Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 561: Khách không mời mà đến cản đường

Đồng Phì Phì cười hề hề, nói:
"Lãnh đạo, tối qua ta ở đầu Thất Loa Sơn, mơ một giấc mộng đẹp."
Tên trọng tài kia không rõ đầu đuôi, cười ha hả ra vẻ thân dân:
"Có thể khiến vị bạn học đây cố ý nhắc đến giấc mộng, vậy hẳn là rất thú vị, bất quá nó có liên quan gì đến phúc lợi của các ngươi không?"
Đồng Phì Phì nghiêm túc đáp:
"Ta cũng không biết có liên quan hay không, tối qua trong mơ bụng ta rất đói, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện những năm cái bánh bao ngon, mỡ chảy tươm tướp còn nóng hổi, trông rất thèm thuồng. Khi ta tin là thật định ăn thì nhìn kỹ, mới phát hiện hóa ra là bánh vẽ, thật là tức chết mà!"
Mặt tên trọng tài lập tức xanh lè.
Đây rõ là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe rồi.
Thằng nhóc chết tiệt có chuyện không nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc, tức chết người.
Khốn nỗi, hắn còn chẳng làm gì được.
Chẳng phải lời vừa rồi của hắn cũng chỉ là đang lừa đám thanh niên non dạ sao? Cái gọi là phúc lợi chẳng khác nào cái bánh vẽ trời ơi đất hỡi ư?
Cái bánh vẽ này không những không có khả năng thực hiện mà dụng ý còn khó lường, nó còn chứa đựng độc dược. Bên Dương Phàm Trung học mà tin thì chỉ có nước đen đủi.
Tên trọng tài thầm chửi rủa, nhưng vẫn không cam tâm, ánh mắt khóa chặt Giang Dược:
"Vị này là Giang Dược học sinh phải không? Đại danh thiên tài của cậu, chúng tôi vẫn luôn ngưỡng mộ đấy. Ngô Định Siêu tuổi trẻ tài cao, nhưng về tính cách thì vẫn không thể bằng cậu vững vàng được. Không ngờ giữa các cậu lại có cuộc đối đầu tại Thất Loa Sơn nhỉ?"
Giang Dược không nhịn được bật cười.
Một chiêu trò không đủ, còn muốn giăng bẫy liên hoàn ư?
Xem ra hắn là có nhiệm vụ đến, không hỏi được nguyên nhân cái chết của Ngô Định Siêu thì không yên thân mà.
Ban đầu, Giang Dược cũng không định giấu giếm việc hắn quét sạch Ngô Định Siêu, nhưng thấy đối phương khăng khăng muốn biết sự thật, hắn lại càng không để cho hắn toại nguyện.
"Lãnh đạo, hắn quen Ngô Định Siêu lắm à? Tiếc là ta không quen hắn, ta với hắn cũng chẳng có ân oán cá nhân gì, thậm chí còn chưa hề giáp mặt giao đấu, nói gì đến chuyện phân thắng bại cơ chứ?"
Giang Dược cũng không tính nói dối, hắn với Ngô Định Siêu xác thực chưa từng chính diện chạm mặt, vì khi đối đầu với Ngô Định Siêu, hắn đâu có dùng thân phận thật, mà là dùng thân phận Trương Gia Thừa.
Vị lãnh đạo giả vờ kinh ngạc nói:
"Sao? Không phải Ngô Định Siêu thua dưới tay cậu à?"
Giang Dược cười khổ:
"Ta đã nói rất rõ rồi mà, giữa ta với hắn còn chưa từng gặp mặt, thì làm sao có chuyện thắng bại được chứ?"
"Hơn nữa, Tần Tử Hào không phải đã nói rồi sao? Ngô Định Siêu là tự bạo."
"Đang yên lành, một thiên tài sao lại tự bạo?"
Tên lãnh đạo kia rõ ràng không tin.
"Đơn giản thôi mà, lãnh đạo quan tâm sinh tử của Ngô Định Siêu như vậy, có thể phái người đến tìm thi thể hắn, đem về cẩn thận khám nghiệm, không chừng có thể tìm ra nguyên nhân cái chết."
Định giăng bẫy ta ư? Không có cửa đâu.
Giang Dược căn bản không tiếp lời.
Tên lãnh đạo đánh giá Giang Dược thật sâu, biết mình lại uổng phí công sức.
Đám người trẻ tuổi này, một người còn ranh ma hơn cả khỉ, khiến kẻ lão luyện quan trường như hắn có chút lúng túng.
Người ta cứ thế không thèm chấp lời ngươi, có giở bao nhiêu trò cũng vô dụng.
Mặt mày xanh mét, hắn quay đi.
Hiệu trưởng Dương Phàm Trung học ngấm ngầm giơ ngón tay cái, ra hiệu bọn hắn ứng phó rất khá.
Thật ra, ông cũng biết động cơ của đám trọng tài này, chỉ là thân là hiệu trưởng, ông không tiện lên tiếng phản bác.
Thấy đám học sinh trẻ ứng phó quá hay, vừa không lỡ lời, lại vừa mỉa mai đối phương không nặng không nhẹ, khiến đối phương nghẹn họng mà chẳng nói được gì.
Đám người Tinh Thành Trung học mặt mày xám xịt rút lui, Tổ Trọng Tài cũng mang đầy bụng ấm ức bỏ đi.
Dương Phàm Trung học đương nhiên không có lý do gì để ở lại quá lâu.
Họ đã giành chiến thắng trong trận đấu khiêu chiến, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện kết thúc, vẫn còn rất nhiều việc cần nhân viên nhà trường phải lo liệu, đặc biệt là những phần thưởng và lời hứa, phải nhanh chóng thực hiện mới được.
Nếu không, đêm dài lắm mộng, lỡ qua chuyện này, nói không chừng lại nảy sinh rắc rối.
Trong lúc mọi người vây quanh bốn người Giang Dược ăn mừng, Lão Tôn vẫn luôn lặng lẽ đứng một bên, đến khi mọi sự ăn mừng đều kết thúc, Lão Tôn mới bước đến.
Bốn người không hẹn mà cùng tiến lên, cúi người chào Lão Tôn.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Lão Tôn thật ra không coi trọng thắng thua của trận đấu khiêu chiến bằng đám lãnh đạo nhà trường, hắn cũng chẳng thấy mình có công trạng gì lớn lao, hắn chỉ mong sao học sinh của mình bình an trở về thôi.
Vì hắn biết rõ, trận đấu khiêu chiến này thực chất là một âm mưu nhằm vào Dương Phàm Trung học, là một cái bẫy, nói trắng ra là để chèn ép Dương Phàm Trung học.
Bốn học sinh dự thi cũng là do một tay hắn dìu dắt, sáu năm qua, chẳng khác nào con cháu ruột thịt.
Chủ nhiệm Thiệu là một người rất thông minh, thấy vậy, trong đầu liền nghĩ ngay, đề nghị:
"Hiệu trưởng, ta thấy trận đấu khiêu chiến lần này thắng lợi, bốn thành viên đội đương nhiên công lao đầu, khẳng định rồi. Nhưng mà, người bồi dưỡng được những học sinh vừa có tài, vừa có đức như Tôn lão sư, cũng là công lớn lao! Ta đề nghị, sau khi phát hết vật tư, chúng ta nhất định phải thưởng thêm cho Tôn lão sư."
Người nâng người thì hoa kiệu được khiêng, chủ nhiệm Thiệu vừa mở miệng như thế, những người khác lập tức hiểu rõ ý đồ.
Đây là chủ nhiệm Thiệu biến tướng nịnh nọt Giang Dược và những người khác, khen thưởng Tôn lão sư, chẳng phải là để nịnh đám học viên ưu tú này sao!
Tuy có chút nịnh hót, nhưng bây giờ không thể không đối mặt với thực tế.
Bây giờ Dương Phàm Trung học, Giang Dược và những học sinh thiên tài này, những Giác Tỉnh Giả này, quyền lực tại trường chỉ có thể ngày càng lớn mạnh, tiếng nói cũng càng lúc càng trọng lượng, ngay cả hiệu trưởng cũng phải dỗ dành, tranh thủ lấy lòng họ.
Nếu như những thiên tài này không cao hứng, trong lúc nóng giận mà bỏ đi thì Dương Phàm Trung học chỉ trong phút chốc sẽ sụp đổ.
Người nào lên được làm lãnh đạo mà chẳng là cáo già?
Lập tức phụ họa theo.
"Ta tán thành! Chủ nhiệm Thiệu nói đúng, công lao của Tôn lão sư to lớn, nhất định phải có khen thưởng đặc biệt."
"Khen thưởng người có công lớn là truyền thống tốt đẹp của ngành giáo dục, ta cũng ủng hộ."
"Tôn lão sư hoàn toàn xứng đáng, ta không có ý kiến!"
"Ta cũng không có ý kiến, Tôn lão sư xứng đáng nhận được khen thưởng đặc biệt."
Lúc này chẳng ai dại dột đến mức phản đối, mà cũng chẳng có lý do gì để phản đối.
Hiệu trưởng đương nhiên cũng chẳng hát bài trái ý, cười nói:
"Không ngờ mọi người giác ngộ cao đến vậy, ta còn định sẽ mở cuộc họp nhỏ riêng, đem việc này ra bàn sau. Ai ngờ mọi người đều nghĩ chu toàn rồi, vậy thì ta ở đây tỏ thái độ luôn, nhất định phải khen thưởng Tôn lão sư một mình."
Được rồi!
Hiệu trưởng cũng đã tỏ thái độ, chuyện này đã được định đoạt.
Ngay cả Lão Tôn cũng không ngờ tới, tự nhiên bản thân trở thành vật cưng của ban lãnh đạo trường.
Hồi tưởng lại những chuyện không vừa ý của bản thân trong trường, bao gồm cả vụ gian sát oan án lần trước, những chuyện thế thái nhân tình, so sánh với tình hình hiện tại, nhất thời hắn cũng không biết là nên vui mừng, hay nên thấy tủi thân.
Lật mình, vốn là một chuyện tốt.
Chỉ là, sự đối lập trước sau, vẫn khiến hắn có chút xúc động.
Nếu không phải đám học sinh này có bản lĩnh, loại chuyện này sẽ chẳng có chuyện gì của Tôn mỗ hắn, chứ đừng nói đến một đám lãnh đạo trường chạy ra để nâng kiệu, đồng loạt muốn khen ngợi hắn.
Hắn, Tôn mỗ, vẫn là Tôn mỗ, chẳng trở nên đẹp trai, cũng chẳng mạnh mẽ lên.
Nhưng bởi vì học sinh giỏi, bởi vì đám học sinh này thân thiết với hắn.
Cho nên, Tôn mỗ hắn cũng coi như được thơm lây, cũng coi như gà chó lên trời.
Qua cầu lớn Thành Nam, là sắp rời khỏi khu Thiên Cơ, trở lại phạm vi khu vực thành thị.
Đầu cầu lớn Thành Nam, một chiếc xe nằm ngang trên cầu, chặn đường của đoàn xe Dương Phàm Trung học.
Bốn cánh cửa xe đều mở toang, mỗi cửa xe đều đứng một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen toàn thân, đeo kính râm đen bản lớn, trông thế nào cũng mang lại cảm giác kẻ đến không thiện.
Đám lãnh đạo nhà trường bên này da đầu có chút run lên, loại người thoạt nhìn đã biết là dân anh chị đầu gấu thế này, họ vốn không quen liên hệ.
Đối phương thậm chí cũng không định chờ bọn họ mở lời.
"Mấy người kia ở lại, theo bọn ta đi một chuyến."
Một người đàn ông đeo kính râm tháo kính xuống, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng ra lệnh rất hống hách, thật sự là đáng sợ.
Hắn chỉ ngón tay một cái, rõ ràng là đang chỉ Giang Dược và bốn người họ, những người dự thi.
Giang Dược chắn những người khác ra sau lưng, mặt bình tĩnh nói:
"Các anh thuộc bộ phận nào? Có chứng cứ gì để chúng tôi phải đi theo các anh không?"
"Bộ phận an ninh quốc gia, có một vài vấn đề an ninh cần các anh phối hợp điều tra."
Nói rồi, người đàn ông mặc đồ đen đó lật vạt áo ra phía ngoài một chút, giấy chứng nhận bên trong lóe lên chưa đầy nửa giây, đã vội vàng cất đi.
Hành động này làm Giang Dược có chút buồn cười, cảnh này trong phim ảnh xem thì nhiều, quả thực là trang bức rất ngầu, bất quá dùng bộ này đi hù người trong hiện thực thì rõ là không đủ.
Giang Dược cười nhẹ, lòng bàn tay đột ngột vẩy vẩy, rồi lại nhanh chóng thu về.
"Ngươi có ý gì? Rốt cuộc có đi hay không?"
Tên kia nhíu mày.
"Đi hay không ta đã viết ra trên lòng bàn tay rồi, anh không thấy à?"
"Nói nhảm, cái chiêu kia của ngươi tay nhanh như vậy, ai mà thấy rõ được?"
"Ngươi cũng biết nhanh quá nên khó thấy rõ sao? Vậy cái giấy chứng nhận của ngươi loáng một cái, ngươi tưởng ta thấy rõ được chắc? Ngươi tưởng đây là phim ảnh chắc? Giấy chứng nhận đưa ra kiểu đó à?"
Tên kia ngớ người ra, giờ mới hiểu mình bị đối phương chơi xỏ.
Giang Dược liếc mắt một cái đã nhìn ra tên này có tật giật mình, cái gọi là giấy chứng nhận kia hơn phân nửa là đồ giả.
Giờ thấy phản ứng của đối phương như vậy, càng thêm khẳng định, đám người này không phải người của bộ phận an toàn gì cả, chắc chắn là một lũ giả mạo.
Bọn hắn giữ Giang Dược bọn hắn ở lại đây, chắc chắn có mục đích không muốn ai thấy, phần lớn liên quan đến cuộc thi đấu, thậm chí có liên quan đến tên Ngô Định Siêu kia.
Chỉ là không ngờ rằng, tốc độ phản ứng của đối phương lại nhanh đến vậy.
Hiện tại là thời đại mà tin tức bị cắt đứt, bình thường theo quy trình thì nếu thực sự là người của bộ phận an toàn, tuyệt đối không thể nào xuất động nhanh đến thế.
Dù sao người tài của Tinh Thành trung học vừa mới rời đi không lâu.
Đám người này, phần nhiều đã sớm chờ ở gần đây, có điều có thể là bọn hắn chờ Ngô Định Siêu.
Mà sự việc ngoài dự kiến của bọn họ, Ngô Định Siêu không quay lại, thậm chí còn có tin hắn đã chết, cho nên những người này buộc phải giả mạo người của bộ phận an toàn đến chặn Giang Dược bọn hắn lại.
Mặc dù đây chỉ là phán đoán sơ bộ của Giang Dược, nhưng hắn dám khẳng định, phán đoán này không sai lệch quá nhiều.
Ba người đứng sau đối phương, vô ý thức sờ về phía bên hông.
Giang Dược bỗng cười lớn:
"Các vị, giả mạo người của Sung Quốc thú vị lắm sao? Ta biết bên hông các ngươi có súng, nhưng ta bảo đảm, các ngươi có lẽ sẽ có cơ hội nổ súng, nhưng chỉ cần các ngươi nổ súng, ta có thể chắc chắn các ngươi không có cơ hội sống sót rời khỏi đây."
Giang Dược không phải là hạng xoàng xĩnh.
Hắn ở trên cao đã được ghi số, liên quan tới tư liệu của hắn, rất nhiều người đều biết.
Đạn súng ống không làm gì được hắn, đây cũng không phải là bí mật gì to tát.
Bốn người kia bị Giang Dược nói toạc ra, sắc mặt hơi biến đổi, sa vào do dự.
Đúng như Giang Dược nói, bọn hắn đều mang súng, nhưng tình huống này, thực sự muốn nổ súng bắn sao?
Nếu thực sự giết lãnh đạo của trường Dương Phàm trung học, sự tình chắc chắn sẽ dậy sóng không nhỏ, cái nồi này mà úp xuống, cũng không dễ dàng gì thu dọn.
Ngay lúc này, từ phía sau có một người nhanh chóng tới gần.
Chính là Kha vệ sĩ bên cạnh mẹ của Lý Nguyệt, cau mày đi tới.
Hắn một mình, lại có một cỗ khí thế riêng, hoàn toàn không để ý bốn tên kính đen kia, đi thẳng tới bên cạnh bọn hắn.
Giấy chứng nhận trong tay hắn, là hàng thật giá thật.
"Ta không có hứng thú biết các ngươi có phải là người của bộ phận an toàn không, cho dù các ngươi có là, ở đây cũng không có ai mà các ngươi có thể cản lại được. Bây giờ lùi ra, cút!"
Giấy chứng nhận của Kha vệ sĩ là hàng thật giá thật, mà lại còn là từ hoàng cung trung khu.
Bốn người kia nhìn giấy chứng nhận xong, sắc mặt đều đại biến.
Ý nghĩa của giấy chứng nhận này, bọn hắn không phải là người ngu, tự nhiên rõ ràng.
Đây chính là lực lượng tới từ trung khu!
Trong Dương Phàm trung học, lại có nhân vật cứng cựa như thế?
Nhất thời, chính là bọn hắn loại người coi trời bằng vung này, cũng không dám làm càn.
"Chúng ta đi."
Giang Dược thừa cơ lôi kéo những người khác, nhanh chóng xuyên qua.
Chờ đám nhân viên lãnh đạo trường học đi xa, Giang Dược bỗng xoay người một cái, quay lại, đi về lại bên cạnh chiếc xe kia.
Bốn người kia thấy hắn đi mà quay lại, tất cả đều giật mình, vô ý thức lại muốn sờ súng.
Giang Dược coi như không thấy, cười ha hả đi đến trước xe, vỗ nhẹ nhẹ vào nắp Dẫn Kình hai cái, nhỏ giọng nói:
"Ta biết sơ sơ các ngươi là ai, cũng biết các ngươi muốn hỏi ép cái gì. Không giấu các ngươi, chuyện các ngươi muốn biết, ta thật sự biết, mà cũng chỉ có mình ta biết. Các ngươi hỏi người khác cũng vô dụng thôi. Ta tên là Giang Dược, ở khu biệt thự ngõ hẻm lầu số chín, hoan nghênh tùy thời tới tìm ta."
Giang Dược từ đầu đến cuối treo nụ cười, giống như đang tâm sự với bạn cũ, giọng điệu bình thường.
Nói xong, hắn cũng không ở lại, xoay người rời đi. Cũng không thèm để ý có đang để lộ sau lưng cho đối phương không.
Chính vì sự chắc chắn tự tin như thế, ngược lại làm bốn người kia hai mặt nhìn nhau, nhất thời bị khí thế vô hình của Giang Dược chấn nhiếp, hoàn toàn không dám manh động muốn ép hắn ở lại.
Đến khi Giang Dược đi xa, một trong số đó mới lúng búng nói:
"Mẹ nó thằng nhãi này có ý gì? Chẳng lẽ Vượt công tử thật sự bị hắn hạ gục?"
"Căn cứ theo tài liệu thì, ở Dương Phàm trung học chỉ có một mình hắn là người có thể đánh, thằng nhóc này rất tà môn. Vừa rồi các người có cảm giác không, nếu chúng ta ra tay, dường như hắn có thể quét sạch chúng ta trong một giây."
"Thôi bỏ đi, nếu hắn không hề sợ hãi như vậy, không phải là hạng người mà chúng ta có thể đối phó được. Vượt công tử xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có người tìm hắn để gây sự, không đến lượt chúng ta động tay."
"Đúng, chúng ta vẫn là nhanh đi một chuyến Thất Loa Sơn, tìm di hài rồi làm rõ hiện trường trận chiến, chụp ít ảnh quay ít video."
Mấy người này lạ kỳ ăn ý, không muốn đi khiêu khích một cái kẻ mà bọn hắn không đối phó nổi.
Nhưng chưa kịp bọn hắn lên xe, bỗng nhiên xe bị giật mình, rung bần bật.
Phốc phốc phốc phốc!
Bốn tiếng nổ quỷ dị vang lên liên tiếp, bánh xe nổ tung!
Bốn cái bánh xe trước sau, vậy mà như đã hẹn trước, cùng nhau nổ hết!
Màn này quá quỷ dị, làm bốn người kia tại chỗ ngây người, mắt trợn tròn xoe.
Cái này là làm sao mà nổ?
Chẳng lẽ là tên nhóc kia ra tay?
Hắn làm kiểu gì thế? Cũng không thấy hắn động tay mà! Hắn chỉ vỗ vào nắp Dẫn Kình, cái động tác kia hoàn toàn không thể nào phá hoại được chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận