Quỷ Xá

Chương 846: 【 chạy thoát 】 làm nát

Chương 846: 【Chạy thoát】 làm nát Mặc dù lão nhân nói năng hùng hồn, nhưng Ninh Thu Thủy đã hoàn toàn không tin lời của hắn.
“Là người khác đến cướp của ngươi, hay là ngươi đi cướp của người khác?” Ninh Thu Thủy nói ra câu này mang theo giễu cợt, trên mặt của lão nhân lộ ra một nụ cười quái dị, hắn không vội trả lời Ninh Thu Thủy, ngược lại là bên cạnh bé trai kia đã nhảy lên chân trước: “Hắn là người mạnh nhất, có trí tuệ nhất trong tòa nhà này, ngươi dám nghi ngờ hắn!” “Ngớ ngẩn!” Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài: “Có liên quan gì đến ngươi, cái thằng lùn.” Một câu ngắn ngủi, Ninh Thu Thủy trực tiếp khiến tiểu nam hài phá phòng, hắn tại chỗ đỏ mặt tía tai, chỉ vào mũi Ninh Thu Thủy chửi ầm lên, mặc dù Ninh Thu Thủy căn bản không hiểu hắn mắng cái gì, nhưng đoán chừng là lời lẽ rất bẩn thỉu.
“Nhìn xem đầu cầu thang đi, ngươi còn lựa chọn nào khác sao?” Trên mặt lão nhân xuất hiện nụ cười tự tin đầy bí ẩn, trên người hắn lộ ra khí chất của một người ở vị thế cao không thể che giấu.
“Đừng ngốc... Hiện tại chỉ có ta mới có thể cứu được ngươi.” “Thời gian lâu như vậy, tòa cao ốc này sớm đã biến thành hình dáng của ta, trừ ta, không ai biết 『lối ra』 ở đâu.” Hắn vừa nói vừa gỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang của mình, trong giọng nói không còn che giấu sự hung hăng.
“Cầm lấy nó, đây là con đường duy nhất của ngươi!” Lão nhân tóc trắng đưa 『quải trượng』 trong tay cho Ninh Thu Thủy, hắn muốn Ninh Thu Thủy nhận lấy nó!
“Cầm lấy nó, cầm lấy nó!!” Tiểu nam hài điên cuồng gào thét.
Ninh Thu Thủy không có nhận quải trượng lão nhân đưa tới, mà nói với thanh niên gầy gò kia: “Này, ngươi có biết tại sao ngươi mãi không tìm được 『lối ra』 không?” Thanh niên liếc nhìn Ninh Thu Thủy, hỏi: “Tại sao?” Ninh Thu Thủy chỉ vào lão đầu tóc bạc, trả lời: “Bởi vì hiện tại cao ốc đang vận hành dựa theo 『quy tắc thời gian』 của hắn.” “Ngươi nhìn xem 『đồng hồ cát』 trong tay lão già này, bên trên đều là máu.” “『Thời gian』 của hắn lấy từ đâu ra?” “Ta đoán đơn giản là đi lừa gạt, đi trộm cướp.” “Hắn muốn nắm giữ tất cả 『thời gian』 trong tay, sau đó dùng những 『thời gian』 này để nô dịch tất cả mọi người, loại người này, làm sao có thể để cao ốc thiết kế lối ra được?” “Cứ thế cứng nhắc tìm, tìm cả đời cũng không ra.” Đến đây, Ninh Thu Thủy bỗng nghĩ ra một vấn đề rất quan trọng, nghi hoặc hỏi thanh niên: “Đúng rồi, ta vẫn chưa biết vì sao ngươi muốn tìm lối ra của cao ốc?” Thanh niên thon gầy hai tay đút trong túi, ánh mắt sâu thẳm: “Ta đang giúp đồng bào của ta tìm lối ra.” “Bọn họ rất hiền lành, rất chăm chỉ, nhưng cuộc sống trong cao ốc không hề tốt, ta phải tìm lối ra cho họ.” Ninh Thu Thủy hơi nhướn mày: “Ngươi đang nói những người mà trước đó ngươi tiến cử cho ta?” Thanh niên: “Không chỉ riêng bọn họ.” “Nơi mắt nhìn thấy, chỗ nào cũng có.” Ninh Thu Thủy nói thêm: “Ngươi có biết Vương Thanh và Vương Văn Tâm không?” Thanh niên suy nghĩ.
“Nghe nói rồi.” “Những bi kịch như họ còn rất nhiều.” Ninh Thu Thủy: “Về sau sẽ càng nhiều.” “Nếu như hắn cứ ở đây.” Hắn chỉ vào lão nhân tóc trắng, thanh niên gầy gò quay đầu nhìn thoáng qua, trong đáy mắt hiện lên một tia sát khí, sắc mặt của lão nhân tóc trắng đột nhiên thay đổi, lùi về sau nửa bước, nắm chặt quải trượng trong tay, cảnh cáo thanh niên gầy gò: “Tốt nhất ngươi đừng có làm loạn, nếu không hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!” Thanh niên đứng yên không động, 『quải trượng』 có thể khiến Ninh Thu Thủy tim đập nhanh dữ dội dường như không hề ảnh hưởng gì tới hắn.
“Thật ra đôi khi ta cũng tự hỏi, loại 『quy tắc thời gian』 này của hắn hoàn toàn chính xác có tác dụng lớn đối với sự lưu động 『thời gian』 tổng thể của cao ốc.” “Nhưng tác hại cũng rất rõ ràng, 『thời gian』 sẽ xuất hiện 『hiệu ứng hố đen』 nghiêm trọng.” “Ta đã cố gắng tìm cách để giảm thiểu ảnh hưởng của hiệu ứng này bằng nhiều cách khác nhau, nhưng... Hiệu quả rất hạn chế.” “Nếu như ngươi đi từ dưới lên, hẳn là ngươi đã nhìn thấy.” Ninh Thu Thủy nói: “Ta còn nhìn thấy những chuyện đáng sợ hơn.” “Cao ốc dưới ảnh hưởng 『quy tắc thời gian』 của lão đầu, ngày càng có nhiều người ăn thịt người xuất hiện.” “Có người ăn thịt đàn ông, có người ăn thịt đàn bà, còn có cả những người muốn ăn thịt cả vợ con mình...” “Đáng sợ hơn là những người này tôn sùng chủ nghĩa 『thời gian chí thượng』, nó như virus lây lan, khiến con người thoái hóa không ngừng, cho đến khi quay trở lại thời nguyên thủy ăn lông ở lỗ.” Nói rồi, Ninh Thu Thủy nhìn về phía tiểu nam hài đang giơ chân, cực kỳ đáng ghét kia.
“Thậm chí... không biết từ bao giờ, ngay cả những phẩm đức tốt đẹp như 『cần cù』 『lương thiện giản dị』 cũng bắt đầu trở thành trò cười, thậm chí là mục tiêu hãm hại của bọn ma quỷ ăn thịt người này.” Thanh niên suy nghĩ, liếc nhìn lão nhân tóc trắng, thản nhiên nói: “Bao nhiêu năm qua, hắn luôn rất giỏi trong việc mê hoặc lòng người.” “Hắn khoác lên bản năng dã thú của con người một lớp vỏ văn minh, để những điều 『ác』 tìm thấy lý do chính đáng, rồi lợi dụng những điều 『ác』 này để rèn ra một thanh 『kiếm mục nát』 sắc nhọn để gặt hái tất cả mọi người…” “Ta biết những phẩm chất tốt đẹp thoát ly thú tính nguyên thủy của con người ẩn chứa sức mạnh phi thường, nhưng chúng cần một mảnh đất tương đối sạch sẽ mới có thể mọc thành rừng cây tươi tốt... Có lẽ ngươi nói đúng, phương pháp của hắn không ổn, nên để hắn rời đi.” Ninh Thu Thủy cau mày nói: “Hắn trông có vẻ rất mạnh, ngươi có chắc không?” Thanh niên gầy gò nhìn chằm chằm lão nhân tóc trắng.
“Mọi người đều cho rằng hắn rất mạnh.” “Đã rất lâu không có ai khiêu chiến hắn.” “Bọn họ không dám.” “Nhưng... ta muốn thử xem.” Nghe vậy, trên mặt lão nhân tóc trắng hiện lên một nụ cười nham nhở.
“Xem ra, ta vẫn còn quá nhân từ với ngươi.” “Ngươi cho rằng mình có thể khiêu chiến ta?” Thanh niên nói: “Không phải khiêu chiến, mà là 『thanh trừ』.” “Trên người của ngươi không có đáp án ta cần, ngươi nên rời đi thôi.” Tiểu nam hài chỉ vào mũi thanh niên, lớn tiếng gầm lên: “To gan!” “Ngươi không muốn sống nữa sao?” “Dám động vào hắn, có hỏi qua ta chưa?” Hắn giọng điệu hùng hồn, nhưng đã lùi về phía sau lão nhân, đồng thời còn đang tiếp tục lùi.
Tiểu nam hài lùi đến cách chỗ của thanh niên rất xa, trong miệng vẫn chửi rủa, nhưng Ninh Thu Thủy đã không nghe rõ.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía thanh niên: “Hắn vẫn luôn như vậy sao?” Thanh niên gật đầu.
“Ừ.” “Mồm miệng thối tha như chó thế, sao hết lần này tới lần khác lại trung thành với hắn như vậy?” Thanh niên nhìn chằm chằm lão nhân tóc trắng phía trước, ánh mắt thâm trầm, bên trong lóe lên điều gì đó.
“Bởi vì nó là chó của Bạch lão đầu nuôi, do lão nhân đặt tên, nó mới thành 『tiểu nam hài』.” “Và hắn không phải 『trung thành』, hắn là 『sợ hãi』.” Ninh Thu Thủy hơi khó hiểu: “Vì sao ngươi không đánh hắn?” Thanh niên tiến về phía lão nhân, không ngoảnh đầu lại mà nói: “Làm gì phải so đo với một con chó chỉ biết sủa bậy?” “Huống hồ... thân hình nhỏ bé của hắn đâu chịu nổi đòn, mạnh tay một chút, có lẽ sẽ cho hắn bay màu.” “Ta muốn tìm một lối ra cho những đồng bào của mình, việc gì phải dính quá nhiều máu... Ta lại không muốn trở thành Bạch lão đầu thứ hai.” “Thật là vô dụng.” Thấy thanh niên đến gần, lão đầu tóc bạc nắm chặt 『quải trượng』 lại lộ vẻ sợ hãi, vừa lùi vừa giơ 『quải trượng』 quật vào không khí, lớn tiếng uy hiếp: “Không được qua đây, lại tới ta sẽ không khách khí nữa!!” Nói rồi, hắn cũng không để ý chuyện bị vạch trần nói dối, quay đầu nói với những bóng đen ở đầu cầu thang: “Các ngươi bắt lấy hắn cho ta!” Bóng đen không nhúc nhích, tất cả đều đứng ở đó. Trong đám bóng đen dày đặc, một số ít dường như thấy thanh niên muốn tấn công bọn chúng thật liền lập tức quay đầu biến mất tại đầu cầu thang.
Thanh niên nhìn lão đầu với thân hình còng xuống, cảm khái nói: “Lão Bạch đầu, ông già đi nhanh quá.” “Mới hơn 200 tuổi, mà đã thành ra thế này rồi.” “Ta nhớ mấy chục năm trước ông còn rất khỏe, khi đó… Ta còn tưởng rằng ông có thể chơi với ta vài trận.” Lão nhân tóc trắng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào thanh niên gầy gò. Không có đại chiến kinh thiên động địa như tưởng tượng, đối phương cứ thế đi tới trước mặt hắn, sau đó trước mặt mọi người… giật lấy 『quải trượng』 trong tay hắn, rồi nhẹ nhàng bẻ gãy.
Rắc—— Quải trượng gãy đôi. Bên trong chảy ra máu đen, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
Những bóng đen ở xa xa trên đầu cầu thang, khi thấy quải trượng gãy đôi liền sợ hãi quay người bỏ chạy, không một ai ở lại.
Tiểu nam hài lúc trước còn điên cuồng chửi rủa, giờ đây lại hóa đá tại chỗ, môi trắng bệch, một chữ không dám nói, toàn thân run rẩy.
Bịch! Lão nhân tóc trắng ngồi phịch xuống đất, nhìn chiếc quải trượng đang chảy ra ô huyết màu đen trên mặt đất, không thể tin được nói: “Sao có thể như vậy... Sao có thể như vậy?” “Không phải như vậy, không phải như vậy!!” “Ta là người cai quản tòa nhà này, ta mới là kẻ thống trị, ta mới là người đứng trên cao nhất!!” “Ta có vô tận 『thời gian』, kiếm của ta không gì không phá… Vì sao có thể bị gãy như vậy?!” Thanh niên đứng trước mặt hắn, nhìn kỹ khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, dùng ngón tay gõ nhẹ lên 『đồng hồ cát』 rồi bình tĩnh nói: “Ta đã sớm nói với ông rồi, trong những phẩm đức tốt đẹp của con người ẩn chứa sức mạnh vượt quá tưởng tượng.” “Thứ giả tạo này bên trong chỉ là mấy hạt cát nhồi đất mà thôi.” “Làm sao so được với tình yêu và sự tin tưởng của mọi người?” “Ông tự xưng đứng trên cao nhất, nhưng lại quên rằng đất bùn đang đỡ chân cho ông.” Dừng lại một chút, thanh niên cười lạnh nói: “Lão Bạch đầu, bao nhiêu năm qua, tay ông đã dính quá nhiều máu... Đến lúc phải trả nợ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận