Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 778: Bị dọa sợ Diệp thúc Trương di

Trong tầng hầm tối đen, Giang Dược khẽ thở dài một tiếng, từ trong bóng tối bước ra.
Hắn đã mai phục ở đây hơn nửa giờ, từ đầu đến cuối không thấy ai theo dõi tới. Giờ phút này, hai ả đàn bà kia mang theo khí tức của lũ trẻ đã hoàn toàn biến mất, dù có ai theo dõi đến cũng chẳng tìm ra manh mối.
Xem ra, kẻ địch xảo quyệt hơn hắn tưởng tượng quá nhiều.
Giang Dược vốn cho rằng, đám người kia sẽ theo hai đại tỷ kia theo khí tức mà truy đuổi tới tận đây.
Hắn mai phục ở đây, ôm cây đợi thỏ, lấy khỏe đánh mệt, vốn tưởng rằng sẽ có thu hoạch, kết quả lại uổng công chờ đợi một hồi, chuyện này khiến Giang Dược ít nhiều có chút thất vọng.
Hắn chọn nơi này để mai phục, cũng không phải là không có lý do.
Thứ nhất, nơi này khá kín đáo, thứ hai hắn có thể phát huy năng lực nhìn đêm siêu phàm của mình.
Phục kích đối thủ ở đây, vừa kín đáo lại có thể chiếm được ưu thế về thiên thời.
Chỉ là, địch nhân lại không xuất hiện như hắn mong đợi.
Sơ suất rồi... Giang Dược âm thầm có chút bực bội, sớm biết vậy hắn đã trực tiếp mai phục tại tòa nhà nơi lão Tứ, lão Ngũ ở.
Sở dĩ không chọn như vậy, Giang Dược cũng lo lắng sẽ rơi vào vòng vây, không dễ thoát thân.
Phục kích không thành, Giang Dược đương nhiên không thể phí thời gian vô ích ở đây.
Hắn cũng đã cân nhắc, có nên mở kỹ năng phục chế ra, mô phỏng một trong số đám đồng bọn của chúng hay không.
Suy đi tính lại, hắn vẫn là từ bỏ ý định này.
Hắn tiếp xúc với bốn người, trong đó lão Tứ, lão Ngũ đã xác định tử vong, rõ ràng là không giấu giếm được.
Hai người còn lại đều là nhân vật râu ria, hơn nữa tên tóc xoăn kia cũng đã lạnh cẳng rồi. Phục chế tên bí đao kia làm gì? Ai biết tên kia có trốn thoát thành công hay không?
Nhỡ tên kia bị bắt lại thì sao, chẳng phải là tự mình chui đầu vào lưới à?
Giờ khắc này Giang Dược, giống như một u hồn, xuyên qua tầng hầm tối đen như mực một cách nhanh chóng, hoàn cảnh đen ngòm này không gây ra bất kỳ khó khăn nào cho hắn.
Ở trong hoàn cảnh tối tăm giam cầm này, hắn ngược lại như cá gặp nước, đi lại tự nhiên như ban ngày.
Một lát sau, Giang Dược đã đi tới gần một lối vào ở tòa nhà nhà hắn.
Theo quan sát của hắn, khu vực này tuyệt đối an toàn.
Tuy nhiên, để cẩn thận, Giang Dược vẫn cẩn thận từng chút một đi lên đầu cầu thang. Mở kỹ năng Mượn Xem ra, khóa chặt hết thảy tầm mắt của loài người xung quanh.
Rất nhanh Giang Dược xác định, đơn nguyên nhà hắn an toàn.
Điều khiến Giang Dược vui mừng là, nhà chú Diệp và dì Trương, quả nhiên có người, hơn nữa là hai người.
Bọn họ an toàn.
Rất nhanh Giang Dược đã đến cửa nhà chú Diệp và dì Trương, nhẹ nhàng gõ cửa.
Qua cánh cửa, Giang Dược có thể cảm nhận được chú Diệp đang rón rén tiến lại gần.
Nhìn ra được, chú Diệp cũng rất cảnh giác, lần trước Giang Dược đưa súng cho họ, chú Diệp cũng đang nắm chặt trong tay.
Thậm chí, thông qua thị giác của chú Diệp, Giang Dược còn cảm nhận được cánh tay của chú đang run rẩy.
Tiếng gõ cửa lúc này, thật sự khiến hai vợ chồng họ cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Chú Diệp đứng im lặng sau cửa một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đưa một tay ra, mở mắt mèo ra nhìn.
"Chú Diệp, đừng lên tiếng, là con."
Giang Dược dùng giọng trầm thấp nhắc nhở.
Trong phòng, chú Diệp rõ ràng cũng đã nhìn rõ mặt Giang Dược, lập tức vui mừng quá đỗi.
Quay đầu ra hiệu cho dì Trương, sau đó nhỏ giọng nói:
"Là Tiểu Dược."
Dì Trương một tay nắm dao phay, một tay cầm tua vít, ban đầu cũng đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nghe nói là Giang Dược, cũng không nén được vẻ mừng như điên.
"Vậy còn không mở cửa?"
Dì Trương cũng nhỏ giọng gầm nhẹ.
Sở dĩ chú Diệp không mở cửa, là do sự thận trọng của một người đàn ông, lo lắng Giang Dược ở ngoài là do người khác cải trang.
"Chú Diệp, là con, Giang Dược đây. Tiểu Y muội muội đã đến Hành Động Cục rồi, hai người vẫn ổn chứ?"
Nghe xong câu này, chú Diệp lập tức tin tưởng mười mươi, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, hé cửa một khe nhỏ, nghênh Giang Dược vào nhà.
Giang Dược nhanh chóng luồn người vào nhà, cánh cửa lại lần nữa khép kín.
"Tiểu Dược, thật sự là con rồi. Làm dì Trương của con sợ hết hồn."
Dì Trương vuốt ngực, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
"Tiểu Dược, con về từ bao giờ? Tối hôm qua chú còn nói với dì Trương, nếu Tiểu Dược trở về, bọn người xấu này tuyệt đối không dám càn rỡ như vậy!"
Chú Diệp giọng điệu phức tạp nói.
"Chú Diệp, dì Trương, hai người chịu khổ rồi. Con cũng mới sáng nay đến đây, mới biết trong khu dân cư xảy ra chuyện lớn như vậy. Bọn chúng quá hung ác, vô pháp vô thiên. Mọi người không ai nghĩ tới phản kháng sao?"
"Phản kháng?"
Chú Diệp cười khổ nói, "Ngược lại cũng có người phản kháng, nhưng đều bị bọn chúng giết chết. Tiểu Dược, đám người này phát điên rồi, hễ ai chống đối chúng đều bị chúng giết, mà còn giết một cách tàn bạo."
"Hơn nữa bây giờ trong khu dân cư rốt cuộc còn bao nhiêu người sống sót, mọi người đều không biết, lại không có cách nào giữ liên lạc, giữa các hộ không có cách nào kết nối. Dựa vào một hai người căn bản không thể chống lại những con quỷ này. Hiện tại thế lực của bọn chúng càng lớn mạnh, càng không thể đối đầu."
"Tiểu Dược, tình hình phía chính phủ bây giờ thế nào rồi? Tình thế đã hoàn toàn mất kiểm soát sao? Bọn người xấu này dám làm càn như vậy, chẳng lẽ thế đạo loạn hết rồi sao?"
Dì Trương một hơi hỏi một đống câu, giọng nói mang theo sự bất lực.
"Chú Diệp, dì Trương, tình hình Tinh Thành bây giờ thực sự rất tệ, cơ bản đang trong trạng thái tê liệt, rất nhiều công trình kiến trúc đã bị phá hủy, những người may mắn còn sống sót, con ước tính cũng không đến một nửa. Phía chính phủ tuy chưa tê liệt, nhưng muốn nhanh chóng động viên, tổ chức lại cũng không dễ dàng. Hiện tại đâu đâu cũng có vấn đề, phía chính phủ cho dù có thể tập hợp được nhân lực, chắc chắn cũng là không đủ."
"Vậy có nghĩa là không ai tới cứu chúng ta sao? Không ai có thể trị được lũ người xấu này?"
Trong mắt dì Trương tràn ngập sự mất niềm tin.
"Bà cuống lên làm gì? Nghe Tiểu Dược nói hết đã chứ."
Chú Diệp ngược lại tỉnh táo hơn một chút.
"Dì Trương, trước đó dì có nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng không? Bạn của con đã đi xin viện binh từ Hành Động Cục rồi. Con tin Hành Động Cục sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên, chuyện này đã xảy ra với con, thì con chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Dì Trương nghe xong những lời này, sắc mặt lại liên tục thay đổi:
"Tiểu Dược, con không được manh động. Lũ người này hung ác vô cùng, người lại đông, một mình con không thể đi trêu chọc chúng."
Dù sao cũng là người một nhà, dì Trương tuy một mực hy vọng có người tới cứu họ.
Nhưng dì cũng không muốn Giang Dược một mình đi mạo hiểm.
Đặc biệt là hai vợ chồng họ đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bọn chúng giết người, trong lòng có một nỗi sợ hãi bản năng đối với lũ người kia.
"Tiểu Dược, nghe dì Trương nói đi, đám người này giết người không chớp mắt, một mình con thực sự không nên trêu chọc."
Giang Dược cười khổ nói:
"Con đã trêu vào rồi."
Ngay sau đó, Giang Dược kể lại tình hình trước đó một cách sơ lược.
Hai vợ chồng chú Diệp, dì Trương nghe xong đều trố mắt há mồm.
"Chú Diệp, dì Trương, bọn chúng định sẽ đi từng nhà điều tra vật tư, sớm muộn cũng sẽ lục soát đến đây. Hai người có tính toán gì không?"
Chú Diệp lúng túng nhìn khẩu súng trong tay:
"Chú với dì Trương cũng không có cách nào khác, vốn định liều mạng với chúng."
"Dù sao, chúng ta có nhiều vật tư như vậy, khó mà che giấu, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chú với dì Trương."
Trong nhà chú Diệp chất đầy vật tư, đương nhiên sẽ bị xem như mục tiêu quét sạch.
Chú Diệp và dì Trương vẫn có giác ngộ về chuyện này.
"Tiểu Dược, vậy con nói chúng ta nên làm gì?"
Giang Dược nói:
"Nếu không tới đường cùng thì vẫn không nên liều mạng. Mấy người khác còn đỡ, đám người này phần lớn đều là Giác Tỉnh Giả, theo thông tin con có được, súng ống thông thường không thể đối phó được chúng. Huống chi chú Diệp lại không phải là người vũ trang chuyên nghiệp."
Chú Diệp cười tự giễu:
"Đồ của chú chỉ dùng để hù dọa người ta thôi, đánh thật thì chú cũng không chắc là có bắn trúng ai không nữa."
"Vậy thế này đi, chú Diệp, hai người cứ xuống dưới lầu trốn trước. Dưới lầu chắc không có người ở, cũng không có vật tư gì. Như vậy cho dù bọn chúng tới cửa, hai người không có vật tư gì, nhìn cũng không có gì đáng ngại. Bọn chúng chắc không làm gì hai người đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận