Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 930: Khủng bố trùng độc

Ầm!
Kẻ đứng sau lưng đường thoát kia bất ngờ rút vũ khí ra, hung hăng nện một phát vào gáy Tiểu Phan.
Tiểu Phan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã mềm nhũn như cọng bún, ngã vật xuống đất.
Kẻ kia cầm dao găm trên tay, không dám dùng lưỡi bén chém thẳng vào người Tiểu Phan, mà chuyển sang dùng sống dao đập, rõ ràng là rất kiêng kỵ cơ thể nhiễm độc của Tiểu Phan, sợ chém thẳng tay quá mạnh, dịch thể bắn ra dính vào người.
Thấy Tiểu Phan ngã gục bên cửa, kẻ kia tiến lên một bước, dùng dao nhọn đâm mạnh vào đầu Tiểu Phan.
Cứ thế đâm liên tục để tránh máu bắn ra.
Tiểu Phan bị tấn công hiểm yếu liên tục, thân thể co giật rồi chết hẳn.
Lạ thay, thi thể Tiểu Phan không hề nhanh chóng phân hủy như kẻ trước, cũng không có chất dịch kỳ quái nào trào ra từ thất khiếu.
Vì vậy, bầu không khí trong phòng học trở nên quỷ dị.
Chẳng lẽ Tiểu Phan căn bản không trúng độc?
Vậy chẳng phải là chết oan uổng?
"Các ngươi nhìn ta làm gì?"
Kẻ động thủ vung dao găm, lau đi lau lại trên quần áo Tiểu Phan, như thể sợ dính phải thứ gì xui xẻo.
"Hình như Tiểu Phan không trúng độc?"
Có người lắp bắp nói.
Kẻ kia nổi giận:
"Mặc kệ có trúng độc hay không, hắn phát điên đòi mở cửa, chết là đáng tội. Sao, ngươi trách ta giết người vô tội à?"
"Ta... Ta không có ý đó, hắn mở cửa cũng là đường chết thôi."
"A, các ngươi nhìn kìa!"
Đang lúc cãi vã, có người chợt thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, chỉ tay ra, giọng đầy kinh ngạc.
Mọi người vội vã tiến lên xem.
Hóa ra, ở nơi xa trong bụi cỏ, có kẻ đang lăn lộn thống khổ trên bãi cỏ, chính là gã đã chạy trốn khỏi phòng học trước đó.
Giờ phút này, người hắn đầy rẫy độc trùng, như miếng thịt thối rữa đầy ruồi nhặng.
Kẻ kia kêu la thảm thiết, nhưng rất nhanh im bặt.
Gã Độc Lang kia thấy tình thế không ổn đã muốn đi trước một bước, cuối cùng vẫn không thể nào thoát thân.
"Chết đáng đời, nếu không phải tên khốn này, Tiểu Phan bọn họ cũng không đến nỗi thế này!"
"Đúng đó, ta sớm đã ngứa mắt tên này rồi. Trước kia trong đội đã thích ăn gian, việc chung thì lười biếng. Loại sâu mọt điển hình này chết đi là tốt nhất! Loại người này chết càng nhiều thì chúng ta càng đoàn kết. Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!"
Tên kia hở ra là mở cửa, dẫn đến độc trùng xâm nhập. Tất cả mọi người ở đây đều hận hắn thấu xương. Giờ thấy hắn gặp nạn, dĩ nhiên không ai thương xót, ngược lại cảm thấy hả dạ vô cùng.
Chỉ là, loại khoái cảm này ngắn ngủi.
Cục diện hiện tại hoàn toàn là tử cục.
Chạy trốn gần như không có đường sống, trốn trong phòng học thì ai cũng biết đây là luộc ếch trong nước ấm, nguy hiểm chỉ là sớm hay muộn.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như đều là đường chết.
Có người không nhịn được lại nhìn về phía vị trí của Giang Dược và Hàn Tinh Tinh.
Thời gian thực tế cũng không trôi qua bao lâu, nhiều nhất là ba, năm phút. Tình hình bên Giang Dược và Hàn Tinh Tinh dường như không có nhiều thay đổi, ngược lại đám độc trùng đen nghịt che kín bầu trời dường như ngày càng nhiều.
Có người lo lắng:
"Các ngươi nói xem, học trưởng Giang Dược bọn họ cầm cự được bao lâu?"
"Vì sao độc trùng không xâm nhập được chỗ bọn họ? Bọn họ có phòng ngự thần kỳ gì sao?"
"Nếu chúng ta có loại phòng ngự này thì tốt rồi, rút lui lên nhẹ nhàng biết bao."
"Đúng đó, vậy tại sao học trưởng Giang Dược bọn họ không rút lui? Cứ phải cứng rắn ở đây?"
"Nếu bọn họ có thể cứng rắn, tại sao không chọn địa điểm xa hơn để cứng rắn? Đến khu bên ngoài trường thì độc trùng cũng sẽ bị dẫn ra ngoài trường. Chúng ta mới có cơ hội trốn đi!"
"Nói đúng đó, chúng ta cần phải nhắc nhở bọn họ!"
"Như vậy có thích hợp không? Dù sao người ta cũng là vì chúng ta mà chiến đấu, chúng ta lại xúi người ta đi?"
"Đến nước nào rồi còn để ý mấy chuyện đó? Hơn nữa chúng ta có đuổi bọn họ đi đâu? Là nhắc nhở bọn họ chạy trốn đó. Cần gì phải gượng chống ở đây?"
Trong nhất thời, dư luận âm thầm thay đổi, quá nhiều người cho rằng Giang Dược và Hàn Tinh Tinh không cần thiết phải gượng chống trong trường học.
Muốn cứng rắn thì đi chỗ xa hơn, đừng có tai họa mọi người nữa.
Dù nhiều người biết nghĩ vậy là không đạo đức, không tử tế, nhưng ý nghĩ đó vẫn cứ trào dâng, mong Giang Dược và Hàn Tinh Tinh đi nhanh lên, đi càng xa càng tốt, tốt nhất là mang hết đám độc trùng đi.
Đương nhiên, đã nghĩ vậy thì làm sao nhắc nhở Giang Dược và Hàn Tinh Tinh cũng là nan đề.
Bởi vì có quá nhiều độc trùng xâm nhập, tiếng động quỷ dị do độc trùng phát ra, thêm vào tiếng cánh vỗ dày đặc như lũ quét.
Cách xa như vậy, ít nhất một, hai trăm mét, cách cửa sổ mà lại phải nhắc nhở đối phương, nhất định phải dùng loại loa siêu cấp mới được.
Loại loa lớn như vậy không phải là không có, nhưng mọi người lại lo lắng.
Nhỡ kinh động đến độc trùng, khiến chúng phát hiện ra có người trong phòng học, điên cuồng tấn công thì mấy cửa sổ kính này có chịu nổi không?
"Theo ta thấy, vẫn là thôi đi. Kinh động độc trùng thì chúng ta sẽ chết nhanh hơn. Với trí tuệ của học trưởng Giang Dược, hắn chắc chắn có dự định của mình. Có lẽ bọn họ cũng có khó khăn gì?"
"Đúng đó, lỡ chọc phải đám độc trùng này tấn công phòng học thì mấy tấm kính này ta thấy một phút cũng không trụ được."
Trên một tòa cao ốc khu dân cư gần trường trung học Dương Phàm, Băng Hải đại nhân khoan thai ngắm nhìn hướng trường trung học Dương Phàm, rồi liếc nhìn tên Độc Trùng ngồi xếp bằng bên cạnh.
"Chậc chậc, đẹp đấy chứ. Độc Trùng à, ngươi thấy không, ngươi có tiềm năng đó. Nếu ta không ép một cái thì ngươi cũng không biết tiềm năng của mình lớn đến vậy đâu?"
Lúc này, Độc Trùng Hộ Pháp đâu còn vẻ thần thái phi dương, nhanh nhẹn như gió của hôm qua.
Cả người như quả bóng xì hơi, ỉu xìu như sắp ngồi không vững.
Mặt mũi khô khốc vàng như nến, như thể toàn thân khí huyết bị rút sạch vậy.
"Băng Hải đại nhân, ta không chịu nổi nữa rồi, thực sự không chịu nổi nữa. Khí huyết của ta gần như hao hết rồi, đã đến cực hạn rồi. Xin ngài giơ cao đánh khẽ... Số lượng độc trùng này đã đủ nhiều rồi."
Độc Trùng Hộ Pháp yếu ớt cầu khẩn.
Rõ ràng, hắn đang tiêu hao khí huyết của mình để triệu hồi độc trùng, đồng thời dùng khí huyết của mình nuôi dưỡng, kích động chúng.
Lúc khoa trương nhất bình thường, mức tiêu hao của hắn cũng chỉ bằng một phần ba hiện tại. Đó gần như là giới hạn hắn có thể chấp nhận.
Tiêu hao nhiều hơn nữa thì chắc chắn sẽ tổn thương đến bản nguyên cơ thể.
Nhưng lần này, dưới uy hiếp của Băng Hải đại nhân, hắn gần như đã móc sạch khí huyết của mình, hoàn toàn bị ép khô, mới có được đại quân độc trùng thanh thế lớn đến vậy.
Thanh thế thì đủ, độc trùng cũng đủ nhiều.
Có điều, toàn thân hắn bị móc sạch khí huyết, gần như phế nhân, cho dù hồi phục thì thực lực cũng hao tổn ít nhất hơn phân nửa, hơn nữa rất có thể còn giảm thọ.
Đáng tiếc là hắn không có lựa chọn nào khác, nếu hắn không làm vậy thì Băng Hải đại nhân có thể giết hắn ngay lập tức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận