Quỷ Xá

Chương 980: 【 không tồn tại khách nhân 】 cắt cổ tay

Nhìn lệ quỷ rời đi, Đỗ Phó Nguyên đứng đờ tại chỗ rất lâu không nói gì, mãi đến khi tàn thuốc trong tay truyền đến cảm giác nóng, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Nhanh chóng tự véo mình một cái, Đỗ Phó Nguyên xác định mình chưa c·hết, lúc này mới như sống lại, hít thở từng ngụm sâu, tơ máu lan trong mắt dần dần biến m·ấ·t. "Ta, ta sống sao?" Vẻ mặt chưa hết bàng hoàng của hắn đột nhiên nở một nụ cười, trong hưng phấn lộ ra sự điên cuồng. "Quả nhiên, quả nhiên!" "『Tâm nói mớ』 mỗi ngày có số lượng g·iết c·h·óc cố định!" "Ninh Thu Thủy c·hết, Vu Nghiên c·hết, ta liền sống!" "Ta sống rồi!" Đỗ Phó Nguyên lảm nhảm không dứt lời, đột nhiên đứng dậy, rời khỏi phòng mình, một mạch đi đến chỗ ở của Vương Cửu Xuyến, vừa vào đến, đã nghe thấy một mùi hương thực vật đặc trưng giữa rừng núi, cùng với mùi m·á·u tanh nồng nặc. Biết tối nay mình phần nhiều vô sự, hắn một đường đi vào trong, quả nhiên thấy gian phòng mà trước đó Vu Nghiên ẩn nấp đầy m·á·u tươi, còn có vài mẩu xương bị gặm nát. Điều đáng sợ hơn là, khi Đỗ Phó Nguyên vào phòng, hắn nghe thấy trong tủ quần áo phát ra tiếng 『rắc răng rắc rắc』, như có ai đang nhai nuốt thứ gì đó. Nước m·á·u, từng dòng từng dòng chảy ra từ khe tủ. Đỗ Phó Nguyên run rẩy đưa tay, từ từ mở cửa tủ, dưới ánh đèn nhợt nhạt trong phòng, hắn nhìn thấy Vu Nghiên bê bết m·á·u t·h·ị·t co quắp trong tủ, đang gặm cắn chính đầu...cánh tay mình! Trong khoảnh khắc hai người chạm mặt, Vu Nghiên lộ ra cho Đỗ Phó Nguyên một nụ cười kinh hãi, rồi tiếp tục điên cuồng xé cắn cánh tay mình! Những mẩu xương nát mà trước đó Đỗ Phó Nguyên thấy ở ngoài tủ hóa ra lại là xương ngón tay bị Vu Nghiên xé cắn trên cánh tay! Đỗ Phó Nguyên thấy trong mắt Vu Nghiên lóe lên ánh sáng màu xanh lục, nhưng không có ý ngăn cản Vu Nghiên, bây giờ Vu Nghiên rõ ràng đã không còn là người, nếu như hắn thật 『quấy nhiễu』 đến việc Vu Nghiên tự ăn thịt mình, có khi đối phương sẽ ăn luôn cả hắn! Đỗ Phó Nguyên không muốn c·hết, thấy dáng vẻ m·á·u t·h·ị·t b·ê b·ế·t của Vu Nghiên, hắn cũng không có tâm tình để ý tới việc Ninh Thu Thủy lảo đảo trốn về phòng mình, mà tính đến chuyện ngày mai. Trong kế hoạch ban đầu của hắn, Vu Nghiên lẽ ra sẽ không c·hết vào hôm nay. Đỗ Phó Nguyên cũng không mong muốn Vu Nghiên sẽ t·ử v·ong vào ngày hôm nay. Vì hắn vẫn còn dùng được người này về sau. Cho nên, hắn một mực khuyên can Vu Nghiên, không nên đến Thanh Đăng Tự chịu c·hết. Hắn nhìn thấu Vu Nghiên trong lòng có quỷ, biết chắc tâm nói mớ tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, việc để cho nàng đi vào Thanh Đăng Tự đối diện với tâm nói mớ của mình trong lòng, e rằng chín c·hết một sống. Những người còn lại trong khu dân cư cũ có tâm nói mớ không còn nhiều, Đỗ Phó Nguyên muốn dựa vào c·á·i c·h·ế·t của bọn họ để s·ống s·ó·t, phải tận khả năng đảm bảo mỗi người có tâm nói mớ đều c·hết đúng 'thời điểm' bởi tâm nói mớ của riêng mình. Nhưng bây giờ, Vương Cửu Xuyến lại thành một lỗ hổng đột phá trong kế hoạch của hắn. Vu Nghiên đã c·hết. Ninh Thu Thủy có lẽ cũng đã c·hết. Vương Cửu Xuyến thì không có tâm nói mớ, chỉ là một kẻ xui xẻo bị tâm nói mớ làm ảnh hưởng. Tính toán cẩn thận, hắn còn lại mấy kẻ c·hết thay? Bực bội, bất an, Đỗ Phó Nguyên lại một lần nữa châm điếu t·h·u·ố·c. "Ngày mai... đi tìm tiếp xem có kẻ c·hết thay nào khác không." 519. Vương Cửu Xuyến gõ cửa phòng Ninh Thu Thủy, gõ không mạnh, vậy mà cửa phòng lại tự mở. Hắn nhỏ giọng gọi vào trong: "Ninh Thu Thủy, cậu có ở đó không?" Không ai trả lời, Vương Cửu Xuyến nhíu mày, cẩn trọng thăm dò vào phòng, một mùi m·á·u tanh xộc thẳng vào mũi, Vương Cửu Xuyến nghĩ không ổn, liền lần theo mùi mà chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy Ninh Thu Thủy một mình tựa vào tường ngồi xuống, bên cạnh còn có mấy chai rượu cùng một mớ mảnh thủy tinh vỡ. Cổ tay phải Ninh Thu Thủy có một vết rạch sâu hoắm, đồng thời còn không ngừng xả nước nóng từ vòi hoa sen vào để vết t·h·ư·ơ·ng không khép lại. Môi hắn đã t·á·i xanh, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã b·ất t·ỉn·h vì m·ấ·t m·á·u. Thấy vũng m·á·u đỏ tươi dưới đất, Vương Cửu Xuyến giật mình vội đưa tay dò hô hấp của Ninh Thu Thủy, phát hiện hắn còn chưa c·hết, liền vội vàng lôi Ninh Thu Thủy ra khỏi nhà vệ sinh, sơ cứu cầm m·á·u đơn giản cho hắn, sau đó gọi cho trung tâm c·ấ·p c·ứ·u. Cũng may điện thoại trung tâm c·ấ·p c·ứ·u không bị tâm nói mớ che giấu hoàn toàn như cục cảnh s·á·t, chẳng bao lâu, xe trung tâm c·ấ·p c·ứ·u đã đến khu dân cư cũ, đưa Ninh Thu Thủy đi... Sáng sớm, Ninh Thu Thủy tỉnh dậy trong b·ệ·n·h viện, đầu óc mờ mịt, toàn thân suy yếu, trong tai ong ong không ngớt. Chung quanh toàn là tường trắng, sàn nhà thì đầy mùi nước khử trùng. Khẽ động người, Ninh Thu Thủy cảm thấy vùng não mình rất đau. Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: "Ninh Thu Thủy, cậu sống rồi hả?" Ninh Thu Thủy nghiêng đầu, cố tập tr·u·ng nhìn, dù thấy có chút nhòe, nhưng vẫn nhận ra người trước mặt, không phải Vương Cửu Xuyến thì là ai? "Tại sao ta lại ở đây?" Hắn mở miệng hỏi. Vương Cửu Xuyến kể lại chuyện đêm qua: "Hôm qua cậu c·ắ·t cổ tay... May mà tớ tới kịp, chậm thêm chút nữa là cậu bị tâm nói mớ g·iết rồi!" Ninh Thu Thủy đáp lại: "Chuyện đó không liên quan đến nó." Vương Cửu Xuyến vừa trừng mắt, vừa bực mình vừa buồn cười: "Này, Ninh Thu Thủy, cậu đúng là mù quáng thật đấy?" "Nó muốn g·iết cậu mà cậu còn bênh nó hả?" Ninh Thu Thủy im lặng một lúc lâu. "Đây không phải bênh, đây là sự thật." "Nó không có ý muốn g·iết tôi, việc c·ắ·t cổ tay... là tự tôi lựa chọn." Vương Cửu Xuyến ngẩn người: "Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận