Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1338: Sát Tinh Đổng Thanh (length: 15595)

Ba người kia bị cái hung thần ác sát kia vừa quát hỏi, đầu óc ong ong ong một trận không rõ, chỉ cảm thấy trong đầu giống như bỗng nhiên có mấy cái thanh âm, đang chi phối tư duy cùng lời nói, hành động của bọn hắn.
Một thanh âm trong đó là của chính bọn hắn, mê man, giống như muốn tỉnh ngủ nhưng lại không tỉnh được.
Còn một thanh âm khác, lại tiếp tục khống chế bọn hắn, dụ dỗ bọn hắn, dẫn dắt từng lời nói, cử động, khiến bọn họ như những con rối gỗ ngoan ngoãn bị giật dây.
Mà thanh âm mới đây, chính là của gã tiểu đội trưởng, cảnh tỉnh, chấn động khiến đầu óc bọn hắn ong ong ong, để trạng thái hỗn độn ban đầu, dần dần khôi phục chút thanh tỉnh.
Gã tiểu đội trưởng kia thấy vậy, sắc mặt phút chốc biến đổi.
Kẻ này hiển nhiên cũng là giác tỉnh giả hệ tinh thần, gã từ trạng thái của ba người này đoán ra một tín hiệu không tốt, hơn nữa tín hiệu này còn đặc biệt giống với suy đoán của gã.
Gã tiểu đội trưởng kia hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Hắc lão gia, chúng ta có phiền toái rồi."
Da đen loáng thoáng cũng biết tình huống không ổn, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, gã vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
"Sao thế?"
"Ba tên này, nhất định là bị người điều khiển! Nơi này có giác tỉnh giả hệ điều khiển tinh thần cường đại, ba người bọn hắn bị kẻ khác mê hoặc điều khiển, dẫn dụ chúng ta tới!" Gã tiểu đội trưởng kia ngữ khí nghiêm nghị.
Da đen giận tím mặt, bàn tay to không kìm được chụp vào chuôi dao bên hông. Ba cái thứ ăn cây táo rào cây sung này, dám bán huynh đệ, bán cả Hắc Hổ doanh!
"Hắc lão gia bình tĩnh đừng nóng, bọn hắn chỉ là nói theo lời kẻ địch, bán đứng không phải là bản ý của bọn hắn! Lúc này giết bọn chúng, chỉ tổ loạn quân tâm, tự loạn trận cước thôi." Gã tiểu đội trưởng kia đau khổ khuyên nhủ.
Da đen miễn cưỡng đè nén lửa giận, phẫn nộ nói: "Để bọn nó giữ lại cái đầu, quay đầu mang tội lập công, hết thảy dễ nói. Nếu không có thì, hắc hắc..."
Những điều còn lại không cần nói, người có đầu óc đều có thể nghĩ ra.
Ba người kia vẫn mơ màng nghiêm túc, dù bị cảnh tỉnh, cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hơn trăm người chen chúc ở hậu sơn, thật sự rất chật chội.
Ngay lúc này, mọi người chợt nghe thấy một giọng non nớt quát: "Các ngươi lũ bại hoại, trốn ở chỗ này muốn làm chuyện xấu gì?"
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, người vừa lên tiếng lại là một thằng nhóc. Cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi, thời buổi bây giờ, nhiều nhất là học sinh lớp ba lớp bốn.
Mà bên cạnh thằng nhóc còn có một cô bé lớn hơn chút, cũng tầm mười hai mười ba tuổi, chỉ là dáng người cao ráo, nhìn có vẻ thành thục hơn, nhưng trên mặt vẫn nét rụt rè ngây thơ, sự e thẹn đặc trưng của thiếu nữ, lộ rõ trên mặt.
Cô bé e thẹn, dường như nói câu gì cũng thấy đỏ mặt, ánh mắt thậm chí không dám nhìn thẳng vào đám đội viên Hắc Hổ doanh như lang như hổ này.
Ngược lại thằng nhóc kia, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, trong tay thế mà còn cầm một cái ná cao su. Bộ dạng ưỡn ngực ưỡn bụng, ná cao su hướng về phía một bên nhắm chuẩn, khí thế hét lớn: "Các ngươi tất cả đứng lại cho ta, ai dám động đậy ta liền bắn người đó."
Bên phía Hắc Hổ doanh có người trực tiếp bị chọc cười.
"Nhóc con, cái ná của nhóc bắn chim còn không nổi ấy chứ? Nhóc định bắn ai?"
Thằng nhóc nghe xong lập tức không hài lòng, giận dữ nói: "Ta liền bắn ngươi."
Nói xong, ná cao su kéo căng, biu một tiếng, viên đá nhỏ từ ná cao su bắn ra, đúng là trúng vào đùi của người kia. Bất quá so với chỗ yếu thì còn kém chút.
Chỉ là cái cường độ của hòn đá này, bắn vào người giác tỉnh giả, cũng chỉ như gãi ngứa, không có mấy khác biệt. Người kia khóe miệng nhếch lên cười, ra vẻ khoa trương nói: "Ai nha, đau quá đau quá, nhóc con, nhóc làm hỏng ta rồi, gọi người lớn nhà nhóc ra đây."
Thằng nhóc nghiêng đầu, ngạo kiều nói: "Nhà ta không có người lớn, nàng là chị gái ta."
Nói xong, nó chỉ vào cô bé đang ngượng ngùng bên cạnh. Hai người phong cách dù không giống nhau, nhưng giữa những nét nhỏ vẫn có mấy phần giống nhau.
Dù không nói, cũng đại khái đoán được bọn họ là chị em.
Không có người lớn? Đám người lập tức có chút xao động. Quá nhiều ánh mắt vô lương bắt đầu đánh giá thân hình cô bé.
Cô bé này tuy mới mười hai mười ba tuổi, nhưng đã bắt đầu nảy nở, vóc người cao ráo, lại có dung mạo tú thanh lệ, lập tức khơi gợi lên thú tính của đám người này.
Trong loạn thế, chuyện cầm thú cỡ nào bọn chúng cũng đã làm rồi, đâu còn để ý cô bé này có thật sự trưởng thành hay chưa?
Đặc biệt là gã đội viên Hắc Hổ doanh vừa bị bắn trúng, càng ra vẻ cợt nhả nói: "Không có người lớn cũng không sao, nhóc bắn trúng ta, để chị nhóc tới xoa cho ta một cái."
Thằng bé gật gật đầu: "Chị gái ta không thích nói chuyện với lũ đàn ông thối tha, vẫn là để ta giúp ngươi vậy."
"Nhóc con thì biết cái gì?"
Thằng nhóc vẫn là nói một mình rồi gật đầu: "Nhóc con thì cái gì cũng không hiểu, nhưng biết giết người xấu là đủ rồi."
Vừa nói chuyện, chiếc ná cao su trong tay thằng nhóc giống như ảo thuật biến mất. Chỉ thấy hai tay của nó nhẹ nhàng xoa vào nhau, tựa như ma sát bốc lửa vậy.
Ở giữa hai bàn tay của nó, thế mà nặn ra một mồi lửa nhỏ.
Đám người Hắc Hổ doanh đối diện đều là giác tỉnh giả, tự nhiên có giác tỉnh giả thuộc tính Hỏa.
Cũng hơi kinh ngạc: "Ồ, nhóc con hóa ra cũng là giác tỉnh giả à? Bất quá, mồi lửa nhỏ này tối thui thế này chiếu xuống hầm cầu còn không đủ sáng nữa?"
Giác tỉnh giả thuộc tính Hỏa cơ bản nhất, cũng phải làm ra được quả cầu lửa cái gì chứ?
Đến quả cầu lửa còn không làm được, kỹ năng giác tỉnh này chẳng khác nào một trò cười. Đơn thuần để chơi đùa thôi sao?
Thằng nhóc như bị bọn chúng châm chọc, mặt đỏ bừng lên, kêu lên: "Các ngươi những người xấu này, ta đánh chết các ngươi!"
Nói xong, cánh tay nhỏ bé hung hăng đẩy ra bên ngoài, vô số tia lửa tử mạn thiên phi vũ, hướng về phía đám người Hắc Hổ doanh dội tới.
Những tia lửa nhỏ này mỗi tia chỉ nhỏ xíu, to bằng hạt muối là cùng. Cho dù đầy trời tia lửa nhỏ chớp lên chớp xuống, hiệu ứng thị giác chỉ mang lại cảm giác một thằng nhóc đang nghịch lửa, không hề có áp lực gì.
Mọi người đơn thuần xem như trò vui, trêu đùa thằng nhóc.
Việc thằng nhóc nổi giận, càng củng cố suy đoán của bọn họ. Thằng nhóc không giữ được bình tĩnh thế này, nhìn là biết bị nuông chiều hư hỏng, thuần túy là thằng nhóc hay giận dỗi.
Sự hứng thú của bọn họ, thậm chí còn không dồn vào thằng nhóc, mà vẫn hướng về cô bé thanh tú động lòng người bên cạnh thằng nhóc.
Cô bé kia lại nhẹ nhàng kéo áo thằng bé, thấp giọng nói: "Đổng Thanh, em đừng ra tay quá nặng."
Cô bé chính là Đổng Lam, còn thằng bé là em trai của cô, Đổng Thanh.
Thằng nhóc Đổng Thanh này ghét ác như cừu, trải qua biến cố gia đình, đối với kẻ xấu thống hận, chưa từng nương tay. Một khi đã phán đoán là kẻ cần giết, nó ra tay còn không nương tay hơn Hạ Tấn. Tuổi còn nhỏ nhưng chắc chắn là một Sát Tinh, luôn khiến Đổng Lam vô cùng lo lắng. Sợ em trai còn nhỏ, sát khí quá nặng.
Đổng Thanh lại tránh cánh tay Đổng Lam, quật cường nhếch miệng: "Là bọn chúng tự tìm."
Cảnh tượng này, nhìn vào mắt phía Hắc Hổ doanh, có người ẩn ẩn cảm thấy hơi kỳ lạ. Tình huống hình như không đúng cho lắm.
Mà đầy trời tia lửa nhỏ, lúc này đã rơi xuống giữa đám người.
Có người khinh thường những tia lửa nhỏ này từ tận đáy lòng, mặc chúng đậu vào người, định dùng ngón tay hoặc một hơi nhẹ nhàng thổi bay chúng đi.
Còn một bộ phận cẩn thận hơn, cố tránh né, không muốn để những tia lửa nhỏ này chạm vào mình.
Một bộ phận khác xui xẻo, muốn tránh nhưng lại không tránh được. Lại có kẻ còn xui hơn, trốn được mình thì lại bị những tia lửa nhỏ đồng đội bắn tung tóe trúng vào người.
Trong chốc lát, hơn trăm người đội ngũ chen chúc một chỗ, ít nhất hơn trăm người bị những tia lửa nhỏ này găm vào người.
Có người thấy đồng bọn lúng túng, không khỏi cười nhạo nói: "Vội cái gì? Vội cái gì? Mấy cái tia lửa nhỏ này, còn có thể làm bỏng các người à? Cũng đâu phải làm bằng đậu phụ."
Cũng có người tự trấn an, tăng thêm lòng dũng cảm cho mình giống như: "Đúng là vậy, mấy cái tia lửa nhỏ này, đến đốt thuốc cho ông đây cũng không đủ đâu."
Trong đám người nghe thấy tiếng gào này, sự lúng túng cũng giảm bớt chút ít. Những người không bị tia lửa nhỏ chạm đến, đặc biệt là những người né tránh mạnh nhất, ít nhiều có chút đỏ mặt. Cảm thấy xấu hổ vì sự khiếp đảm vừa rồi.
Bất quá, đột nhiên có người như thấy ma, nhìn chằm chằm một tên đồng bọn.
"Hắn... hắn..." Giọng điệu cùng thần thái này, cứ như thấy quỷ vậy.
Mà người bị chỉ kia, thì vẻ mặt mạc danh kỳ diệu. Nhưng sau đó hắn cũng cảm giác được không ổn, sao đột nhiên lại thấy nóng toàn thân như vậy chứ?
Không đúng!
Đến khi hắn phát hiện ra điều không ổn, sự tình đã hoàn toàn mất kiểm soát. Thân thể hắn đã đỏ bừng như than đỏ nung trong lò, toàn thân đỏ rực.
Sau một khắc, người này mới kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân nhanh chóng bốc cháy, phừng một tiếng, liền biến thành hỏa đoàn hừng hực.
Không nghi ngờ gì, người này vừa rồi bị tia lửa nhỏ trúng phải nhiều nhất.
Có cái thứ nhất, sẽ có cái thứ hai, thứ ba...
Trong đám người, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra, từng người, từng người Hỏa Nhân liên tục gào thét, rồi ngã xuống.
Vừa rồi tia lửa nhỏ ít nhất cũng trúng hơn trăm người. Người trúng nhiều ít nhất cũng sáu bảy tia lửa nhỏ, còn trúng ít cũng có một hai cái.
Bản chất cũng chẳng khác biệt là bao, chỉ là thời gian phát tác dài hay ngắn mà thôi.
Ra tay trước thì những đốm lửa nhỏ sẽ bám vào nhiều người nhất, sáu bảy cái, bốn năm cái, ba bốn cái, cố lắm cũng chỉ thêm được hai ba cái.
Những kẻ chỉ dính một hai đốm lửa nhỏ thì gào lên cầu cứu: "Có huynh đệ nào hệ Băng không, cứu mạng, cứu mạng, hạ nhiệt, mau hạ nhiệt, đóng băng huynh đệ ta lại!"
Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ, hạ nhiệt có lẽ có tác dụng. Dù đốm lửa nhỏ có hung hãn đến đâu, cũng không thể bùng cháy ở nhiệt độ âm mấy chục độ được, phải không?
Chỉ cần dập tắt được ngọn lửa mồi, chẳng phải sẽ không sao sao?
Trong đội ngũ quả thực có dị năng giả hệ Băng, hơn nữa không chỉ một người. Nghe vậy liền lập tức hành động, định ưu tiên hạ nhiệt cho người thân cận.
Có điều, đốm lửa nhỏ một khi đã xâm nhập vào cơ thể, là do nhiệt bốc cháy từ bên trong, há có thể dùng vật lý để dập tắt? Phải biết, Đổng Thanh là một trong những người đầu tiên thức tỉnh dị năng, khả năng khống chế chân hỏa của hắn đã đạt đến một trình độ vi diệu phi thường.
Thời gian đầu, hắn chỉ biết chơi hỏa cầu, chơi biển lửa, những màn phô diễn khí thế hùng vĩ, quả thực quá hoành tráng, nhưng sức sát thương lại không đạt được như mong muốn.
Nhưng theo sự tiến hóa không ngừng, nghiên cứu về Khống Hỏa Thuật của hắn cũng ngày càng thâm sâu. Dần dần hắn mò mẫm ra những cách chơi ở tầng thứ cao hơn.
Những đốm lửa nhỏ này nhìn có vẻ rất bé, chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại là tinh hoa chân hỏa đã được tinh luyện, nhiệt độ và sức đốt bên trong nó vượt xa so với Hỏa Cầu Thuật hay biển lửa thông thường.
Thứ hỏa lực này, một khi rơi xuống bất kỳ vật gì đều đủ để khiến chúng tự bốc cháy. Trừ khi hoàn toàn né tránh, không để dính chút nào, nếu không, một khi đã bị đốm lửa nhỏ xâm nhập, bị thiêu đốt chỉ là vấn đề thời gian. Hạ nhiệt bên ngoài hoàn toàn vô dụng, trừ phi có thể can thiệp vào bên trong cơ thể, từ gốc rễ mà ngăn chặn được ngọn lửa.
Người có khả năng ngăn chặn thực sự như vậy, trong đội ngũ của Tinh Thành có lẽ có, ví dụ như Hàn Tinh Tinh. Nhưng trong đám ô hợp Hắc Hổ doanh này thì chắc chắn không.
Chẳng bao lâu, Hắc Hổ doanh hoàn toàn đại loạn.
Thử nghĩ mà xem, một đội hơn một trăm người, mà đã có hơn trăm người bốc cháy, đó là một tỷ lệ thương vong kinh khủng đến nhường nào.
Hơn nữa, tỷ lệ thương vong này thực chất chỉ có tử vong, gần như chẳng có ai bị thương cả. Cái gọi là bị thương, tuyệt đối không phải do bị bỏng, mà là do va chạm trong quá trình chạy trốn, bị đồng đội gây thương tích ngoài ý muốn.
Trong khoảnh khắc, Hắc Hổ doanh xem như đã loạn cào cào. Ngay cả một vài tiểu đội trưởng và phó đội trưởng cũng gặp họa.
Da đen cũng may mắn, lại thêm hắn vốn tính cẩn trọng, theo bản năng tránh được những đốm lửa nhỏ rơi trúng, nhờ vậy mới thoát được kiếp nạn này.
Những người không trúng chiêu thì mạnh ai nấy chạy, điên cuồng chạy ra xung quanh, sợ bị vạ lây.
Lúc này, mấy cô nàng xinh đẹp yêu kiều gì đó, bọn hắn còn tâm trí đâu mà nghĩ tới nữa?
Tính mạng còn chẳng giữ được, còn nghĩ ngợi đến cái rắm gì nữa chứ?
Một đôi tỷ đệ nhìn bề ngoài thì có vẻ vô hại, ai ngờ lại là Sát Tinh đáng sợ đến thế? Một thằng nhóc con mà đã đáng sợ như vậy, cô nàng kia mà tiếp tục ra tay thì còn đường sống sao?
Thấy kẻ địch tán loạn bỏ chạy, Đổng Thanh hai tay nắm chặt, chuẩn bị tiếp tục xuất kích.
Lần này Đổng Lam lại chẳng chịu nhường một bước, kéo tay hắn lại: "Đủ rồi, phần còn lại giao cho Tinh Tinh tỷ họ!"
Đổng Thanh thật ra vẫn chưa thỏa mãn, hắn cảm thấy với kẻ xấu thì phải đuổi tận giết tuyệt mới được. Nhưng hắn lại là một kẻ cuồng muội muội, trong cõi đất trời này, chỉ có một người mà hắn không thể cãi lại, đó chính là tỷ tỷ Đổng Lam.
"Tỷ, vì sao mỗi lần tỷ đều ngăn cản em giết người xấu, chẳng lẽ bọn chúng không đáng chết sao?" Đổng Thanh thở dài, có chút không cam tâm.
Đổng Lam không tranh cãi với hắn, kéo Đổng Thanh lùi lại.
Đợt đánh này khiến đối phương trở tay không kịp, nếu đợi kẻ địch hoàn hồn lại, vẫn còn mấy chục người nữa, nếu xông lên vây đánh thì cũng nguy hiểm.
Chân hỏa này có lực đốt rất đặc biệt, tuy không lan rộng ra diện tích lớn, nhưng lực thiêu đốt lại kinh người, trước sau chưa đầy ba phút, cả đám đã bị thiêu thành tro tàn, chỉ còn lại một đám đen xám.
Còn những người của Hắc Hổ doanh, sau khi hoảng sợ bỏ chạy tán loạn thì từ từ bị da đen triệu tập lại.
Lúc này tất cả mọi người đều đã hiểu, bọn họ đã rơi vào bẫy của đối phương, chạy tán loạn chỉ càng dễ bị tiêu diệt từng bộ phận, chết càng nhanh càng thảm.
Một đám người tụ tập lại với nhau, nếu gặp tình huống bất ngờ gì, ít nhất cũng có lợi thế về số người cục bộ.
Bọn họ cũng nhận ra, đối phương dù thực lực mạnh mẽ bá đạo, nhưng về số lượng thì chắc chắn không chiếm ưu thế, nếu không thì sao lại phải để cả trẻ con ra trận?
Vừa rồi là do mất cảnh giác, khinh địch, bị thằng nhóc con kia đánh lén. Nếu có phòng bị thì những đốm lửa nhỏ đó tuyệt đối không dễ dàng rơi trúng như vậy, càng không thể ngay lập tức giết nhiều người đến thế.
Nói cho cùng, vẫn là do thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận