Quỷ Xá

Chương 957: 【 không tồn tại khách nhân 】 gõ cửa

Chương 957: 【Không có ai gõ cửa】
Lão phụ nhân tên là Ngô Nhã Lan. Nguyên nhân cái chết của nàng rất nhanh được xác định, trượt chân ngã lầu dẫn đến đầu bị trọng thương. Đối với thông báo này, những người sống ở khu chung cư cũ có nhiều ý kiến kín đáo. Bọn họ hiểu rất rõ về lão phụ nhân này. Ngày thường, bà dậy rất sớm, ngủ cũng rất sớm, vì dáng người tương đối thấp, lan can hành lang trước cửa có thể tới ngực của lão phụ nhân, kết quả bây giờ lan can không hề hấn gì, lão phụ nhân lại ngã chết. Chuyện này sao có thể? Nếu nói nguyên nhân là do giết người, Ngô Nhã Lan dường như cũng không có động cơ tự sát. Bà mở một quán bán đồ ăn vặt ở dưới lầu, quen biết hầu hết mọi người trong khu chung cư cũ, mà lại rất thân thiết, đôi khi còn miễn phí cho mấy đứa trẻ tan học trong khu đồ ăn vặt. Đa số thời gian, lão nhân luôn cười híp mắt, rất nhiệt tình. Người như vậy, sao có thể tự dưng tự sát được? Rất nhiều người không hiểu, Ninh Thu Thủy cũng không hiểu. Bởi vì ngay trước khi lão nhân qua đời, hắn còn trò chuyện đôi ba câu với bà về chuyện nhà. Ninh Thu Thủy cảm thấy, lão nhân hoàn toàn không có dáng vẻ muốn tự sát. Huống chi, hắn còn phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Đó chính là... vết thương của lão nhân không có bất kỳ máu nào chảy ra, chỉ có nước. Hắn không tin chỉ có mình hắn nhìn thấy, nhưng lúc đó trong khu chung cư vây quanh nhiều người như vậy, hình như mọi người không cảm thấy kỳ quái, không ai chú ý tới dị thường rất dễ bị phát hiện này. Coi như đám đông vây xem dồn hết sự chú ý vào cái chết của lão phụ nhân, không để ý đến điều này, cảnh sát và pháp y khám nghiệm tử thi sẽ không bỏ qua chi tiết này chứ? Nhưng mà, theo thông báo từ phía cảnh sát, chuyện này hoàn toàn không có gì tiếp theo, có phải họ đã phát hiện ra gì đó, cố ý ém thông tin, phòng ngừa đánh rắn động cỏ, hay là nói... Ngồi trong phòng, đầu óc Ninh Thu Thủy rối bời. Vốn dĩ chuyện này cũng không gây nhiễu cho hắn lớn đến vậy, dù sao hắn và lão phụ nhân cũng chẳng thân quen gì, nhưng từ khi cách đây không lâu, hắn trông thấy thi thể lão phụ nhân rơi ra cái tay thứ ba khi được khiêng đi trên cáng cứu thương, vẫn có cảm giác rợn tóc gáy. Ninh Thu Thủy cảm thấy, trong khu chung cư có thể có cái gì đó không sạch sẽ. Cảm giác xui xẻo này cứ quấn lấy hắn, đến khi trời tối người yên, ánh mắt hắn cứ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ đen ngòm, dường như lo lắng có cái gì đó đang ẩn nấp ở đó... Rốt cuộc, hắn không nhịn được, thăm dò hỏi một câu trong nhóm cư dân: “Cái đó... Mọi người hôm nay có thấy chuyện gì không, lúc bà Ngô chết, trên người không đổ máu, mà chảy ra là nước.”
Rất nhanh, nhóm cư dân có hồi đáp. Là Trần Ngọc, người phụ nữ trung niên ly hôn sống trên lầu hắn: “Nước gì chứ, không phải là máu đỏ tươi à?”
“Đúng vậy, Ninh Thu Thủy anh đang nói gì vậy, bà vừa mất, tôi khuyên anh đừng nói linh tinh, nghe nói... người tự sát, oán khí rất lớn đấy!”
“Cái đó, tôi, tôi nhìn cũng thấy là nước mà...”
“Thôi đi, dưới đất đỏ như thế, hôm nay lão Lạc ở tầng một cầm nước rửa bát với nước cọ bồn rửa nửa ngày, giờ còn vết đấy, mắt có vấn đề à, khuyên đi rửa mắt đi...”
“Không phải mà, tôi thật sự thấy là nước đấy! Ninh Thu Thủy cũng thấy mà! Không lẽ mắt chúng tôi có vấn đề à!”
“Tê... Mọi người nói mập mờ quá, không lẽ là gặp ma à?”
“Suỵt, đừng có nói lung tung, tôi nói mọi người nghe, cái chết của bà ấy kỳ quái lắm, bà ấy lạc quan nhiệt tình như vậy, sao có thể tự nhiên tự sát được, ngày mai ấy mà, tôi đề nghị mọi người ra miếu cầu chút đồ...”
“Thảo, 317 (người vừa lên tiếng) là ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt nói nhảm dọa người?”
“...”
Lời nói của Ninh Thu Thủy như một quả bom hẹn giờ, ném ra liền khiến nhóm cư dân khu chung cư cũ xôn xao. Nhìn đám người cãi nhau không ngớt, Ninh Thu Thủy thở dài một tiếng, tắt điện thoại. Ánh mắt liếc qua của hắn, bỗng thấy sau rèm cửa sổ có một bóng đen. “Ai?!”
Ninh Thu Thủy cảnh giác, toàn thân căng cứng, lớn tiếng hỏi phía ngoài cửa sổ. Bóng đen ngoài cửa sổ không đáp lại, Ninh Thu Thủy nín thở, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận tiến về phía bếp, lấy một con dao gọt trái cây sắc nhọn. Bóng đen ở chỗ đó, nhưng khi Ninh Thu Thủy hỏi lại lần thứ hai, bóng đen ngoài rèm cửa sổ đột nhiên di chuyển về bên phải. Ninh Thu Thủy ở 519, là nhà ở phía tây nhất của tầng này, bên phải còn 18 hộ nữa, Ninh Thu Thủy thấy bóng đen bên ngoài di chuyển liền hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ kỹ lại, hô hấp đột nhiên trở nên trì trệ! Hắn biết vấn đề nằm ở đâu! Lúc bóng đen ngoài cửa sổ vừa rồi di chuyển... không hề lên xuống, cũng không có tiếng bước chân nào!
Thùng thùng! Thùng thùng!
Ngoài cửa Ninh Thu Thủy đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, khiến Ninh Thu Thủy còn đang chìm trong ký ức giật bắn cả mình! Hắn nắm chặt dao gọt trái cây trong tay, hỏi vọng ra cửa: “Ai? Ai ở ngoài vậy?!”
Ngoài cửa không ai đáp lại, chỉ có tiếng gõ cửa vẫn tiếp diễn. Ninh Thu Thủy muốn ra mở cửa, nhưng nỗi bất an trong lòng ngăn hắn lại. Sâu thẳm trong lòng có một giọng nói đang nhắc nhở hắn, dù thế nào cũng đừng mở cánh cửa đó ra.
Trong lúc bản thân giằng co, tiếng gõ cửa bên ngoài biến mất. Một lúc sau, tiếng bước chân từ xa tiến lại gần, đến trước cửa nhà Ninh Thu Thủy, nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Ninh Thu Thủy, có nhà không?”
“Mở cửa!”
Mí mắt Ninh Thu Thủy khẽ động. “Vương Cửu Xuyến?”
“Là ta.”
Nghe được tiếng trả lời, cảm giác nguy cơ nồng đậm của Ninh Thu Thủy dần tan biến, hắn cẩn thận bước tới cạnh cửa, mở cửa phòng, quả nhiên thấy Vương Cửu Xuyến đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt cổ quái, nghi thần nghi quỷ.
“Vào trong nói.” Ninh Thu Thủy tránh sang một bên nhường chỗ.
Sau khi Vương Cửu Xuyến vào nhà, Ninh Thu Thủy nhìn ra ngoài một chút, không thấy bóng người nào. Quay đầu lại, hắn hỏi Vương Cửu Xuyến: “Này Cửu Xuyến, vừa rồi có thấy có ai ở trước cửa nhà chúng ta không?”
Vương Cửu Xuyến đang uống nước, nghe lời này liền sặc nước: “Khụ khụ khụ… Người… bóng người gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận