Quỷ Xá

Chương 984: 【 không tồn tại khách nhân 】 ngươi đã chuẩn bị xong

Chương 984: 【 Không có khách nhân 】Ngươi đã chuẩn bị xong Mọi người ở Thanh Đăng Tự thu hoạch được không nhiều. Mọi chuyện còn rắc rối hơn so với Đỗ Phó Nguyên nghĩ. Vốn dĩ hắn muốn thông qua lão hòa thượng tìm ra người có điểm tương đồng với『 Vương Cửu Xuyến 』trong bốn người kia, ai ngờ lão hòa thượng lại tinh ranh như quỷ, liếc mắt đã nhìn ra hắn muốn đến chùa làm gì, không những không giúp hắn mà một câu cũng không thèm nói, cuối cùng còn có một kẻ bị 『 tâm nói mớ 』 làm cho hoảng loạn trực tiếp chết ở phòng xưng tội. Nay đã không còn người chết thay, trực tiếp toang luôn. Phiền phức hơn là, vì lão hòa thượng làm vậy, mức độ tin tưởng của ba người kia đối với hắn cũng giảm sút đáng kể. Hiện tại hắn trở về, nếu muốn sắp xếp gì cho ba người thì phải tốn công đi tẩy não cho bọn hắn một lần nữa. “Thật là…đúng là thao đản!” Trên đường trở về, Đỗ Phó Nguyên tức giận nhổ một bãi nước bọt ra ngoài cửa xe. Về đến khu nhà cũ, Đỗ Phó Nguyên chặn Ninh Thu Thủy và Vương Cửu Xuyến lại, sát khí đằng đằng nói với hai người: “Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, nếu dám phá hỏng chuyện tốt của ta, ta tuyệt đối khiến các ngươi sống không nổi!” “Đừng nghi ngờ, ta là người sắp phải chết vì sống sót, chuyện gì ta cũng làm được!” Ninh Thu Thủy nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Đỗ Phó Nguyên, ngươi còn có thể trốn được bao lâu?” “Ngươi dùng người bị tâm nói mớ để cản đao, hành động này không có gì đáng trách, dù sao đây vốn là kiếp nạn mà mọi người phải đối mặt, không có ngươi thì bọn họ cũng không thoát được.” “Nhưng Vương Cửu Xuyến bọn họ là người vô tội, ngươi dùng người vô tội đi cản đao cho mình, không sợ sinh ra tâm nói mớ còn lớn hơn sao?” Đỗ Phó Nguyên cười khẩy: “Người vô tội?” “Ta cũng vô tội?” Hắn chỉ vào đầu mình: “Ta khác với các ngươi... cũng có thể là giống, nhưng quan trọng là bây giờ ta đang dùng mạng của mình để trả cho một đoạn ký ức hư giả!” “Ngươi cao thượng, thì sao?” “Ngươi không cần lo lắng buổi đêm quỷ đến đòi mạng, vì vận của các ngươi tốt! Tâm nói mớ của các ngươi không chạy đến lấy mạng các ngươi!” Hai người liếc nhau, cảm thấy người trước mặt có chút điên. Ký ức hư giả? Hắn đang nói cái gì? Chẳng lẽ tên này bị điên rồi? Đỗ Phó Nguyên nói, tinh thần dường như càng lúc càng không bình thường, lải nhải một mình: “Không phải là đường cùng, vô luận là huyết môn hay mảnh ghép... nhất định phải có đường sống, chỉ là ta chưa tìm ra, nhất định có đường sống, nhất định có...” Vừa nói hắn vừa hít một hơi thật sâu, cảm xúc dần dần ổn định lại: “Nói tóm lại, tốt nhất các ngươi đừng nhúng tay vào những chuyện không nên nhúng tay...” “Lời ta nói đặt ở đây.” “Nếu các ngươi nhất định muốn tìm đường chết, vậy thì cứ thử xem!” Đỗ Phó Nguyên nói xong, lạnh lùng nhìn hai người một cái rồi quay người vào khu nhà cũ. Sau khi hắn đi, Vương Cửu Xuyến khó chịu giơ ngón giữa về phía bóng lưng hắn: “Mẹ nó, đồ khốn!” “Làm chuyện xấu còn hùng hồn như vậy!” Đưa Ninh Thu Thủy về phòng, Vương Cửu Xuyến nhìn mấy tấm bia bên tường, trực tiếp bê chúng vào phòng rồi nói với Ninh Thu Thủy: “Thân thể của ngươi bây giờ, gần đây đừng có uống rượu, đến lúc đó uống vào lại ợ ra rắm thì xong...” Ninh Thu Thủy ngồi trên ghế salon, ánh mắt lại rơi vào cuốn sổ trên bàn. “Huyết môn...” Hắn thì thào, nhớ lại chuyện Đỗ Phó Nguyên từng nhắc đến huyết môn. Mà trong cuốn sổ này cũng phác thảo rất nhiều cánh cửa màu đỏ như máu. Gã đàn ông không có ngũ quan tiến vào những cánh cửa màu đỏ đó, mỗi lần đều thập tử nhất sinh. “Ngươi đang nhìn gì vậy?” Vương Cửu Xuyến rót cho Ninh Thu Thủy một chén trà nóng, người sau hoàn hồn, không nói gì đến chuyện này, chỉ hỏi: “Cửu Xuyến, khúc mắc của ngươi xong rồi, ông ngoại ngươi sẽ không xuất hiện nữa chứ?” Vương Cửu Xuyến gãi gãi đầu, nói: “Về lý thuyết thì là vậy, tối qua ta đã cáo biệt ông ngoại rồi.” “Lão già đó dặn ta phải tránh xa các ngươi ra một chút, đừng có rảnh rỗi đi vào chỗ nước đục.” Ninh Thu Thủy cười nói: “Ngươi đúng là nên nghe lời ông ngoại.” Vương Cửu Xuyến nhún vai: “Không sao, ta lúc nhỏ…” Hắn dường như chuẩn bị thao thao bất tuyệt kể về sự dũng cảm năm xưa, nhưng chưa dứt lời đã bị Ninh Thu Thủy cắt ngang: “Ta nói nghiêm túc đấy.” “Tối nay tốt nhất ngươi hãy dọn khỏi khu nhà cũ, ra ngoài ở trước, hai ngày nữa quay lại.” “Tuy rằng tâm kết của ngươi đã giải, nhưng dù sao vẫn là người bị tâm nói mớ ảnh hưởng, một khi ban đêm bị người tâm nói mớ truy sát đến tận phòng ngươi thì có lẽ ngươi sẽ bị liên lụy... Bộ phận tâm nói mớ oán khí quá nặng, nếu bọn chúng muốn giết hại người vô tội thì ngươi ngay cả cơ hội trốn cũng không có.” Dừng một chút, Ninh Thu Thủy nói tiếp: “Ví dụ như ngày đó ba người chúng ta cùng nhau bỏ trốn, con quỷ thấp lùn truy sát Đỗ Phó Nguyên kia... oán khí rất đáng sợ.” Nhắc đến con quỷ đó, Vương Cửu Xuyến cảm thấy mình càng có quyền lên tiếng: “Đúng vậy, tối qua... nếu không nhờ ông ngoại ta giúp cản lại thì ta đã chết rồi.” “Cái con quỷ nhỏ kia, còn có một con quỷ nhỏ nữa, kinh khủng quá!” Ninh Thu Thủy khẽ giật mình: “Quỷ nhỏ? ” “Vu Nghiên?” Vương Cửu Xuyến gật đầu: “Đúng đó!” Ninh Thu Thủy trầm ngâm một lát rồi nói với Vương Cửu Xuyến: “Nói tóm lại, nghe ta đi, ngươi tranh thủ đặt một phòng ở khách sạn gần đây.” “Trước khi Đỗ Phó Nguyên chết, ngươi đừng có quay lại…” Vương Cửu Xuyến tỏ vẻ hơi phức tạp: “Còn ngươi thì sao?” Ninh Thu Thủy trả lời: “Ta vốn dĩ là người ứng kiếp, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể cứu được ta sao?” Vương Cửu Xuyến gật đầu: “Đúng vậy, tối hôm qua ta mới cứu được ngươi một mạng.” “Trí nhớ của ngươi đúng là quá kém.” Ninh Thu Thủy trầm mặc một hồi, thở dài: “Ngươi thật sự không cần thiết tranh giành vào vũng nước đục này.” Vương Cửu Xuyến vỗ vai Ninh Thu Thủy: “Ngươi đã cứu ta, ta đã cứu ngươi, hai ta lại còn uống rượu với nhau, quan hệ coi như rất tốt đúng không?” “Ta sẽ không để ngươi chết.” “Nhưng mà… ta thấy ngươi thật sự nên dành thời gian đến Thanh Đăng Tự một chuyến.” “Lão lừa trọc kia nói cũng có chút đạo lý.” Ninh Thu Thủy nhíu mày: “Đạo lý gì?” Vương Cửu Xuyến trả lời: “Ngươi đã chuẩn bị xong rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận