Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1316: Tạ gia đã sớm chạy trốn? (length: 15823)

Đao gia cùng một đám người, dưới sự bảo vệ của khí tràng bài xích, nhanh chóng xông ra khỏi khu vực trú ẩn tạm thời. May mắn đây là địa bàn của bọn hắn, mỗi ngày đều tuần tra nên quá quen thuộc địa hình, biết rõ đường nào là tốt nhất, làm sao để đến nơi nhanh nhất.
Từng người một đều tăng tốc độ đến cực hạn, chỉ hận cha mẹ sinh ít cho hai chân. Ai nấy đều mong muốn một giây liền có thể từ chỗ trú ẩn tạm thời đến thẳng nơi ở của Tạ gia, có thể dịch chuyển tức thời thì tốt quá.
Bọn hắn đương nhiên biết, nhất cử nhất động của bọn họ chắc chắn bị đối phương giám sát. Thậm chí còn không dám mong không bị công kích nữa. Điều duy nhất bọn hắn nghĩ không phải là toàn viên vô sự đến được địa bàn Tạ gia. Mà là nghĩ, nếu bị công kích thì phải làm sao để chạy nhanh hơn đồng đội.
Trong thời khắc mấu chốt này, "đạo hữu chết không bằng bần đạo". Chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn, khi đồng bạn bị đám độc trùng bao vây, chắc chắn sẽ giúp mình có thêm thời gian trốn thoát.
Dù là Đao gia, trong lòng cũng không tránh khỏi sinh ra ý nghĩ này. Đương nhiên hắn là thủ lĩnh Đao Phong doanh, lại là người đứng thứ hai trong căn cứ, tự nhiên không thể để lộ ra ý nghĩ đó.
Trên đường đi hắn vẫn phải cổ động tinh thần mọi người.
Đúng như bọn hắn đã đoán, ngay khoảnh khắc bọn hắn vừa vọt ra khỏi khu vực trú ẩn tạm thời, đã lọt vào mắt của Lâm Nhất Phỉ và hộ pháp độc trùng.
Hộ pháp độc trùng cười ha hả: “Bọn hắn rốt cuộc cũng nhịn không được rồi. Bất quá thằng nhóc kia cũng có chút thú vị, lại có thể nhằm vào độc trùng của ta, không ngừng tạo ra từ trường bài xích. Thằng nhóc này nếu được bồi dưỡng thì…”.
"Dẹp ý niệm đó đi." Lâm Nhất Phỉ tuyệt tình cắt ngang: “Ở đây lũ đàn ông thối tha, không ai được sống hết, ta nói đấy!”
Hộ pháp độc trùng cười khổ bĩu môi, không có ý định tranh cãi với Lâm Nhất Phỉ. Nói đạo lý với một người phụ nữ đang nổi cơn thịnh nộ là việc ngu ngốc, huống hồ Lâm Nhất Phỉ vốn dĩ đã không bao giờ nói đạo lý.
Tuy tên kia thành công thu hút sự chú ý của hộ pháp độc trùng, nhưng dù sao cũng là người của phe địch, hộ pháp độc trùng không đáng vì chút lòng quý trọng nhân tài đó mà trở mặt với Lâm Nhất Phỉ. Dù sao Lâm Nhất Phỉ vài phút trước còn vừa cứu hắn một mạng đấy thôi.
Trong hành động lần này, hộ pháp độc trùng tự xác định vị trí của mình, đó là phụ tá cho Lâm Nhất Phỉ, giúp nàng ta giải quyết những kẻ gây rối để nàng có thể giết cho hả giận.
Dù sao những người này đều là ác ma, diệt ma có sát khí nặng chút cũng chẳng sao, trở về báo cáo với Hàn Tinh Tinh và Giang Ảnh cũng dễ dàng hơn.
Hắn tin rằng lập trường của mấy cô gái này trong vấn đề này chắc cũng tương đồng nhau.
"Vậy bây giờ ra tay chứ?" Hộ pháp độc trùng móc ra hai ổ trùng, chuẩn bị dùng chút thủ đoạn mới mẻ cho đám người Đao gia này nếm thử.
Lâm Nhất Phỉ trợn mắt: "Ngươi gấp cái gì? Bọn hắn cũng không phải đang trốn ra ngoài. Ta giúp ngươi dọn dẹp hết mấy con tép riu canh phòng bên ngoài trước đã."
"Hả? Bọn hắn trốn trong công trình kiến trúc, lại còn có cường giả Thổ thuộc tính gia cố công trình, đại quân độc trùng của ta khó mà xâm nhập."
"Ha ha, vừa hay, đồ ta điều khiển giỏi nhất là đục tường khoan lỗ đấy." Lâm Nhất Phỉ cười nhạt nói.
Nàng không hề nói ngoa, hộ pháp độc trùng đã từng tận mắt chứng kiến. Hắn nhếch miệng cười: "Vậy lần này có thể nói là trai gái một đôi."
Lâm Nhất Phỉ nhíu mày: “Cho ngươi một cơ hội để sắp xếp lại từ ngữ.”
Hộ pháp độc trùng sững sờ, lập tức hiểu ra cụm từ "trai gái một đôi" nghe có vẻ hơi không thích hợp, cứ như mình là ông chú già đang chiếm tiện nghi của con gái người ta vậy.
Nếu là Giang thiếu dùng cụm từ này, chắc Lâm nha đầu đã cười tít mắt từ lâu rồi.
Nhưng thôi, vẫn như cũ, hắn không muốn đôi co với cái loại tính cách kỳ quái này.
"Hắc hắc, là ta nói sai. Chúng ta gọi là cường cường liên thủ." Hộ pháp độc trùng cười xòa nói, cô cô nhỏ vừa nãy đã cứu mạng ta, ta cứ chiều chuộng ngài là tốt nhất.
Lâm Nhất Phỉ ngạo kiều nói: "Như thế này còn miễn cưỡng chấp nhận được, bất quá vẫn là do bản cô nương mang ngươi đi đánh quái lên cấp vẫn tốt hơn nhỉ."
"Vâng vâng vâng, Lâm nha đầu, cô đang dẫn tôi cày kinh nghiệm đấy." Hộ pháp độc trùng cười ha ha, tự nhiên là Lâm Nhất Phỉ nói gì nghe đó.
Hai người ngoài miệng nói thế thôi, còn trong hành động lại vô cùng nghiêm túc, bắt đầu công kích từng công trình kiến trúc mà những giác tỉnh giả trốn bên ngoài.
Hai người này hợp tác, đích thực là bù trừ lẫn nhau rất mạnh. Công kích của Lâm Nhất Phỉ thì không được bao trùm rộng lắm. Mà công kích của hộ pháp độc trùng thì độ bao phủ lại quá tuyệt vời, nhưng độ xuyên thấu thì lại hơi kém.
Hai người hợp tác thì những vấn đề này không còn là vấn đề nữa. Mà quái vật Lâm Nhất Phỉ điều khiển lại rất giỏi giáp lá cà, sau khi phá hủy mỗi một công trình kiến trúc, liền trực tiếp khởi xướng trùng kích một cách thô bạo, đánh đối phương trở tay không kịp, tan tác hết cả. Rồi sau đó, trùng triều dày đặc lại ào ào xông lên.
Có thể nói là đánh đâu thắng đó.
Đương nhiên, những người này dù sao cũng là giác tỉnh giả, tuy có rất nhiều người mất mạng trong đợt công kích đầu tiên, nhưng dù sao vẫn có một số giác tỉnh giả có năng lực nổi trội, vẫn phản kháng đôi chút, thậm chí tìm được cơ hội thoát khỏi vòng vây trong trận công kích này, phá vòng vây mà chạy.
Có người dùng hỏa thế đối phó trùng triều, có người lợi dụng gió bão xua đuổi trùng triều, có người cố gắng giảm nhiệt độ, tạo ra nhiệt độ thấp tuyệt đối để làm đóng băng đám độc trùng.
Đủ loại kỹ năng lớp lớp! Không thể nói những kỹ năng này không có tác dụng gì, một số chỗ cục bộ cũng có tác dụng thật, nhưng trùng triều quá nhiều, diện tích che phủ quá rộng.
Nhiều đến mức bọn họ cục bộ điều khiển kỹ năng diệt được một đám, chẳng mấy chốc sẽ lại có một đám mới ùn ùn kéo đến.
Dù thỉnh thoảng có vài con cá lọt lưới, Lâm Nhất Phỉ và hộ pháp độc trùng cũng không quá để tâm. Mấy con cá lọt lưới thì sao chứ?
Chỉ cần bọn chúng không chạy khỏi căn cứ, sớm muộn gì cũng thành mồi của bọn hắn thôi.
Huống chi sau đó bọn hắn lại phát hiện Hạ Tấn mất tích lúc trước lại xuất hiện. Tên gia hỏa này vẫn luôn núp trong bóng tối, chuyên bồi thêm nhát dao cuối cùng, rõ ràng cũng đang phối hợp với hành động của bọn hắn.
Mấy người hợp lại, đánh cho đối phương tan tác, có thể nói là vô cùng gọn gàng, linh hoạt, không bao lâu đã phá hủy mấy công trình kiến trúc, giết chết được mấy đám giác tỉnh giả.
Trong căn cứ triệt để rơi vào hỗn loạn.
Khi một vài giác tỉnh giả phát hiện, trốn trong những công trình kiên cố cũng không tránh được đồ sát, thì tâm lý của đại đa số mọi người trong căn cứ đã sụp đổ hoàn toàn.
Sự hoảng loạn lan ra với tốc độ ánh sáng, nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách trong toàn căn cứ.
Còn những con cá lọt lưới may mắn thoát được, đại đa số đều chạy về khu vực trung tâm. Chúng cũng có suy nghĩ giống Đao gia, là đi tìm Tạ gia, tìm Thân Vệ Doanh.
Trong lúc mấu chốt này, có lẽ chỉ có Thân Vệ Doanh mới đủ sức chiến đấu, chỉ có Tạ gia mới có thể dẫn dắt mọi người đoạt lấy một con đường sống.
Vì vậy, những con cá lọt lưới chạy ra từ bốn phương tám hướng của các công trình bị phá hủy, gần như đều trốn về phía Tạ gia.
Đao gia bên này cũng đang chạy về hướng nơi ở của Tạ gia.
Mà doanh quan Đầu Trọc của Ngốc Thứu doanh, trước đó đã bị người Thân Vệ Doanh làm cho bẽ mặt. Vốn định đi tìm Đao gia phân xử, nhưng không ngờ khu vực phòng thủ chính của Ngốc Thứu doanh lại gặp phải tập kích.
Hắn ta vất vả lắm mới chạy được tới nơi, thì thấy Ngốc Thứu doanh thiệt hại nặng nề, thương vong thảm khốc. Sau một hồi cố thủ, hắn ta miễn cưỡng tập hợp được một đám nhân mã bỏ chạy, dẫn đám tàn binh thừa dũng khí còn sót lại, hùng hục chạy về phía Tạ Xuân.
Lần này hắn nổi cơn tam bành lớn hơn nữa.
Lúc trước hắn nhịn, nhưng lần này thì hắn không nhịn được nữa rồi. Ngốc Thứu doanh đã bị diệt gần một nửa. Doanh quan như hắn mà để mọi việc thế này chỉ sợ sẽ thành một tên tư lệnh đơn độc mất.
Trong tình huống như vậy, hắn nhịn được mới là lạ.
Nhất định phải gặp Tạ gia, tự mình nói hết với hắn đạo lý. Nếu Tạ gia còn không chịu xuất hiện, thì ta đầu trọc này không thèm làm nữa, mang các huynh đệ chạy đi chỗ khác!
Đây là ý tưởng thật lòng của Đầu Trọc. Ngay lúc hắn đuổi đến gần khu vực Tạ gia ở, hắn phát hiện ngoài hắn ra, còn có không ít người khác cũng đang chạy về phía này.
"Đao gia?" Đầu Trọc còn đang thăm dò tình hình, chợt phát hiện một nhóm người từ đằng xa vội vàng tới, rõ ràng là người của Đao Phong doanh, mà người dẫn đầu lại là Đao gia, người đứng thứ hai của căn cứ.
Vốn dĩ Đầu Trọc đang muốn đi tìm Đao gia để khóc lóc kể lể, bây giờ gặp mặt Đao gia rồi, Đầu Trọc chỉ cảm thấy một bụng ủy khuất rốt cuộc cũng tìm được người thân.
"Đao gia, tôi..." Đầu Trọc một bụng ủy khuất, cứ như đứa trẻ vậy.
"A Nan, tình hình của cậu thế nào?" Đao gia lúc đầu định trách mắng Đầu Trọc, mắng hắn không chịu cố thủ ở khu vực phòng thủ của mình, chạy tới đây làm gì?
Nhưng nghĩ đến cục diện hiện tại, chắc chắn là khu vực phòng thủ bị phá hủy rồi. Mà chính Đao gia còn bỏ cả khu vực phòng thủ của mình, vậy còn có tư cách gì mà trách móc Đầu Trọc chứ?
"Đao gia ơi, Ngốc Thứu doanh của chúng tôi thảm quá! Trùng triều ngay lập tức nhắm vào khu vực phòng thủ của chúng tôi mà đánh. Hoàn toàn không có cách nào phòng ngự cả. Mà công trình kiến trúc bên đó lại quá ít, anh em không có chỗ ẩn nấp ngay đợt đầu đã mất một phần ba. Sau một hồi hỗn chiến thì chắc số huynh đệ còn lại cũng chưa tới một nửa nữa... Trước đó tôi còn đi tìm Tạ gia, thì bị người Thân Vệ Doanh khéo léo từ chối. Đến nước này rồi mà bọn hắn vẫn không cho tôi gặp Tạ gia, thật quá đáng!"
Đao gia cười khổ nói: "Không riêng gì ngươi, ta chẳng phải cũng ăn bế môn canh sao?"
Đầu trọc nam vội vàng thừa cơ nói xấu: "Đao gia, hắn thấy Thân Vệ Doanh lũ chó này có phải quá phận không? Thật sự là ỷ sủng mà kiêu! Bọn Thân Vệ Doanh đó cao hơn một bậc thì sao chứ, cũng đâu thể nào chui lên đầu một doanh chủ như ta mà giẫm đạp chứ? Huống hồ Đao gia ngài vẫn là Nhị đương gia của căn cứ! Bọn hắn đây rõ là làm loạn!"
Hắn không dám nói xấu Tạ gia, một bụng tức giận tự nhiên trút lên đầu Thân Vệ Doanh.
Trong lúc hắn ta đang nói chuyện, khắp nơi thỉnh thoảng có những toán người từ các khu phòng khác trốn ra, mỗi doanh đều có.
Có người thậm chí hô: "Nghe nói là quân chính quy đột kích, Tạ gia đã sớm tự mình chạy trốn rồi!"
"Đúng đó, ta cũng nghe nói, Tạ gia căn bản không có ở căn cứ. Trưa nay hắn đã đi rồi. Người ở lại căn cứ chỉ là thế thân, làm cảnh thôi!"
Trong bóng tối, không biết ai đang nói, giữa lúc hỗn loạn, loại chuyện không biết là thật hay là đồn này lại dễ truyền bá nhất.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến Tạ gia, càng dễ lan nhanh.
Tạ gia đã sớm trốn? Người Đao Phong Doanh và Ngốc Thứu Doanh đều không phải kẻ điếc, đương nhiên cũng nghe được tin này, trong phút chốc ai nấy đều tâm thần hoảng loạn.
Tạ gia tự mình bỏ chạy trước, chẳng phải là nói, bỏ mặc bọn họ ở lại căn cứ chờ chết sao? Đây là Tạ gia vứt bỏ tất cả mọi người sao?
Nếu đúng là vậy, thì trận chiến này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đao gia thấy mọi người trong nháy mắt dao động vì tin đồn, lập tức quát lớn: "Đừng tin lời đồn nhảm nhí, ta đi gặp Tạ gia!"
Đầu trọc nam cũng không chắc đây là sự thật hay tin đồn, hắn cũng nóng lòng muốn xác minh: "Đúng, ta cùng Đao gia đi chung. Thân Vệ Doanh nếu còn dám ngăn cản, chúng ta phế chúng nó!"
Đao gia lạnh lùng nói: "Ta xem ai dám cản!"
Dù sao Đao gia cũng là Nhị đương gia của căn cứ, thật sự là người lãnh đạo. Thân Vệ Doanh dựa vào uy phong của Tạ gia thì có thể ngăn cản, nhưng một khi Đao gia nổi giận, thật sự không ai của Thân Vệ Doanh dám mạo hiểm.
Dù sao nếu Đao gia ra tay phế bọn hắn, có khi Tạ gia cũng sẽ không trách tội.
Mà tình hình đã đến mức này, những người của Thân Vệ Doanh, trong lòng cũng thấp thỏm. Tình thế căn cứ bây giờ, bọn hắn cũng không muốn ở lại chờ chết phải không?
Đao gia trừng mắt, một đường đi về chỗ Tạ gia ở, mấy tên gan dạ của Thân Vệ Doanh muốn tiến lên ngăn cản, liền bị Đao gia trừng một cái, ai nấy đều thức thời tránh đi.
Ánh mắt và sự quyết tuyệt của Đao gia lúc này không phải giả vờ, hắn thật sự có khả năng nổi giận giết người.
Không có Tạ gia làm chỗ dựa, bọn hắn dám phạm uy Đao gia sao? Lúc này mà bị Đao gia xử lý, có lẽ là chết oan.
Đầu trọc nam dương dương đắc ý, hơi có chút cáo mượn oai hùm, nhìn chằm chằm những tên Thân Vệ Doanh từng ngăn cản hắn.
"Mấy tên hỗn đản các ngươi, thành thì ít bại thì nhiều, sớm để chúng ta gặp Tạ gia thì tình thế đã không xấu đến mức này rồi!" Đầu trọc nam rất hận mấy tên này, không nhịn được mà đổ lỗi lên đầu chúng nó.
Sau câu nói này, cảm giác chán nản thất bại của đầu trọc nam biến mất hơn phân nửa, logic của hắn lập tức thay đổi, đổ hết trách nhiệm thua trận cho bọn này cản trở không cho gặp Tạ gia.
"Tạ gia, ta là lão Đao đây. Ngươi chưa ngủ à?" Đao gia và đầu trọc nam đến nơi Tạ gia ở.
"Tạ gia, mấy huynh đệ chúng ta xin được gặp Tạ gia một lần." Đầu trọc nam cũng đi theo kêu lên.
Bên trong không có trả lời, nhưng Đao gia cảm nhận một chút, trong phòng có người. Hơn nữa người này còn không có ngủ.
Đao gia vốn là người thích giữ bình tĩnh, nhưng tình thế không cho phép hắn cứ bình tĩnh được.
Lập tức nói: "Tạ gia, ta biết ngươi chưa ngủ, huynh đệ chúng ta muốn vào nhà. Thứ lỗi!"
Nói xong, Đao gia trực tiếp đẩy cửa. Đầu trọc nam lập tức đi theo mở đèn trong phòng.
Trong phòng quả nhiên có một người, đang ngồi trên mép giường, rõ ràng là Tạ Xuân.
"Láo xược, các ngươi không mời mà đến, muốn tạo phản sao?" Tạ Xuân hung hăng, vỗ mạnh vào ván giường quát.
Đao gia lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, một lúc sau, hắn thở dài: "Tạ gia đâu? Hắn thật sự không ở căn cứ?"
Rõ ràng, người quen cũ như Đao gia liếc mắt liền nhận ra, người này tuy có tướng mạo y hệt Tạ gia, nhưng khí chất toàn thân, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối, hoàn toàn không thể so với Tạ gia thật được.
Có lẽ ở những trường hợp khác hắn còn có thể giả bộ, nhưng đối mặt Đao gia đang khí thế hung hăng, tên hàng nhái này liền tỏ vẻ rụt rè.
Đao gia quan sát giỏi như thế, sao lại không nhận ra có vấn đề?
Người kia bị Đao gia quở trách thì càng rụt rè, định vùng vằng chút nữa, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Đao gia, căn bản không thể nào tiếp tục giả vờ.
Hắn buồn bã ngồi xuống giường: "Ta...ta phụng lệnh Tạ gia ở lại giữ căn cứ, những chuyện khác không biết!"
Đầu trọc nam nghe vậy thì ngây người: "Giả, quả nhiên là giả? Vậy nói, Tạ gia bỏ rơi huynh đệ mà chuồn rồi? Cái này...cái này không đúng."
Hắn sao có thể tin được, Tạ gia lại bỏ lại cơ nghiệp khó khăn lắm mới gây dựng được, bỏ lại biết bao huynh đệ cùng hắn xông pha chinh chiến, mà một mình trốn chạy.
Như vậy chẳng phải là quá không có nghĩa khí sao?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận