Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 683: Bản dự thảo

Lời của Hàn Tinh Tinh không lớn, cơ bản chỉ giới hạn trong những người cùng bàn nghe thấy. Người ở bàn bên cạnh nếu không cố ý ghé tai lại gần, chưa chắc đã nghe rõ cô ta nói gì.
Bất quá, cái sự không vui trong giọng điệu của cô ta thì ai ngồi cùng bàn cũng đều ít nhiều cảm nhận được.
Dương Tiếu Tiếu phản ứng nhanh nhất, gật đầu phụ họa:
"Có công không thưởng, đúng là quá bất công. Hiệu trưởng đang diễn trò gì vậy? Thay lòng đổi dạ nhanh đến thế cơ à?"
Đồng Phì Phì vốn dĩ trong lòng đã khó chịu, nghe câu này lại càng bốc hỏa:
"Nào chỉ nhanh, còn nhanh hơn cả chúng ta tưởng tượng ấy chứ. May mà Lý Nguyệt với Hiệp Vĩ không có ở trường, nếu không trong lòng bọn họ chắc chắn cũng khó chịu. Cần thì người ta là nhất đại ca, xong việc rồi thì lại lật mặt ngay."
Đỗ Nhất Phong cười ha ha:
"Đồng địch, bớt oán trách đi, không vừa lòng thì làm gì đó đi. Bình thường ngươi không phải mồm mép lắm sao, lúc này thì lại lo cái gì? Ngươi cũng là một thành viên của đội khiêu chiến, có công lao đấy, còn là người dẫn đầu hiện tại nữa, luôn có chút quyền lên tiếng chứ?"
Đồng Phì Phì hơi ngạc nhiên liếc nhìn Đỗ Nhất Phong.
Tên này vậy mà gọi thẳng tên hắn? Chứ không phải cái kiểu "Tử Phì Phì" đầy ác ý kia à? Không giống phong cách của Đỗ Nhất Phong chút nào.
Chẳng lẽ thật như Dược ca nói, Đỗ Nhất Phong thay đổi tính nết rồi?
Giang Dược bỗng lên tiếng:
"Đừng nóng vội, cứ xem bọn họ giở trò gì đã. Bây giờ mà ầm ĩ lên, người ta sẽ cảm thấy ngươi cậy công mà tự đắc, ăn mày dĩ vãng, bất lợi cho ngươi đấy."
Mọi người nghe xong, đều thấy có lý.
Sao? Chỉ vì mấy câu không khen thưởng của hiệu trưởng mà đã muốn xù lông rồi à? Thế thì lại để người ta có ấn tượng gì?
Dựa vào chút công lao mà đã kéo bè kéo phái tự cao tự đại rồi à?
Nếu Đồng Phì Phì làm như vậy, rất có thể sẽ bị lãnh đạo nhà trường vin vào đó làm chuyện, vài ba câu lại có thể khiến cho những người thức tỉnh khác có cái nhìn không tốt về hắn.
Đừng tưởng ai cũng khen ngợi và cảm kích công lao của Thất Loa Sơn, trong lòng họ nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.
Không hề có một chút ghen tị nào ư?
Lòng người khó đoán, chưa chắc ai cũng có thể bình tâm nhìn ngươi thành công rạng rỡ đâu.
Theo đồ ăn không ngừng được đưa lên bàn, rượu và đồ uống cũng được rót, không khí tại hiện trường cũng bắt đầu vui vẻ lên.
Mấy tay biết khuấy động không khí, cũng bắt đầu nâng ly cụng chén, mở màn cái kiểu mời rượu xã giao thường thấy.
Nói đến khoản này thì Đỗ Nhất Phong và đồng bọn tuyệt đối là lão làng. Chỉ là đám người ngồi cùng bàn của Đỗ Nhất Phong, hiển nhiên đều có một điểm chung là nhất nhất nhìn về phía Giang Dược.
Giang Dược không nhúc nhích, ai cũng không dám động.
Mấy vị lãnh đạo nhà trường cũng rời bàn, tay cầm ly bắt đầu đi mời rượu.
Bề ngoài thì họ vẫn rất coi trọng, bàn đầu tiên họ hướng tới chính là bàn của Giang Dược, ít nhất thì trên danh nghĩa họ cũng coi bàn của Giang Dược là chủ tiệc, nâng lên đầu tiên để người khác không có gì để nói.
"Ha ha, các vị đều là tinh anh của trường chúng ta đấy, khiêm tốn quá rồi, sao lại chọn chỗ khuất để ngồi thế này."
Dương Tiếu Tiếu bỗng cười hì hì nói:
"Hiệu trưởng, xem lời của ông nói kìa. Vừa nãy ông không phải cũng bảo rồi sao, hôm nay tất cả mọi người đều là nhân vật chính, đều là học sinh trường Dương Phàm, ai cũng bình đẳng như ai, không phân ghế số mà."
Hiệu trưởng và một đám lãnh đạo trường nghe vậy, có chút gượng gạo.
Đây rõ ràng là có ẩn ý trong lời nói.
Ý ngoài lời chính là cảm thấy ông ta nói một đằng làm một nẻo. Nếu không phân ghế số, vậy thì đừng nói mấy lời khách khí làm gì, để người nghe không vui.
Bất quá, mấy lão cáo già này, ngoài mặt tự nhiên không lộ ra gì, nhất là hiệu trưởng, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
"Chuyện này tại ta, là hiệu trưởng như ta cân nhắc đến đại cục, vì đoàn kết phần lớn những người thức tỉnh, nên mới cố ý sắp xếp như vậy. Vậy mà làm ủy khuất Giang Dược và các cậu. Thôi được, ta tự phạt một ly, coi như hiệu trưởng như ta tạ lỗi. Ta xin phép uống trước."
Hiệu trưởng cũng là người biết thời thế, mở miệng đã nhận lỗi, rồi lại tự phạt.
Đã nói đến mức này, Giang Dược và đồng bọn còn gì để nói nữa chứ?
Hiệu trưởng cạn chén, cười nói:
"Vẫn phải cảm ơn cô Tiếu Tiếu nhắc nhở, là ta cân nhắc không chu toàn. Trường ta, sau này vẫn phải nể trọng các vị, những người đang ngồi đây đều là tinh anh, đều là niềm tự hào của trường."
Hiệu trưởng nói lời dễ nghe, bất quá phản ứng của mọi người không được nhiệt tình như hiệu trưởng mong đợi.
Ai nấy đều có vẻ đang cười, nhưng nụ cười này rõ ràng không phải là sốt sắng đáp lời, mà càng giống như đang cố diễn cho qua chuyện.
Hơn nữa cho dù là qua loa lấy lệ thì hình như cũng không hề đặt tâm vào đó.
Những chi tiết này đương nhiên là nằm trong tầm mắt của các vị lãnh đạo nhà trường, nhưng không ai vạch trần ra.
Hiệu trưởng cũng không tỏ vẻ gì không vui, cười ha hả nói vài câu xã giao rồi lại sang bàn bên cạnh.
Gặp phải một cái đinh mềm như thế, tâm trạng của hiệu trưởng cũng không thể khá lên được.
Đương nhiên, việc nếm mùi thất bại thì hắn cũng đã trải qua không ít.
Điều làm hắn lo lắng hơn không phải chuyện này, mà là Giang Dược và Đỗ Nhất Phong bọn họ ngồi cùng một bàn, lại có vẻ hòa hợp lạ thường.
Điều này lại khiến hiệu trưởng có chút bất an.
Nếu như những người này thân thiết với nhau, vậy thì những dự định quản thúc trước đó của hắn thật sự sẽ trở thành trò cười.
Nếu một đám đại thần như vậy mà về trường, hơn nữa lại còn đoàn kết một lòng.
Thì kế hoạch sau này của hắn dù có triển khai cũng chỉ sợ không được suôn sẻ. Trong tình huống những người này chiếm ưu thế, những người thức tỉnh khác cho dù không thoải mái cũng không thể tranh lại được.
Bọn lãnh đạo trường họ thì có thể thao túng được những đại thần đó sao?
Mấy người này ai chẳng có bối cảnh, huống chi lại còn có một Giang Dược gần như yêu nghiệt.
Đây cũng không phải là Đồng Phì Phì có thể sánh được.
Sau khi hiệu trưởng đi mời rượu hết một vòng, thì nhân viên nhà trường bắt đầu đến từng bàn phát tài liệu.
Những tài liệu này đều đã in sẵn, mỗi bàn có vài bản, đảm bảo mỗi người đều có thể xem cùng một lúc.
"Các bạn học, bản dự thảo này chính là kế hoạch sơ bộ mà lãnh đạo nhà trường đã bàn bạc trong mấy ngày nay, liên quan đến các điều lệ, biện pháp quản lý những người thức tỉnh do nhà trường phụ trách. Mọi người có thể xem kỹ một chút, có ý kiến gì thì hoan nghênh góp ý. Tuy phương hướng lớn đã quyết định, nhưng yêu cầu chi tiết vẫn tiếp thu ý kiến của quần chúng, để hoàn thiện hơn! Hoan nghênh các bạn đóng góp ý kiến tích cực, hoàn thiện thêm."
Phương hướng lớn đã định rồi á?
Cái này còn chưa cho mọi người góp ý, mà phương hướng lớn đã quyết định rồi?
Chẳng phải là nói cho mọi người biết, cái này không phải để cho các người phản bác, mà chỉ là để các ngươi nêu ra một vài chi tiết nhỏ để thêm thắt thôi sao.
Ai cũng đừng tự cho mình thông minh, mà lại đi phản đối về chủ trương phương hướng lớn.
Những người ngồi bàn của Giang Dược đều là người thông minh, nghe mấy lời này thì ai cũng đều nhận ra điểm không bình thường.
Bàn của bọn hắn tổng cộng có năm bộ tài liệu, mỗi hai người chung một bộ, ghé đầu vào nhau cùng xem.
Giang Dược tiện tay lật qua, đọc nhanh như gió, rất nhanh đã lật đến trang cuối cùng, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười đầy thâm ý.
Hàn Tinh Tinh cũng đã xem sơ qua, dường như có chút không tin, cầm lấy xem lại thật cẩn thận.
Rất nhanh Hàn Tinh Tinh đã ném mạnh xấp văn kiện lên bàn:
"Đúng là vẫn chơi trò cũ rích mà. Xem ra hiệu trưởng của chúng ta mà không đi tham gia chính trị thì thật là tiếc. Chiêu trò phân hóa này, chơi quá là mượt mà luôn đấy. Chậc chậc chậc."
Đỗ Nhất Phong cũng cười ha hả:
"Đây là chơi kiểu Chủ nghĩa Sơn Đầu à?"
Dương Tiếu Tiếu cười lạnh:
"Đây nhìn thì tưởng là phân tán quyền lực, nhưng chỉ sợ đến lúc đó không bớt việc đi được, đoàn kết thì không thấy đâu, lại thêm ra vô số đỉnh núi lớn nhỏ."
Thì ra bản dự thảo này chính là chia người thức tỉnh ra thành từng đội, mười người một đội, thiết lập một đội trưởng, về sau người thức tỉnh không ngừng gia tăng thì có thể không ngừng thiết kế thêm tiểu đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận