Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 731: Khách không mời mà đến

Hàn Tinh Tinh vừa trải qua một chút nguy hiểm chiến trận, một tay kéo chặt lấy phụ thân:
"Cha, chúng ta về phòng thôi."
Chiếc xe Jeep này không kiêng nể gì cứ thế xông vào, hiển nhiên là loại đạp hết ga.
Nhìn bộ dạng này, rõ ràng là khách không mời mà đến xông thẳng vào.
Ngay cả chờ thông báo cũng không có kiên nhẫn, có trời mới biết đến là người hay là thứ gì.
Thời buổi này, là người hay quỷ cũng không rõ ràng, tốt nhất vẫn nên tránh một chút thì hơn.
Đằng sau xe truy đuổi rõ ràng muốn vượt lên, nhưng chiếc Jeep kia mở cực kỳ bá đạo, một đường chạy chữ S, chặn hết những xe cố vượt lên ở phía sau, căn bản không có cơ hội vượt.
Nếu cố vượt, chắc chắn xảy ra va chạm.
Trong tình huống tốc độ cao như vậy mà xảy ra va chạm, những chiếc xe con đằng sau va vào cỗ máy thép kia, chắc chắn bị thiệt.
"Chủ Chính, có người phi pháp xông vào, xin hãy tạm lánh, xin hãy tạm lánh!"
"Xe phía trước nghe đây, các ngươi đã vi phạm luật xông vào, chúng ta có quyền lựa chọn mọi biện pháp!"
"Còn không dừng lại, chúng ta sẽ coi là địch, sử dụng biện pháp công kích!"
Nói xong, một chiếc xe ở hàng sau mở cửa nóc, một nhân viên vũ trang ôm một khẩu súng lớn, đặt trên nóc xe, bắt đầu ngắm bắn.
Theo tình huống bình thường, chiếc xe phía trước thấy tình huống này đã phải dừng lại rồi.
Nhưng chiếc xe này rõ ràng không bình thường, hai bên cửa sau xe hé ra một chút, hai tên đại hán toàn thân vũ trang, giơ Bazooka lên, cũng khóa chặt hàng xe phía sau.
Một người trong đó gào lên:
"Xe phía sau nghe đây, hành động của các ngươi là uy hiếp đến cơ quan đặc phái của Trung khu, chúng ta có quyền lựa chọn mọi biện pháp, loại bỏ mọi uy hiếp!"
Khẩu súng lớn dựng lên đã đủ hung hãn rồi, không ngờ chiếc xe này còn ác hơn.
Tinh Thành Chủ Chính cũng coi là người kiến thức rộng rãi, nhưng tại Tinh Thành chưa từng thấy ai hoành hành bá đạo như vậy, dù là những Đại lão quân đội ở Trung Nam Đại Khu cũng không đến mức khoa trương thế này.
Xông vào cổng không nói, còn ngang nhiên móc vũ khí uy hiếp nhân viên bảo an địa phương.
Miệng thì nói là cơ quan phái đến từ Trung Xu, nhưng hành động lại đầy vẻ giang hồ, đúng là không coi ai ra gì.
Cũng là thời đại quỷ dị này, chứ nếu là thời thái bình, cho dù là cơ quan trọng yếu nhất của trung khu cũng không thể làm càn đến thế.
Hàn Tinh Tinh chắn trước người phụ thân, định kéo phụ thân vào bên trong biệt thự số 8.
Còn hai người dì cả và cô lớn ngày trước còn kiêu ngạo hống hách, giờ phút này đã sớm mặt cắt không còn giọt máu, núp sau cột, thở mạnh cũng không dám.
Động tĩnh bên ngoài, hiển nhiên đã làm kinh động người bên trong.
Mấy anh em nhà họ Hàn nhao nhao đi ra khỏi nhà.
Thấy tình hình trước mắt, vẻ mặt ai nấy đều trở nên khác thường.
Lão Tam Hàn Dực Quang sờ cằm, cười khổ:
"Nhị ca, Tinh Thành giờ đã loạn như vậy rồi sao? Công khai tấn công khu giới nghiêm."
Hàn Dực Minh nhíu mày nói:
"Chắc chắn không phải người Tinh Thành, ở Tinh Thành cho dù lúc nhà lão Vạn hống hách nhất cũng không đến mức này."
Hàn Tinh Tinh thừa cơ nói:
"Tứ thúc, bọn họ nói là cơ quan đặc phái của trung khu, cũng không biết đến làm gì. Bác cả, tam thúc, các người quan hệ rộng ở kinh thành, các người xem đây là loại thần tiên nào?"
Hàn gia lão đại sắc mặt u ám, nhìn chiếc xe đang lao vun vút tới, cũng không có ý định can thiệp.
Đây là sân nhà của Lão Nhị, hắn cũng không định dùng quan hệ ở đây.
Dùng được thì cũng chẳng được lợi gì, dùng không khéo, lỡ đối phương không nể mặt, thì cũng đừng có làm mất mặt mũi.
Lão Tam Hàn Dực Quang luôn là cánh tay đắc lực của anh cả, thấy anh cả có vẻ không muốn can thiệp, cũng biết điều im miệng.
Hàn Dực Minh thì ngược lại, hắn thân với nhị ca nhất. Thấy anh cả và tam ca đều không có ý định đứng ra, hắn, Phó cục trưởng cục Hành Động, lúc này mà ngồi yên thì rõ ràng là không hợp.
Ngay lập tức chỉ đành phải đứng ra, nhanh chóng bước về phía trước, định thương lượng.
Hàn Dực Dương khẽ đẩy Hàn Tinh Tinh ra, cũng đi theo.
Hàn Tinh Tinh định ngăn lại, nhưng thấy cha kiên quyết bước đi, lại nhìn đại bá và tam thúc khoanh tay đứng nhìn, lời khuyên đến miệng lại nuốt về, đi theo lên.
Chiếc xe kia phóng rất nhanh tới.
May mà địa thế biệt thự số 8 cao hơn mặt đường, vị trí bọn họ đứng cũng không lo bị xe trực tiếp tông vào.
Hàn Dực Minh trực tiếp lẻn ra giữa đường, chĩa súng lên trời nổ một phát, quát lớn:
"Dừng xe!"
Chiếc xe kia không hề có ý định giảm tốc, như muốn tông thẳng vào người Hàn Dực Minh.
Những người phía trên đều kinh hô lên, ra hiệu cho Hàn Dực Minh rút lui.
Nhưng Hàn Dực Minh vẫn đứng im bất động, như thể mọc rễ ở đó, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao tới.
Hai tay cầm súng, nhắm ngay ghế lái, ngón tay đã đặt trên cò súng.
Két!
Người trên xe kia có lẽ thấy được quyết tâm của Hàn Dực Minh nên cũng không dám manh động, rốt cuộc vẫn là một chân phanh gấp hết cỡ, tiếng phanh rít chói tai, chiếc xe dừng lại cái két.
Bánh xe ma sát với mặt đất gần như tóe lửa, dừng lại cách chỗ Hàn Dực Minh chưa tới năm mét.
Hai người phía sau cười quái dị đẩy cửa xe ra, ném Bazooka trong tay ra sau xe, tựa như ném một cái giẻ lau một cách tùy tiện.
Hai người đi tới cạnh Hàn Dực Minh, tháo kính râm xuống.
Một người trong đó giơ ngón tay cái:
"Hảo hán tử, không sợ chết, phục cậu."
Một người khác cũng gật đầu nói:
"Đều nói dân phong Tinh Thành nhanh nhẹn dũng mãnh, xem ra đúng là không sai. Thời buổi này làm quan mà không sợ chết như cậu, không thấy nhiều."
Hàn Dực Minh thấy đối phương đã thu vũ khí, cũng không định làm lớn chuyện, thu súng về, hỏi:
"Các vị, chắc hẳn các ngươi biết rõ đây là cấm địa, xông vào như thế có chút không hợp lý thì phải?"
"Không có gì không hợp lý cả, chấp hành công vụ, không thể gián đoạn được, mong thứ lỗi."
Nói rồi, một người trong đó móc ra một thẻ công tác, ném qua cho Hàn Dực Minh.
Hàn Dực Minh mở ra xem, sắc mặt hơi đổi, bước nhanh đến chỗ nhị ca, đưa thẻ công tác cho anh ta, đồng thời nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Tinh Thành Chủ Chính Hàn Dực Dương nhìn qua thẻ công tác, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Đúng là bộ phận bảo vệ của trung khu, đây là bộ phận đặc thù bảo vệ những đại lão của Vệ Trung Xu, bình thường rất ít khi hoạt động bên ngoài.
Những người này, lặn lội từ xa xôi tới Tinh Thành để làm gì?
Hàn Dực Dương không dám thất lễ, chỉ cần là bộ phận chính phủ, thì chuyện kia sẽ không đến mức mất kiểm soát.
Dù có đặc thù đến mấy, thì chung quy cũng là bộ phận của chính phủ.
"Ta là Tinh Thành Chủ Chính Hàn Dực Dương, các vị đến Tinh Thành chấp hành công vụ, có cần sự trợ giúp từ Tinh Thành không?"
"Không cần, chúng tôi tìm một người, hỏi vài câu, hỏi xong rồi sẽ đi."
Hàn Dực Dương ngạc nhiên nói:
"Tìm người? Tìm ai?"
Lúc này Hàn gia lão đại và lão Tam cũng đã đi tới, nếu xác định không có nguy hiểm thì bọn họ cũng không trốn nữa.
Ngay cả mấy bà cô và dì cũng xông tới.
Đối phương thản nhiên nói:
"Vốn là cơ mật, bất quá theo điều tra của chúng tôi, người này dường như có chút quan hệ với Hàn Chủ Chính, nói cho anh cũng không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận