Quỷ Xá

Chương 1006: Phiên ngoại 2: Mộng (1)

Chương 1006: Ngoại truyện 2: Mộng (1)
RẦM!
Trong đêm tối, một tiếng sấm lớn đánh thức người phụ nữ đang ngủ say. Nàng mở mắt, nhìn gáy của người chồng đang ngủ say trước mặt, trong đôi mắt không còn chút buồn ngủ nào. Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, người chồng vốn thích ngáy, tối nay khó có khi lại im lặng, trong phòng chỉ nghe được tiếng thở khẽ. Người phụ nữ dụi mắt, muốn bật đèn, nhưng nhìn người chồng đang ngủ say bên cạnh, nàng vẫn mò mẫm rời giường trong bóng tối. Cũng may ánh trăng bên ngoài cửa sổ mờ ảo, dù cách một lớp song sa mỏng, trong phòng cũng không đến nỗi tối om. Người phụ nữ xuống giường đi đến bên rèm cửa, đưa tay nhẹ nhàng kéo song sa ra, ngắm vầng trăng treo lơ lửng trên trời, trong đôi mắt có chút xuất thần, nàng một tay ôm lấy lồng ngực, cố sức muốn nắm chặt thứ gì đó, nhưng nơi đó không có gì. Đó là động tác quen thuộc nhất của nàng, mỗi khi cảm thấy tim đập nhanh bất an, nàng sẽ làm vậy.
—— Trước đây ở lồng ngực của nàng có một viên huyết ngọc, là mẹ nàng cho một món đồ trừ tà, bát tự của nàng quá mềm, từ nhỏ đến lớn, nhờ có viên huyết ngọc này mới không bị âm tà trong thôn làm hại. Nhưng bây giờ, nàng không mang theo viên huyết ngọc kia trên người.
Nhìn vầng trăng một lúc, người phụ nữ mới chợt tỉnh táo lại, là một cơn gió lạnh đột ngột thổi từ sau lưng làm nàng bừng tỉnh, lúc người phụ nữ quay lại, nàng phát hiện cửa phòng ngủ không biết từ khi nào đã bị hé một khe nhỏ. Gió lạnh thổi vào chính là từ khe hở này. Người phụ nữ cảm thấy trên người có chút gai người rất khó chịu, thế là đi đến bên cạnh cửa, muốn đóng lại, nhưng khi tay nàng vừa chạm vào nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến người phụ nữ giật mình! Đôi mắt nàng co rút lại, trong đầu dấy lên một nỗi nghi hoặc:
—— Mặt trăng ngoài cửa sổ sáng như vậy, không thấy mây đen, trời không mưa...... Tiếng sấm kia là sao? Chẳng lẽ là tiếng sấm trong mơ sao? Nhưng tiếng sấm trong mơ làm sao lại có thể đánh thức nàng? Hay là...... Tiếng vang nàng nghe thấy, căn bản không phải là tiếng sấm?...
Vô vàn suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, người phụ nữ nhìn về phía cửa phòng, vì đi ngủ nàng luôn dễ bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, không cảm thấy an toàn, cho nên trước khi ngủ nàng đã có thói quen kiểm tra kỹ cửa phòng đã đóng chưa. Đêm qua trước khi ngủ rõ ràng chính mình đã đóng cửa phòng, sao lại bị gió thổi mở? Không khí quỷ dị khó hiểu lên men trong bóng tối, người phụ nữ hình như nghĩ ra điều gì, nàng vội vàng bật đèn phòng lên, nhưng mà ấn công tắc nhiều lần, vẫn không có chút ánh sáng nào.
"Cúp điện rồi?" Hơi thở của nàng có chút dồn dập.
Trong bóng tối tĩnh mịch, đợi một lúc lâu, người phụ nữ vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, đánh bạo bước ra ngoài. Đèn của phòng khách cũng không sáng. Ti vi cũng không mở được. Máy điều hòa cũng vậy.
"Xem ra là cúp điện thật......" Nàng tự trấn an mình.
Nhưng mà, đứng ở trên lầu hai, ánh mắt nàng xuyên qua đầu cầu thang, rơi xuống chỗ cửa phòng, kinh ngạc phát hiện cửa chính của nhà mình...... Lại đang khép hờ!
"Cửa phòng sao lại...... Không thể nào!" Trái tim nàng đột ngột nảy lên, không thể khống chế. Chẳng lẽ, tiếng sấm vừa rồi là...... Có người xông vào nhà nàng? Nhà nàng trang cửa chống trộm mà! Ai có thể trực tiếp phá cửa chống trộm dễ dàng như vậy? Nếu thật là trộm cắp thì hẳn là phải phá cửa sổ mà vào chứ? Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhận thức cùng trực giác đều mách bảo nàng, kẻ vào nhà nàng ...... Không phải người. Vì khi còn nhỏ từng nhìn thấy, nên người phụ nữ biết được trên thế giới này có những thứ quỷ quái đáng sợ. Chẳng lẽ...... Là thứ bẩn thỉu nào đó đã vào nhà nàng? Giả thiết kinh khủng này trong nháy mắt gần như làm tiêu tan hết dũng khí của người phụ nữ, nàng đứng chết trân tại chỗ, nhất thời không biết nên chạy về phòng ngủ hay là báo động. Nhưng rất nhanh, người phụ nữ bất động kia nghe được một giọng nói đang gọi tên nàng: "Nguyễn Hương......"
"Nguyễn Hương......" Giọng nói này truyền ra từ trong phòng ngủ, giống như là đang thì thầm, như là nói mớ, không phân biệt được là giọng nam hay nữ, nghe giống như là chồng nàng đang gọi nàng.
Người phụ nữ nhanh chóng chạy chậm về phía phòng ngủ, đến bên cạnh người chồng đang ngủ say, không ngừng lay bả vai chồng.
"Lão Phan, Lão Phan, tỉnh lại!"
"Trong nhà có trộm!"
Thân thể người đàn ông trong bóng tối bị nàng lay động đung đưa sang trái sang phải, nhưng vẫn không tỉnh lại. Người phụ nữ run rẩy một hồi, bỗng nhiên dừng lại, cả người cứng đờ. Trong phòng ngủ tối đen, tiếng gọi kia lại một lần nữa vang lên: "Nguyễn Hương......"
"Nguyễn Hương......" Giọng nói này không phải từ đâu khác, mà là từ trong chăn đệm trên giường của họ!
Từ từ nuốt một ngụm nước bọt, người phụ nữ toàn thân run rẩy, lần theo giọng nói kia, từng chút từng chút nhấc tấm chăn lên...... Bên dưới lớp chăn, rõ ràng là một khuôn mặt bà lão nhăn nheo đầy nụ cười quỷ dị! Trong bóng tối, nó trắng bệch như một tờ giấy.
Người phụ nữ hai tay ôm mặt, thê lương thét lên một tiếng, sau đó đột ngột ngồi bật dậy trên giường!
Hô —— Hô ——
Nàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, dùng đôi tay run rẩy lập tức bật đèn lên, dưới ánh đèn sáng, người phụ nữ thấy khuôn mặt người chồng đầy mồ hôi bên cạnh, một mặt lo lắng nhìn nàng chằm chằm.
"Nguyễn Hương, sao vậy, làm sao thế?"
Người phụ nữ nhìn chồng một chút, đột nhiên ôm chầm lấy hắn.
"Lão Phan...... Em...... Vừa rồi em mơ một giấc mơ đáng sợ quá!"
Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi: "Không sao, không sao, có anh đây......"
Người phụ nữ khóc, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong mơ vừa rồi, ánh mắt cuối cùng rơi vào phía cửa sổ đối diện, vừa vặn nhìn thấy khe hở song sa. Giọng kể của người phụ nữ đột ngột dừng lại, mọi lời nói đều nghẹn ở cổ họng, không thốt nên lời.
—— Trên mặt kính phản chiếu, người phụ nữ thấy rõ, người mình đang ôm...... Là một bà lão lưng còng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận