Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1210: Tiễn Lang bộ tộc (length: 15883)

Hổ gia hoàn toàn không ngờ tới rằng, khi hắn còn chưa đưa ra quyết định, thì lão Nhiều đã thần bí biến mất. Cùng biến mất còn có A Thiên. Đương nhiên, những dược đồng mà lão Nhiều mang theo không cùng hắn rời đi.
Khi Hổ gia hùng hổ đuổi tới nơi ở của lão Nhiều, thì phát hiện nơi đó đã sớm trống không. Những lời hung hăng mà Hổ gia ấp ủ trong bụng bỗng dưng không có chỗ trút. Cảm giác đó khiến Hổ gia thấy bực bội khôn nguôi. Giống như một cú đấm đầy sức mạnh tung ra lại hụt đích.
Mặt Hổ gia đen lại, gầm lên: "Bọn chúng rời đi khi nào?"
Cả viện, thực tế chỉ có một hai tên gia đinh. Mà thân phận gia đinh thấp kém, căn bản không có tư cách đến gần vị trí trung tâm của lão Nhiều.
Bị Hổ gia quát lớn như vậy, gia đinh sợ hãi run rẩy, nhưng căn bản không trả lời được câu hỏi.
Lão Nhiều rời đi khi nào, chuyện này há bọn gia đinh nhỏ nhoi nắm được sao? Lão Nhiều xuất quỷ nhập thần, cũng không có khả năng nghênh ngang rời khỏi viện.
Hổ gia biết mình thất thố, nổi giận với đám gia đinh thấp kém chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại càng tỏ ra mình hạ cấp. Nhưng cơn giận trong ngực hắn thực sự không có chỗ phát tiết.
May thay, lý trí của hắn chưa hoàn toàn mất đi, lão Chu quản gia và lão Ba đều ở bên cạnh khuyên can.
"Hổ gia, e rằng lão Nhiều đã sớm biết ngài sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nên hắn mới để ngài triệu tập thủ hạ bàn bạc, còn hắn thì đi trước một bước. Ta thấy chuyến đi này của hắn, hơn phân nửa là có âm mưu gì đó..."
Liệt Sí tiếp lời: "Chỉ sợ lần này lão Nhiều đi, không có lợi cho chúng ta. Chúng ta phải tăng cường đề phòng, tránh để bọn chúng thừa cơ đánh lén cửa thành."
Trong lòng Hổ gia khẽ run. Hắn bất giác nhớ lại cảnh mình đánh lén cửa thành trước kia.
Lão Chu quản gia cũng đầy ẩn ý kéo khóe miệng, nhớ về đoạn ký ức không mấy vui vẻ đó.
Cửa thành hiểm trở, dễ thủ khó công. Nếu thực lực hai bên ngang nhau, số quân tương đương thì gần như không có khả năng chiếm đóng được cửa thành.
Muốn hạ được cửa thành, nhất định phải đánh bất ngờ.
Chiêu đánh bất ngờ này, Hổ gia có thể dùng, lão Nhiều cũng có thể dùng!
Hổ gia mơ hồ hiện lên một tia điềm xấu, quát: "Mau, dẫn người tiếp viện cửa thành, đồng thời đánh thức hết tất cả người đang luân phiên nghỉ ngơi, chia nhau tiếp viện các cứ điểm. Phải nhanh lên, chậm trễ thì sợ không kịp!"
Hổ gia là một kiêu hùng, bởi vậy hắn đặc biệt mẫn cảm với loại chuyện này.
Ngay khi ý niệm bất an vừa xuất hiện trong đầu, hắn liền hiểu rõ, những điều đó rất có thể đã xảy ra rồi.
Lão Nhiều này, thật là thâm độc!
Hổ gia có chút hối hận, cũng biết bản thân đánh giá thấp lão Nhiều, nhận định sai lầm về tính cách và năng lực của lão.
Nhưng một bước chậm, thì mọi chuyện đều chậm.
Khi Hổ gia nhận ra điều chẳng lành, tình huống hiển nhiên còn tệ hơn dự đoán của hắn.
Hổ gia chưa kịp đến cửa thành, thì đã bị một tên thủ hạ hấp tấp đuổi kịp. Kẻ này mang đến một tin tức khiến Hổ gia gần như hôn mê.
Lão Nhiều dẫn theo một đám nhân mã không rõ lai lịch, tập kích một cửa hông ở phía đông nam. Lão Nhiều đánh úp bất ngờ, nhanh chóng chế phục mấy người canh giữ cửa ải. Sau đó dùng một phương pháp quỷ dị, mở cửa ải áp môn và giải trừ cấm chế.
Trong nháy mắt, mười mấy cường nhân ùa vào cửa ải, chiếm vị trí có lợi. Sau đó, quân mai phục bên ngoài cũng lập tức xông vào thành bảo.
Kẻ đó run rẩy, nói ngắt quãng, diễn tả vô cùng vụng về, tỏ ra vô cùng sợ hãi. Nhưng những điều cốt yếu lại được nói rõ ràng.
Lão Nhiều dẫn người xông vào thành bảo, mà còn có đến mấy trăm người tràn vào. Điều Hổ gia lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Hổ gia chỉ cảm thấy ngực đau thắt từng đợt, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Trước đó, hắn còn mang chút may mắn, cảm thấy lão Nhiều chỉ là hăm dọa, chưa chắc đã thực sự thu phục được đám người kia, lại càng chưa chắc đã dám đối đầu với bọn hắn.
Vạn vạn không ngờ, thái độ của lão Nhiều cứng rắn hơn hắn tưởng tượng, lại ra tay quyết đoán như sấm sét, đánh cho hắn một đòn bất ngờ.
Có thể nói, cách Hổ gia đã từng đối phó Sầm Kỳ thế nào, thì giờ lão Nhiều gần như sao chép lại thủ đoạn đó. Thậm chí hắn không thể chiếm được thế thượng phong về mặt đạo đức. Điều này khiến Hổ gia bực bội đến mức gần như muốn hộc máu.
Những thủ hạ bên cạnh Hổ gia, ai nấy đều ngây như phỗng.
Sao tình hình lại chuyển biến xấu đến mức này? Lần này lão Nhiều cũng quá bất ngờ rồi!
"Hổ gia, chúng ta làm gì bây giờ?"
"Phải thừa lúc bọn chúng chưa ổn định, đuổi bọn chúng ra ngoài."
"Mời thần thì dễ tiễn thần mới khó, một khi đám người này vào rồi, muốn mời bọn chúng đi thì chỉ sợ muôn vàn khó khăn."
Người đã đến rồi, còn đuổi được nữa sao?
Ngực Hổ gia phập phồng kịch liệt, trong đầu hai luồng suy nghĩ đánh nhau dữ dội.
Một tiếng nói bảo, nhất định phải đuổi đám người này ra, một núi không thể có hai hổ. Một khi đám người này đã đứng vững chân, sau này không có khả năng đuổi bọn chúng ra ngoài nữa.
Một tiếng nói khác lại bảo, người đã vào rồi, muốn đuổi đi ra thì chỉ có cách huyết chiến. Hơn nữa giờ huyết chiến, hai bên ngang hàng, không còn chiếm được lợi thế địa lý thành bảo. Trong tình huống này, liệu bên họ có thể thắng không, cần bỏ ra bao nhiêu cái giá để đuổi người đi?
Cả hai tiếng nói đều rất có lý.
Nhưng bây giờ không có thời gian cho Hổ gia do dự.
Lão Ba vội nói: "Hổ gia, phải quyết đoán mới được. Đám người này một khi đã vững chân, hậu họa đối với chúng ta là vô cùng lớn."
Lão Chu quản gia lại thở dài: "Đã muộn, bây giờ nói quyết đoán thì đã muộn rồi. Việc này, e rằng quá khó để dựa vào võ lực."
Lão Ba tức giận: "Lão Chu, ý ông là gì? Ông rốt cuộc đang đứng về phe nào?"
"Hổ gia, ta nói đều là lời thật. Ưu thế của chúng ta là thành bảo, nếu lợi thế đó không còn, phải giáp lá cà đánh nhau, thì dù thắng hay thua, đều là kết quả mà chúng ta không thể chấp nhận."
Mặt Hổ gia thất sắc, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, khoát tay: "Thôi vậy, chúng ta một bước chậm, thì chậm hết. Lần này là triệt để bị lão Nhiều cướp mất tiên cơ. Ván này, ta thua không oan. Thua không oan..."
Sao hắn lại không muốn triệu tập toàn bộ lực lượng đánh một trận với lão Nhiều chứ?
Nhưng một khi đại chiến xảy ra, Hổ gia biết bản thân căn bản không thể gánh nổi. Không cẩn thận, một trận có thể khiến vốn liếng hao hụt, thậm chí đánh cho Hổ gia hắn sa cơ thất thế.
Không có những thủ hạ binh mã này, một mình hắn Hổ gia thì có thể làm được gì? Chẳng thể làm được gì cả.
Ngày hôm nay, cái thành bảo này còn là của hắn, nhưng chỉ cần nhìn là biết Thiên Thành lâu đài sắp đổi chủ rồi.
Đừng nói những người như lão Chu quản gia, mà ngay cả Liệt Sí lão Ba, nếu hắn Hổ gia thất thế, thì liệu họ còn thực sự đi theo hắn đến cùng sao?
Hổ gia chẳng mấy lạc quan.
Từ góc độ trút bỏ cảm xúc, một trận không đánh không được. Nhưng từ góc độ lý trí, một trận tuyệt đối không thể đánh.
Khi Hổ gia thốt ra câu thua không oán, thì đồng nghĩa với việc ván cờ này, hắn đã thừa nhận mình bại hoàn toàn.
"Đi gặp lão Nhiều thôi." Hổ gia chán nản thở dài, "Đều vực lại tinh thần đi, ta thua không cay cú, cho dù đàm phán, ta cũng phải xuất ra khí thế. Tuyệt đối không thể để bọn chúng cướp hết thượng phong."
Đội quân là đi tới, nhưng không có nghĩa là Hổ gia sẽ dễ dàng nhượng bộ. Ngay cả khi không chấp nhận chuyện này, quyền lực phải tranh, quyết không thể qua loa.
Đúng như mong muốn của Hổ gia, hắn rất nhanh đã gặp được lão Nhiều, và cả A Thiên bên cạnh lão. Trên khóe miệng hắn ta là nụ cười chết tiệt, như đang mang theo ý trêu ngươi.
Sau lưng lão Nhiều, đám người như lang như hổ vây quanh, nhìn ánh mắt và khí thế của bọn chúng thì thực sự có vẻ như trung thành tuyệt đối với lão Nhiều.
Hổ gia thậm chí thoáng sinh ảo giác, rằng đám người mà lão Nhiều vừa thu phục này, về độ trung thành và tín nhiệm, còn vượt qua cả Liệt Sí và đám thủ hạ của hắn.
Điều này khiến Hổ gia ít nhiều sinh ghen ghét. Chẳng lẽ huyết mạch Bảo Thụ tộc bẩm sinh có lực lôi kéo, có khí chất vương bá, có hào quang nhân vật chính hay sao?
Hổ gia không cam tâm, không phục. Hắn cảm thấy lão Nhiều chỉ là một tồn tại không mấy ưu tú của Bảo Thụ Tộc, cớ sao lại dễ dàng hơn hắn một cái đầu?
Thật bất công!
"A Hổ, lại gặp mặt. Giờ ngươi tính sao?" Lão Nhiều vẫn giọng điệu lạnh nhạt đó, như thể cuộc thương thảo này chẳng qua chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.
Hổ gia đặc biệt ghét cái giọng điệu cố làm ra vẻ của lão Nhiều.
Nhưng giờ, hắn quả thực không có vốn để nói lời hung hăng.
"Lão Nhiều cờ cao tay hơn, ta bội phục. Người đã tới rồi, ta có nói ngoan ngoãn, cũng chỉ tổ trò cười. Bất quá, tòa lâu đài này là do thủ hạ ta đánh xuống, lão Nhiều chỉ dẫn người đến, không thể trắng tay là lấy đi một nửa quyền chứ?"
Lão Nhiều cười ha hả: "Ngươi chiếm thành bảo của Sầm Kỳ thế nào? Giờ đây ta chẳng qua chỉ dùng lại kế sách cũ của ngươi thôi. Ngươi chiếm được thành bảo của Sầm Kỳ, sao ta lại không được một nửa chứ?"
Hổ gia nói: "Hai chuyện này làm sao có thể so sánh được?"
Lão Nhiều gật gù: "Đúng là không thể so sánh. Một nửa quyền chỉ là giá cả hiện tại thôi."
"Giờ phút này không thể đồng ý, lần sau bàn lại thời điểm, ta ra giá sẽ chỉ cao hơn."
"Hơn nữa..." Nhiều lão gia tăng thêm chút ngữ khí, "Ta mười phần xác định, tòa lâu đài này ở trong tay A Hổ nhà ngươi, ngươi giữ không nổi!"
Hổ gia cực kỳ không phục: "Nhiều lão gia không khỏi quá coi thường người ta rồi?"
"Sự thật thắng hùng biện. Ta chỉ là lược thi tiểu kế, vài trăm người liền tiến vào được. Ngươi cái trình độ phòng ngự này, gặp phải Tiễn Lang bộ tộc, ngươi lấy cái gì ra mà thủ?"
Hổ gia cau mày nói: "Tiễn Lang bộ tộc, há có chuyện trùng hợp như vậy cũng đến đây?"
Nhiều lão gia lạnh lùng nói: "Ngươi còn đang mơ mộng hão huyền à? Mấy huynh đệ này, chính là bị Tiễn Lang bộ tộc truy sát, đến đây tìm kiếm chỗ nương tựa. Không có gì bất ngờ xảy ra, Tiễn Lang bộ tộc trong vòng ba ngày, nhất định sẽ tìm tới đây. Ngươi tưởng ta đang nói chuyện phiếm với ngươi chắc?"
Không thể không nói, Nhiều lão gia mang huyết mạch Bảo Thụ Tộc, trời sinh đã có khí tràng. Một phen trách móc xuống, khí thế của Hổ gia lập tức giảm ba phần.
Chẳng lẽ Tiễn Lang bộ tộc thực sự sắp đến?
Nỗi sợ bị Tiễn Lang bộ tộc chi phối lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Hổ gia. Nếu đúng là Tiễn Lang bộ tộc thật thì đám người này tiến vào thành bảo, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nói cho cùng, Tiễn Lang bộ tộc đối với cả hai bên mà nói, đều là mối uy hiếp chí mạng. Ít nhất ở giai đoạn hiện tại, cả hai cũng không có khả năng tương tàn nội chiến.
Nhiều lão gia hướng Khách lão gia chỉ: "Ngươi tới nói với hắn, cho hắn tỉnh lại khỏi giấc mộng đẹp đi."
Khách lão gia đã tuyên thệ thần phục Bảo Thụ Tộc để tự bảo vệ mình, tự nhiên đối với lời Nhiều lão gia nói đều nghe theo.
Hiện tại hắn đứng ra, đem chuyện bộ tộc của bọn họ trốn tránh tai ương, dọc đường bị Tiễn Lang bộ tộc tập kích các chi tiết kể lại một lượt.
Đặc biệt là khi nhắc tới việc cả tộc Tiễn Lang bộ tộc bỏ xứ lánh nạn, khắp nơi cướp bóc để đảm bảo vật tư cung cấp, về cơ bản đã là giết đỏ cả mắt, ven đường chỗ bọn hắn đi qua, rất nhiều nơi đều bị phá hủy, giết sạch cướp sạch.
Một khi Tiễn Lang bộ tộc tìm tới đây, tòa lâu đài này nhất định sẽ trở thành mục tiêu số một của chúng. Dù sao tòa lâu đài này từ bên ngoài nhìn vào chính là miếng thịt béo bở, mà đám Tiễn Lang bộ tộc lại thích loại thịt béo này nhất.
Đám người Hổ gia nghe được kinh hồn bạt vía, lúc đầu còn ba phần tin, sau khi nghe xong, đã tin tới chín phần.
Bởi vì cách đối phương miêu tả tác phong của Tiễn Lang bộ tộc, thực tế quá quen thuộc, tuyệt đối không phải bịa đặt. Hoàn toàn chính là phong cách man rợ của Tiễn Lang bộ tộc.
Như vậy, thế cục phát triển cũng có chút vượt quá dự liệu của Giang Dược.
Vốn tưởng rằng hai cỗ thế lực này chắc chắn sẽ đối đầu, chắc chắn sẽ đánh một trận ngươi chết ta sống. Nào ngờ, chiêu này của Nhiều lão gia thế mà trực tiếp san bằng thế cục, tạo thành một sự cân bằng vi diệu.
Vốn dĩ là một trận chiến không thể tránh khỏi, nhưng lại bị hóa giải trong vô hình.
Ba người đứng trên sườn núi phía bắc chân thành bảo, nhìn ánh bình minh rạng đông rọi vào thành bảo, trông có vẻ yên ắng và hòa bình, sự chém giết mà bọn hắn chờ đợi lại không hề đến.
Thậm chí ngay cả khi Nhiều lão gia chiếm lấy cửa ải kia, cũng không hề có bất kỳ vụ sát lục nào xảy ra.
Tam Cẩu trêu chọc: "Nhị ca, có cảm thấy giống như ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo không?"
Chuyện này quả thực là Giang Dược tính sai một bước.
Chiêu này của Nhiều lão gia thật là cao tay, không những khống chế được cục diện, mà còn tránh được đổ máu chém giết.
Bất quá Giang Dược cũng không nản lòng: "Lần này Nhiều lão gia ra tay rất đẹp, Hổ gia coi như ăn phải trái đắng rồi. Bất quá, giữa bọn họ không đánh nhau, không có nghĩa là thiên hạ đã thái bình. Còn có Tiễn Lang bộ tộc hung hãn hơn, còn có chiến tranh đẫm máu khốc liệt hơn đang chờ bọn họ."
Tam Cẩu vui vẻ: "Không nhớ nhầm thì, Hổ gia bọn hắn rất sợ Tiễn Lang bộ tộc phải không? Tiễn Lang bộ tộc là một đám người điên, bọn hắn mà xông tới thì bất kể ngươi là Hổ gia hay Nhiều lão gia. Nhị ca, ý của huynh là, chúng ta còn phải dẫn đường cho Tiễn Lang bộ tộc một phen?"
"Không thì sao?" Giang Dược sớm đã có một kế hoạch liên hoàn.
Giang Dược nói làm là làm, hai huynh đệ rất nhanh đã tìm ra tung tích của Tiễn Lang bộ tộc. Đúng như dự đoán của Khách lão gia, Tiễn Lang bộ tộc trước sau gì cũng sẽ đuổi tới.
Việc Giang Dược tìm ra tung tích của Tiễn Lang bộ tộc và dẫn bọn chúng đến thành bảo, cũng diễn ra vào buổi chiều hôm đó.
Dưới sự dẫn dắt tinh diệu của Giang Dược, Tiên Phong Bộ Đội của Tiễn Lang bộ tộc rất nhanh đã tìm thấy thung lũng mà Khách lão gia đã dừng chân trước đó, và nhanh chóng phát hiện ra hướng di chuyển của đội ngũ Khách lão gia.
Tiên phong thám tử của Tiễn Lang bộ tộc nhanh chóng truyền tin tức cho chủ lực quân đội phía sau.
Theo phán đoán của chúng, đám người mà bọn chúng khổ cực truy đuổi, rời khỏi thung lũng này không bao lâu, điều đó có nghĩa, chỉ cần bọn chúng bỏ thêm chút sức lực, sẽ rất nhanh đuổi kịp đối phương.
Do vậy, tốc độ đến của Tiễn Lang bộ tộc, rõ ràng đã vượt quá sự suy đoán của Khách lão gia.
Vào đêm cùng ngày bọn hắn tiến vào thành bảo, Tiên phong đội ngũ của Tiễn Lang bộ tộc đã trinh sát được sự tồn tại của thành bảo. Đến rạng sáng, chủ lực đội ngũ của Tiễn Lang bộ tộc đã đông nghịt bao vây các ngọn núi xung quanh thành bảo, khóa chặt toàn bộ thành bảo.
Đại Tù Trưởng và vài Tiểu Tù Trưởng của Tiễn Lang bộ tộc lúc này từng người mắt sáng quắc, tràn ngập ý vị khát máu. Giống như mãnh thú ngửi thấy mùi con mồi, dấy lên ham muốn săn bắt mãnh liệt trong lòng chúng.
Thành bảo lớn như vậy, bên trong nhất định có vô số vật tư, vô số của cải, vô số phụ nữ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận