Quỷ Xá

Chương 857: 【 Hôm nay phía sau ngươi......】 âm hưởng

Chương 857: 【Hôm nay phía sau ngươi......】 vang vọng Ninh Thu Thủy cau mày. Ánh mắt của lão nhân viên cảnh sát rất sắc bén, ông ta đích xác che giấu chuyện liên quan đến quỷ quái. Phần lớn người trên thế giới này không tin vào những chuyện quái lực loạn thần, nhà Ninh Thu Thủy lại đang túng thiếu, hắn không muốn bị phán là có bệnh tâm thần, rồi bị đuổi việc, đưa đi điều trị.
“Ta tạm thời chỉ có thể nghĩ đến nhiều vậy...... Đầu óc có chút mơ hồ.” Suy nghĩ một lát, Ninh Thu Thủy quyết định tạm thời không nói chuyện này ra. Hắn không dám mạo hiểm.
Lão nhân viên cảnh sát nhả ra một làn khói trắng, gật đầu, trước khi tiễn Ninh Thu Thủy đi, ông ta hỏi: “Ngươi không thấy mặt ‘Hung thủ’ à?” Ninh Thu Thủy khẽ giật mình, rồi lắc đầu nói: “Không có.” Ánh mắt lão nhân viên cảnh sát thâm sâu, gật đầu: “Được rồi, vậy ngươi về trước đi. Ngày mai cục cảnh sát có thể sẽ gọi ngươi lên để lấy lời khai.” Ninh Thu Thủy: “Tôi nhất định sẽ phối hợp hết mình.” Trở về nhà, Ninh Thu Thủy cảm thấy rối bời. Hắn bật đèn, ngồi vào bàn học, lấy ra một cuốn vở, ghi chép lại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Sau khi ghi chép ngắn gọn, hắn đóng vở lại, nhìn bìa vở mà ngơ ngẩn xuất thần.
Cuốn vở này rất tinh xảo, khi đó hắn vừa nhìn đã thích nó ở cửa hàng tiện lợi rồi mua luôn. Sau này, hắn dùng nó để ghi chép những việc thường ngày.
Bìa vở trông có chút rùng rợn, là một cánh cửa gỗ màu đỏ máu, cánh cửa khép hờ, bên trong có một bàn tay trắng bệch năm ngón đang bám vào mép cửa.
Sở dĩ Ninh Thu Thủy chọn kiểu này là vì công việc của hắn. Hắn cảm thấy phong cách kinh dị này rất hợp với bản thân nên đã mua nó.
Bây giờ hắn ngồi tại chỗ, nhìn cánh cửa gỗ kia lại cảm thấy quen thuộc, nhưng quen ở đâu thì hắn không tài nào nhớ nổi. Ninh Thu Thủy xoa đầu, cảm thấy mình như quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng.
“Chết tiệt...... Không phải bị cửa đập ngu rồi chứ?” Hắn thở dài, rồi lại nghĩ tới điều gì, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho mập Đặng Thần Văn.
Điện thoại vừa kết nối, “Alo, lão Đặng!” Ninh Thu Thủy mở miệng, giọng rất kích động.
Đặng Thần Văn cũng thế, vội vàng nói: “Thu Thủy à, cậu không sao chứ? Tôi gọi cho cậu lúc nãy mà không được!” Ninh Thu Thủy đáp: “Không sao...... Chỉ là, Hùng Á Cường thật sự chết rồi!” Đặng Thần Văn thở dài: “Tôi biết, tôi báo cảnh sát rồi.” “Haizz, thôi...... Đến mai chúng ta làm xong ghi chép rồi đi ăn bữa cơm nhé, tôi bao.” Nghe giọng Đặng Thần Văn có gì đó không đúng, Ninh Thu Thủy hỏi: “Còn có những ai khác?” Đặng Thần Văn đáp: “Còn có Đinh Hi Nhiễm nữa. Chiều nay cậu ta gặp chút chuyện...... Tóm lại, mai rồi nói.” Mập mạp có vẻ có tâm sự, không muốn nói nhiều trong điện thoại, cúp máy xong, Ninh Thu Thủy thở dài, rửa mặt qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Cũng may, thứ kinh khủng ở nhà tang lễ kia...... không xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Ngày hôm sau, Ninh Thu Thủy quả nhiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát.
Hắn khai báo thành thật mọi chuyện, sau khi nhà tang lễ bị cảnh sát điều tra, cảnh sát tạm thời loại Ninh Thu Thủy khỏi danh sách nghi phạm.
Gia đình Hùng Á Cường muốn hỏa táng thi thể hắn vào buổi chiều, Ninh Thu Thủy, Đặng Thần Văn và Đinh Hi Nhiễm nếu rảnh thì cũng sẽ đến đưa tiễn.
Giữa trưa, ba người tìm một quán ăn ven đường, gọi vài món, ba chai bia, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trong quán không có nhiều khách, không khí giữa ba người cũng khá nặng nề. Uống được nửa bình rượu, mập mạp không nhịn được, lên tiếng trước, nhìn Ninh Thu Thủy: “Thu, Thu Thủy à...... Chuyện tối qua ở nhà tang lễ, thật sự xin lỗi.” Ninh Thu Thủy lắc đầu: “Không sao, không sao. Nếu không nhờ cậu báo cảnh sát kịp thời thì tối qua có lẽ tôi cũng chết rồi.” Mập mạp hỏi: “Đêm qua, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì ở nhà tang lễ?” Ninh Thu Thủy uống vài ngụm bia, liếc hai người, rồi kể rõ ràng những gì đã xảy ra đêm qua. Hai người nghe mà sởn hết da gà, nhất là Đinh Hi Nhiễm gầy gò, sắc mặt tái mét như giấy.
Đặng Thần Văn giật giật khóe môi, nói: “Cậu...... Không phải bịa chuyện cố ý để hù chúng tôi đấy chứ?” Ninh Thu Thủy ngẩng đầu, chỉ tay vào mình: “Bịa chuyện? Để bịa chuyện, tôi đi giết Hùng Á Cường á? Hay là nói, Hùng Á Cường chết rồi thì tôi bắt đầu ăn xác người?” “Các cậu nghĩ tôi là loại người đó à?” Đặng Thần Văn im lặng, một lúc lâu sau, anh ta có chút bực bội châm điếu thuốc.
Ninh Thu Thủy lấy điện thoại, mở diễn đàn tin nhắn riêng, đưa điện thoại cho họ: “Trước đây tôi gửi tin nhắn riêng cho các cậu, nhưng tin nhắn các cậu trả lời biến mất rồi, nhưng Hùng Á Cường vẫn còn. Hôm nay ở cục cảnh sát, các cậu đều nghe pháp y nói về thời gian chết của Hùng Á Cường rồi chứ?” “Xem thời gian gửi tin nhắn này đi, sau khi hắn chết...... vẫn còn gửi tin nhắn cho tôi. Tôi nói cho các cậu biết, Đặng Thần Văn, tôi không nói dối!” “Thật sự có thứ không sạch sẽ...... Theo chúng ta đi ra từ cái trường ma bỏ hoang đó!” Đặng Thần Văn không nói gì, híp mắt hút thuốc, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống trán.
“Cậu biết gì à, mập mạp?” Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm biểu hiện kỳ lạ của Đặng Thần Văn, hỏi.
Mập mạp nhả một làn khói trắng, lắc đầu: “Trên đời này làm gì có ma quỷ thần thánh, đừng tự hù mình. Nếu không sẽ giống Hùng Á Cường, tự hù chết mình.” Ninh Thu Thủy đặt đũa xuống bàn, giọng có chút tức giận: “Cậu không muốn nói hay là đang trốn tránh điều gì? Trước đây đã nói rồi, quay cái này vừa có thể kiếm tiền lại không phạm luật...... Bây giờ không phải là vấn đề kiếm hay không kiếm được tiền, mà là mạng sống của chúng ta cũng không giữ nổi!” “Mau xóa bài viết đi, thứ đó không may mắn!” Đặng Thần Văn cười lạnh nói: “Xóa bài viết á? Cậu nhìn lượng fan hâm mộ trong tài khoản diễn đàn của mình đi? Chỉ mỗi đêm qua thôi đã tăng gần 20 nghìn người, tôi nói cho cậu biết, trong thời đại này, lượt xem chính là tiền!” “Tình hình thế này, chỉ cần một tuần nữa, chín người chúng ta đều sẽ trở thành những nhân vật lớn trên diễn đàn!” “Một tuần mà bằng người ta hoạt động mấy năm!” Ninh Thu Thủy ngắt lời hắn: “Tôi nói cậu không hiểu sao? Nhiều tiền đến mấy, mà mất mạng rồi thì cậu lấy cái gì mà tiêu?” Đặng Thần Văn lắc đầu, tiếp tục: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu...... Hùng Á Cường chết có khả năng là ngoài ý muốn, còn việc cậu nhìn thấy những thứ đó có thể chỉ là ảo giác do quá sợ hãi.” “Hơn nữa cho dù cậu nói là thật đi, thứ đó cũng đã đi theo chúng ta ra khỏi ‘Trường ma’ rồi, bọn chúng bỏ qua cho chúng ta nếu chúng ta xóa bài viết sao?” “Đừng ngốc, nếu cậu thật sự sợ, thì đi gặp bác sĩ tâm lý hoặc lên chùa cầu khấn gì đó.” Miệng thì anh ta nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi lạnh trên trán thì không hề ngừng chảy.
Ninh Thu Thủy nhận ra, mập mạp đang rất sợ, vô cùng sợ. Gã này...... chắc chắn biết điều gì đó nhưng không muốn nói.
Ninh Thu Thủy đoán mập mạp có thể có lý do đặc biệt nào đó nên không dám nói ra, nhưng hắn vẫn có chút bực bội và tức giận, mắng: “Cậu đúng là đồ chỉ biết tiền!” “Cứ chờ xem, chuyện này nhất định sẽ không xong, rồi sẽ có người chết! Sớm muộn gì cậu cũng sẽ hại chết tất cả chúng ta!” Ba người buồn bã chia tay nhau, mập mạp rời đi trước, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.
Đinh Hi Nhiễm lúc chia tay với Ninh Thu Thủy đột nhiên gọi hắn lại. Bên đường xe chạy ồn ào, ánh nắng tươi sáng, nhưng trên mặt Đinh Hi Nhiễm như có một lớp bóng tối không thể chiếu sáng, cả người cậu ta cũng run nhè nhẹ.
Cậu ta run giọng: “Thu Thủy, tôi, tôi kể cho cậu nghe một chuyện, cậu đừng sợ......” “Cậu còn nhớ, lúc chúng ta rời đi, trong trường ma vọng ra tiếng đọc bài của học sinh không?” Ninh Thu Thủy gật đầu, mơ hồ đoán ra điều gì đó, mí mắt hắn giật liên hồi: “Nhớ, không phải là đã được thu âm sẵn từ trước rồi sao?” Đinh Hi Nhiễm nhìn chằm chằm Ninh Thu Thủy, cố gắng hít thở, như thể đang cố hết sức chống lại nỗi sợ trong lòng: “...... Tôi với Lữ Kinh Xuyên chịu trách nhiệm việc âm ly, ngày hôm đó khi lắp đặt thiết bị, Lữ Kinh Xuyên có nói với tôi, anh ta quên mang pin của thiết bị khuếch đại âm thanh......” Tim Ninh Thu Thủy như bị ai đó đấm một phát, hô hấp ngưng trệ.
“Cậu, cậu có ý gì?” Đinh Hi Nhiễm lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: “Ý là...... cái ‘tiếng đọc bài’ lúc đó không hề được thu âm từ trước!” P/S: Ta đang tiếp quản một bộ khác style như này, vô hạn lưu + quỷ dị/linh dị, hứng thú đọc thử đợi t.h.u.ố.c: Vô Hạn Quỷ Dị Trò
Bạn cần đăng nhập để bình luận