Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1320: Ngược sát (length: 16122)

Tân Binh Doanh hội binh đoàn, một đường không trở ngại xông đến bên ngoài căn cứ. Vốn tưởng rằng thoát đi thăng thiên sắp đến, từng người một tâm tình hết sức kích động.
Nhưng ngay khi bọn hắn chuẩn bị vượt qua hàng rào cách ly căn cứ, lại phát hiện bên ngoài căn cứ bị một màn chắn quỷ dị bao phủ.
Mấy gã đầu óc cứng nhắc cho rằng đó là ảo giác, hoàn toàn không tin tà, liền đâm thẳng vào màn chắn như sương mù, kết quả bị cuốn vào trong đó. Trong nháy mắt bảy tám người đều bị dính chặt, sau đó nhanh chóng bị những sợi tơ vô hình kỳ quái quấn thành những cái kén lớn.
Màn chắn quỷ dị này chính là vô số sợi tơ cực mỏng và dẻo dai kết lại mà thành. Trông như một mạng nhện khổng lồ vô cùng.
Theo lý thuyết, chỉ là một tầng mạng nhện, với thực lực của đám giác tỉnh giả này, muốn phá một lớp mạng nhện không phải dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng bọn hắn hiển nhiên đã đánh giá quá thấp.
Lớp mạng nhện này bền bỉ hơn rất nhiều so với những gì bọn hắn tưởng tượng. Va chạm vào không hề xuyên thủng được, ngược lại bị sợi tơ nhanh chóng bao lấy, biến mình thành một cái kén lớn. Dao kiếm chém vào lại thấy mềm mại, nhưng lưỡi kiếm sắc bén tựa như bị một lực lượng thần bí dời đi, căn bản không thể gây ra một vết xước chứ đừng nói là xuyên thủng.
Nếu công kích chậm trễ một chút, những sợi tơ kia thậm chí chủ động tiến đến quấn lấy người công kích.
Nếu đám người này không chạy nhanh, chỉ sợ Tân Binh Doanh đã mất quá nửa quân số ngay đợt tấn công đầu tiên. Dù vậy, vẫn có vài tên đánh cận chiến bị cuốn vào trong đó.
Những giác tỉnh giả có thiên phú tấn công từ xa liền mở ra một hướng đi khác. Quyết định dùng kỹ năng thiên phú để tấn công màn chắn quỷ dị này.
Dù sao lối ra ngay bên ngoài, chỉ cần phá được lớp màn chắn, mọi người sẽ được giải cứu, như cá gặp nước, tha hồ tung hoành.
Đầu tiên bọn họ nghĩ đến là hỏa công, ngọn lửa bùng lên nhanh chóng được khống chế, khí thế ngút trời lao thẳng về phía màn chắn quỷ dị.
Nhưng khi ngọn lửa vừa chạm vào màn chắn liền như bị phanh gấp, ngay lập tức lịm tắt, hoàn toàn không thể thiêu cháy lớp màn chắn này.
Lẽ ra loại sợi tơ này rất dễ bắt lửa, cũng không biết màn chắn này được làm từ chất liệu gì, vậy mà có thể chặn được hỏa công, điều này quả thật rất khó giải quyết.
Ngoài ra còn có giác tỉnh giả hệ Kim, điều khiển kim loại tấn công đủ kiểu, kết quả cũng tương tự đánh cận chiến, không thể xuyên phá được, hoàn toàn không thấy nửa điểm dấu hiệu rách vỡ.
Bản thân đám Tân Binh Doanh này cũng chỉ là giác tỉnh giả sơ cấp, thiên phú kỹ năng còn hạn chế. Nhìn thì khí thế ngất trời, nhưng thực lực tấn công cuối cùng vẫn hữu hạn, không đủ sức kiểm nghiệm cái màn chắn quỷ dị này.
Đến kỹ năng của giác tỉnh giả hệ Phong, mấy đạo phong nhận lao tới như gãi ngứa. Màn chắn chỉ hơi lay động mấy cái, tựa như gợn sóng nước nhè nhẹ lan tỏa.
Đương nhiên, các giác tỉnh giả hệ Thổ cũng không chịu kém. Ai cũng đều đã chạy đến rìa khu vực, chỉ cần bước thêm một bước là có thể chạy thoát. Lẽ nào lại bị cái màn chắn này vây chết? Bọn hắn tuyệt đối không cam lòng.
Trên mặt đất không được, ta là giác tỉnh giả hệ Thổ, lẽ nào lại bị vây chết trên mặt đất sao. Không được, ta sẽ đi đường dưới đất!
Có bảy tám người thuộc hệ Thổ của Tân Binh Doanh, tất nhiên bọn họ không dám manh động mà hết sức ăn ý chui xuống lòng đất.
Nhưng bọn hắn vừa chui xuống không bao lâu, từ sâu trong lòng đất đã truyền đến tiếng chấn động dữ dội, tiếp theo là mấy tiếng kêu rên cùng tiếng thét thảm.
Nghe qua đã thấy vô cùng đáng sợ. Khiến những người trên mặt đất sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy. Mặc dù không nhìn thấy dưới đất ra sao, nhưng nghe động tĩnh này cũng biết không phải chuyện tốt lành gì.
Quả nhiên, không tới mười lăm giây, ba người mình đầy máu, mặt mày như gặp quỷ, vội vã chui từ dưới đất lên. Chính xác hơn là từ sâu dưới lòng đất nhảy lên. Vẻ hoảng hốt kia, chẳng khác gì dưới đất có ác quỷ đang đòi mạng vậy.
Mọi người thấy vậy, vô ý thức tránh xa bọn hắn. Tựa như bọn hắn là ôn thần, cái thân đầy máu ấy như mang một lời nguyền rủa khủng khiếp, ai đến gần có thể bị lây nhiễm ngay lập tức vậy.
Ba người kia với vẻ mặt kinh hãi, tràn đầy sợ hãi, hét lớn: "Quái vật, rất nhiều quái vật. Chết rồi, những người khác chết rồi, thảm quá!"
Miệng la hét, chân lại không hề dừng. Cả bọn hệt như bị lửa đốt vào mông, cắm đầu chạy về phía căn cứ.
Cảnh này khiến mọi người đần cả ra. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao lại chạy về căn cứ? Chẳng phải vừa nãy phải rất vất vả mới trốn được ra sao? Lẽ nào giờ muốn quay trở lại sao?
Nỗi hoang mang trong lòng họ nhanh chóng được giải đáp. Phụt phụt phụt, từ dưới đất nhanh chóng chui ra từng con quái vật hung tợn. Có loài bò sát bốn chân, có chút dáng dấp của loài người, thậm chí có loài động vật mang lớp vảy giáp bên ngoài, còn có móng vuốt sắc bén cùng răng nanh.
Cả thân mình xanh đen sáng bóng như kim loại, khiến người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ, tàn bạo hung ác.
Khi giãy giụa, trong miệng bọn chúng vẫn còn nhỏ máu, răng môi dính những mảnh cánh tay và nội tạng, rõ ràng là vừa mới lấy từ mấy tên giác tỉnh giả vừa chui xuống đất.
Đám quái vật này nhô lên, đôi mắt hung ác đảo qua khắp nơi, những tên đào binh Tân Binh Doanh đều nổi da gà, ai nấy cũng cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng ngạt thở của cái chết đang đến gần.
Chạy mau! Đây là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mọi người.
Vừa rồi cảm giác bất lực khi tấn công vào màn chắn khiến họ nhận ra rằng, dù là giác tỉnh giả, đẳng cấp giác tỉnh vẫn còn quá thấp, lực tấn công chẳng thấm vào đâu, căn bản không đủ để đối phó với cảnh tượng này. Những con quái vật kia dù chưa ra tay, chỉ cái vẻ hung hãn đã cho thấy bọn chúng tuyệt đối không phải thứ bọn họ có thể chống cự.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Điểm thông minh này ai nấy đều có. Bây giờ không phải so ai chạy nhanh hơn quái vật, mà là so xem ai chạy nhanh hơn đồng đội.
Chỉ cần có thể nhanh chân hơn đồng đội, không trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của quái vật, thì sẽ có hy vọng thoát khỏi hiện trường, ít nhất cũng trốn đến nơi trú ẩn an toàn tương đối.
Trong tình huống này, dù là một túp lều nhỏ bình thường, có lẽ cũng có thể mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn về mặt tinh thần.
Mà kiến trúc căn cứ thì còn đó rất nhiều. Chỉ cần có kiến trúc, liền có nơi ẩn nấp. Không đến mức cứ vậy mà lộ diện trước mắt lũ quái vật.
Cứ như vậy, kế hoạch đào tẩu của Tân Binh Doanh cũng coi như hoàn toàn tan vỡ.
Lão Thang gian xảo dẫn theo hai cô gái, vốn định sẽ núp ở phía sau, để đám người Tân Binh Doanh hứng chịu đợt tấn công đầu tiên.
Nhưng cái màn chắn bên ngoài lại chặn đứng tất cả những tên đào ngũ của Tân Binh Doanh. Không ai thành công phá màn chắn, người thì chết, kẻ thì bị thương, những người chạy xuống lòng đất cũng vậy.
Lão Thang trốn ở bên ngoài 200-300 mét quan sát mọi chuyện, chân cũng bắt đầu mềm nhũn.
Kế hoạch có vẻ rất hoàn hảo, ngay từ đầu cũng cảm thấy dễ thành công. Nhưng kết quả cuối cùng lại là một tình huống quái quỷ như thế này.
Nhìn đám Tân Binh Doanh lại chạy trở lại, lão Thang chỉ muốn chửi thề, hắn vội kéo hai cô gái: "Đi thôi, nếu không đi, lũ khốn này sẽ dẫn quái vật đến đây."
Hai cô gái đương nhiên không cần hắn nhắc, bọn họ cũng biết rõ tình hình.
May mắn là đám quái vật đó có nhiệm vụ riêng. Chỉ truy đuổi một, hai trăm mét. Sau khi giết chết mấy tên Tân Binh Doanh chậm chân, bọn chúng liền hài lòng chạy về rìa khu vực. Dường như không hề có ý định truy kích sâu hơn.
Không chỉ những người chạy tán loạn của Tân Binh Doanh, mà cả bản thân lão Thang cũng thở phào một hơi.
Trải qua lần tấn công vừa rồi, số người sống sót của Tân Binh Doanh còn chưa tới một nửa. Mà trong số chưa tới một nửa đó cũng toàn những kẻ tán loạn chạy khắp nơi, chẳng khác nào ruồi không đầu.
Có vài người cho rằng cửa tử đã bị chặn, các hướng khác có lẽ vẫn còn cơ hội trốn khỏi căn cứ. Bọn họ không cam tâm, cảm thấy vẫn có thể vùng vẫy một chút.
Nhưng sự việc đâu dễ dàng như thế? Dù Thân Vệ Doanh hiện tại đang kìm chân độc trùng hộ pháp và Lâm Nhất Phỉ, nhưng Hạ Tấn đại sát thần kia cũng là một kẻ tàn nhẫn, khi ra tay, không hề khoan nhượng, thậm chí còn mang sát khí nặng nề hơn độc trùng hộ pháp.
Hắn kết hợp với Âm Sát Chi Khí của Dư Uyên, có thể nói là hổ mọc thêm cánh. Trước đây hai người họ chỉ chủ yếu uy hiếp chứ không hề có ý định giết chóc trên diện rộng.
Sau khi liên lạc với độc trùng hộ pháp, biết được Lâm Nhất Phỉ tham chiến, hơn nữa mục tiêu là hủy diệt toàn bộ căn cứ. Điều này đương nhiên khiến Dư Uyên và Hạ Tấn đồng tâm hiệp lực.
Bọn hắn đều cảm thấy cách thức vừa rồi chưa đủ đã nghiền.
Nếu phải nói ai là người duy nhất có sát khí không quá nặng nề, thì đó chính là Bát Gia. Tuy nhiên, bốn đồng đội đều đã quyết định thế trận như vậy rồi, hắn đương nhiên không thể cản trở.
Dù sao đi nữa, hắn ở Bát Gia cũng là người sớm đi theo Cục Hành Động, lại là một trong những giác tỉnh giả đầu tiên. Nếu nói về giết người, có lẽ hắn không bằng bốn người kia, nhưng kỹ năng hệ Phong của hắn tại Bát Gia không hề vô dụng. Đặc biệt là các năng lực trinh sát và ám tập, hắn tuyệt đối là người nổi bật trong đội ngũ ở Tinh Thành.
Khi Hạ Tấn và Dư Uyên ra tay tàn sát, đám tân binh kia liền có vẻ chật vật. Thực lực của bọn hắn vốn đã kém hơn Hạ Tấn mấy cấp bậc, thêm vào việc chỉ là lính tạp nham, căn bản không có bất kỳ ý chí chiến đấu nào, tất cả đều chạy trốn tán loạn, càng dễ dàng bị tiêu diệt từng mảnh.
Nếu như là mười mấy, thậm chí hơn trăm người cùng nhau xông lên, thì cho dù Hạ Tấn có khả năng sát lục mạnh mẽ, cũng phải cân nhắc, chỉ sợ Dư Uyên với Tử Mẫu Quỷ Phiên cũng hao tổn không nhỏ.
Nhưng bọn hắn lại chọn cách tản ra đào tẩu, vậy thì chẳng khác gì ăn đậu rang. Ăn từng hạt một, không có chút áp lực nào. Gom nhiều vẫn còn bị nghẹn, chứ vụn vặt lẻ tẻ như thế này thì có khác gì ăn vặt? Đặc biệt là những oan hồn lệ phách của Tử Mẫu Quỷ Phiên, dường như có giác quan trời sinh đối với những kẻ tâm địa bất chính, khi ra tay với chúng đặc biệt hung ác.
Oan hồn lệ phách của Tử Mẫu Quỷ Phiên đều là những người bị hại trong khu nhà ở Ngân Uyên trước kia, là oan hồn thật sự, oán khí của chúng có thể tưởng tượng được.
Cũng chính vì Tử Mẫu Quỷ Phiên khống chế được chúng, nên chỉ có Dư Uyên mới điều khiển được bọn chúng.
Những oan hồn lệ phách này sau khi được Tử Mẫu Quỷ Phiên rèn luyện lâu dài, sức chiến đấu cũng rất khủng bố. Lệ Phách quỷ vật chiến đấu dựa vào luồng Âm Sát Chi Khí kia, trong nháy mắt ăn mòn dương khí của con người. Nói thẳng ra, cũng không có gì đặc biệt.
Cho dù là quỷ vật hung tàn đến mấy, bản thân nó cũng không có công kích vật lý, chỉ đơn giản là dựa vào Âm Sát Chi Khí để thôn phệ dương khí. Quỷ vật càng mạnh, Âm Sát Chi Khí càng mạnh, tùy ý một chút Âm Sát Chi Khí cũng đủ để thôn phệ hết dương khí của người thường.
Đương nhiên, quỷ vật mạnh hơn, ngoài Âm Sát Chi Khí ra, còn có thể điều khiển ngoại vật để tấn công, có thể khu động các nguyên tố như là công cụ tấn công, do đó tỏ ra càng thêm quỷ dị khó phòng bị.
Nhưng cơ bản nhất, quỷ vật vẫn dựa vào phương thức quỷ dị nào đó để khiến con người sinh ra hoảng sợ. Sự hoảng sợ đó lại tạo ra dao động cảm xúc mạnh mẽ, làm tiêu hao dương khí, từ đó đẩy nhanh quá trình xói mòn dương khí.
Quỷ vật sở dĩ khó đối phó là vì điều này.
Người bình thường không thể phát hiện ra quỷ vật, còn quỷ vật có thể dễ dàng khóa chặt con người ẩn nấp ở bất kỳ xó xỉnh nào thông qua cảm ứng dương khí.
Trừ phi khu vực ẩn nấp của con người có dương khí cực mạnh, trong tình huống đó, quỷ vật sẽ không tới gần.
Nếu những giác tỉnh giả này cùng nhau đoàn kết, mấy chục người tụ lại một chỗ, đám quỷ vật ít ỏi đó nhất định không dám tới quá gần.
Tất nhiên, nếu so về số lượng, oan hồn lệ phách của Tử Mẫu Quỷ Phiên lại có đến mấy trăm.
Vì thế, đám tân binh hơn mười người này sau khi tan tác, dưới hai lớp truy sát của Hạ Tấn và Dư Uyên, nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ, số còn sống sót chắc không còn lại bao nhiêu.
Tuy lão Thang không có toàn bộ tầm nhìn, không thấy hết được kết cục của những kẻ đào tẩu tân binh, nhưng tiếng kêu gào thảm thiết khắp nơi và khung cảnh khủng bố trong tầm mắt của hắn cũng đủ làm hắn cảm thấy nghẹt thở tuyệt vọng.
"Mẹ nó, rốt cuộc là thế nào?" Ngươi bảo là chính thức quân đội xâm lăng, thì còn có lý, sao ngay cả tà ma quái vật cũng tới đây tác oai tác quái?
Rốt cuộc là đụng phải ổ ong vò vẽ gì vậy?
Hay là đám độc trùng, quái vật, lệ quỷ này đều là do giác tỉnh giả chính thức điều khiển?
Con đường chính thức chẳng phải lúc nào cũng quá chính đáng sao? Sao bây giờ cũng chơi đến kiểu dã man vậy? Sao chính thức lại không tuân thủ quy củ nữa rồi?
Mặt lão Thang đầy vẻ thất sắc, trong chốc lát có chút hoảng hốt lo sợ, không kìm được liếc nhìn Mã Văn Giai, hỏi: "Bây giờ phải làm sao? Chúng ta hình như bị bao vây rồi. Đối phương không định để bất cứ ai sống sót sao?"
Mã Văn Giai cùng cô bạn gái thân, lại tỏ ra rất bình tĩnh, phản ứng của hai người rất lạnh lùng, giống như không hề sợ hãi loại tình cảnh khốn cùng này.
"Thang lão gia cảm thấy nên làm gì?" Mã Văn Giai nhàn nhạt hỏi.
"Cô không phải mọt phim sao? Cô không phải thông minh sao? Cô nói xem, bây giờ nên làm gì?" Lão Thang lại ngơ ngác. Hoàn toàn bất lực. Hiện tại hắn đã vì quá hoảng sợ mà não gần như ở vào trạng thái treo máy.
Lần này Mã Văn Giai không còn bộ dạng nơm nớp lo sợ, khúm núm như lúc bị ngược đãi trong phòng trước nữa.
Vẻ nhu thuận e dè trong mắt cô ta, giờ phút này hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một tia trào phúng không chút che giấu.
"Thang lão gia, ông thực sự nghe tôi sao?"
"Tất nhiên rồi, cô nói đi, chỉ cần hợp lý, tôi nhất định nghe."
Mã Văn Giai cười quái dị: "Vậy tôi khuyên ông tốt nhất nên tự kết liễu mình đi. Tự sát thì ít nhất không phải chịu đau khổ. Nếu bị độc trùng, quái vật ngược sát, thậm chí bị quỷ vật thôn phệ mà chết, thì chết sẽ rất khó coi đấy."
Lão Thang còn tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc trừng to mắt, nhìn thẳng vào Mã Văn Giai: "Cô... cô mẹ nó điên rồi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận