thủy vẫn kể lại mọi chuyện về Sơn Chi cho hắn. Điền Huân đã tốn nhiều tâm sức như vậy để mở được cánh cửa này, huấn luyện cường hóa 『bản năng』 của hắn, mà hắn lại quanh co che đậy, quả thực có chút không thật thà. "Không ngờ... chị Sơn Chi vì Mang Thúc mà đã trả giá nhiều đến vậy." Hắn thì thào, rồi thở ra một ngụm trọc khí, dường như cảm thấy mọi chuyện vốn dĩ phải như vậy. "Thực ra nếu nghĩ theo cách đó, thì chị Sơn Chi thật sự có thể xem là đã 『tự tử』." "Chỉ là có chút đáng tiếc, một người như chị ấy nếu còn s·ống, nhất định có thể trở thành lãnh tụ của Quỷ Xá." Điền Huân sau quãng thời gian ở cùng Mang Thúc và Sơn Chi, đánh giá Sơn Chi rất cao. Ninh Thu Thủy hỏi: "Lối ra của tòa nhà ở đâu?" Điền Huân từ trong hồi ức trở về, cười lắc đầu: "Anh Thu Thủy, em không thể nói cho anh được." "Anh phải tự mình đi tìm đáp án." "Em ở lại đây, tác dụng duy nhất của em đối với cái mảnh Huyết Môn này, chính là giao mảnh ghép cho người đầu tiên đến được đây." "Hiện tại, nhiệm vụ của em đã hoàn thành." Nói xong, hắn hơi xúc động liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt giống như là xuyên qua màn mưa, đến một nơi rất xa: "Thực ra, người và sự việc trong tòa nhà này đều là những chuyện đã xảy ra ở thế giới thực bên ngoài Huyết Môn... Rõ ràng mọi người đều ở đây, nhưng thế giới lại giống như là bị chia thành từng tầng từng tầng, xây lên một cái Kim Tự Tháp vô hình." "Có phải điều này nghe vào rất hoang đường không, anh Thu Thủy?" Ninh Thu Thủy nói: "Bên ngoài chẳng phải cũng là một thế giới hoang đường và điên c·uồ·n·g như vậy sao?" Điền Huân cười cười: "Anh nói cũng đúng." "Vậy... anh cầm lấy nó đi, anh Thu Thủy." Hắn nói xong, bỗng nhiên chậm rãi đưa tay vào trong lò lửa than đỏ rực, từ bên trong lấy ra một mảnh ghép phát sáng, giao cho Ninh Thu Thủy. Người sau tiếp nhận mảnh ghép, hỏi Điền Huân: "Điền Huân, sau này ở Quỷ Xá có còn gặp lại ngươi không?" Điền Huân không trả lời, chỉ ngẩng đầu cười nói: "Nhớ đối tốt với mọi người ở Quỷ Xá." Hắn nói xong, trên gương mặt ửng đỏ còn lưu lại nụ cười ấm áp, nhưng ánh mắt đã nhanh chóng lạnh đi. Một cảm giác trống trải và tịch mịch khó tả lan tràn trong phòng, thân ảnh Điền Huân trở nên trong suốt, biến mất theo gió thổi vào từ cửa sổ một cách không lưu tình, giống như chưa từng xuất hiện. Trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Thu Thủy, hắn chăm chú nắm chặt mảnh ghép Điền Huân đưa cho, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát nhỏ bằng sắt trên bàn đã không còn hạt cát nào, khẽ nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi." "Mọi người cũng sẽ nhớ kỹ ngươi." p/s: đậu, hy vọng cuối game không r·ụ·n·g hết người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận