Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 830: Đại Thử đại lão chuyện xưa

Nếu mọi thứ đã sẵn sàng, Đại Thử đại lão nhìn thấy thiết bị quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, đối với Đại Thử mà nói, nàng có thể ngay lập tức vào trạng thái làm việc.
Về mặt nghiên cứu, Giang Dược không giúp được gì.
Tuy nhiên, Đại Thử đại lão lại đích danh muốn hắn ở lại, không được phép rời đi trước khi trời sáng.
"Này, Đại Thử đại lão, cô không nghĩ rằng một thằng không có bằng cấp đại học như tôi lại có thể làm trợ lý cho cô đấy chứ?"
Giang Dược nhắc nhở.
"Cậu đương nhiên là không được, nhưng cậu vẫn phải ở lại."
"Vì cái gì?"
"Vì mặt cậu đẹp, có thể giải khuây, lý do này đủ chưa? Ai bảo đêm hôm khuya khoắt cậu làm tôi không ngủ được?"
Đại Thử đại lão lý do thập phần bá đạo.
Đây đúng là trả thù trắng trợn mà.
Giang Dược sao lại không biết rõ nữ nhân này cố tình giày vò hắn, bất quá bây giờ nàng đang hăng hái, nếu làm mất hứng của nàng, chỉ sợ nàng lại nổi chứng lười biếng lên.
"Cậu nói ở hay không ở đi."
Đại Thử đại lão cười như không cười nói.
Giang Dược bực mình nói:
"Cô không phải thật sự là thèm muốn thân xác của tôi đấy chứ? Chúng ta phải giao kèo ba điều, ở lại thì được, nhưng chỉ đến hừng đông. Tôi chỉ trò chuyện thôi, những cái khác tuyệt đối không được."
"Được."
Đại Thử đại lão cười quái dị, một đầu chui vào phòng thí nghiệm.
Thật ra Giang Dược cũng biết, Đại Thử đại lão gần như đều có thể làm mẹ hắn được rồi, rất không có khả năng thật sự có ý tưởng gì với hắn.
Sở dĩ nói như vậy, hiển nhiên là Đại Thử đại lão vẫn còn sĩ diện, mượn cớ này để lấy lại chút mặt mũi mà thôi.
Nói cho cùng, đây càng giống như một lần giận dỗi trẻ con.
Vào phòng thí nghiệm, Giang Dược chuẩn bị tâm lý. Hắn đoán, Đại Thử đại lão nhất định sẽ sai khiến hắn đủ kiểu, làm khó dễ hắn.
Giang Dược cũng đã quyết định, chỉ cần yêu cầu của nữ nhân này không quá đáng, hắn liền nhắm mắt làm ngơ phối hợp.
Đơn giản chỉ là trợ thủ, nghe theo sai bảo, làm mấy việc chân tay, đối với người trẻ tuổi cũng không thành vấn đề.
Ai ngờ tới, vào phòng thí nghiệm xong, Đại Thử đại lão hoàn toàn không có ý định vào trạng thái làm việc, mà ngược lại lúc thì yêu cầu Giang Dược đi đun nước, lúc thì lại sai hắn pha cà phê.
Biết rõ đây là Đại Thử đại lão cố tình giận dỗi, Giang Dược cũng không nổi nóng, vui vẻ nghe theo sai bảo, đi theo làm tùy tùng hầu hạ.
Bận rộn hơn nửa tiếng, Giang Dược cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đại Thử đại lão thích ý uống cà phê, cười quái dị đánh giá Giang Dược, cũng không biết có phải do mình nghịch ngợm cảm thấy đắc ý hay không, mà cười rất là quỷ dị.
Giang Dược cũng cạn lời, nghĩ không ra Đại Thử đại lão lại là người dở hơi như này... Xem ra là đã hiểu lầm quá lớn rồi.
Trước đây vẫn tưởng, nàng chỉ là một kẻ cuồng phòng thí nghiệm không hiểu sự đời. Giờ xem ra, nữ nhân này không những hiểu chuyện, mà còn rất giỏi bày trò nữa.
"Chậc chậc, không ngờ tới, thằng nhóc nhà ngươi lại nhẫn nhịn tốt như vậy. Ta còn đoán cậu đã sớm giận đến bốc khói rồi chứ."
Đại Thử đại lão hơi có chút ngoài ý muốn.
"Cô mong tôi nổi giận à?"
Giang Dược khó chịu nói.
"Không tệ, ta ngược lại muốn xem thử, người đẹp trai như cậu nổi giận sẽ như thế nào."
Đại Thử đại lão vẻ mặt ác thú vị.
"Vậy cô chỉ sợ khó mà được như ý rồi."
Giang Dược nhìn đồng hồ, "Sắp đến hừng đông rồi."
"Thôi đi, thằng nhóc cậu thâm sâu quá, sợ là không đùa được cậu. Ta chỉ tò mò thôi, ngay cả một người ngoan độc như Tiêu Sơn tiên sinh mà cậu còn hạ bệ được. Chẳng lẽ cậu là loại lão quái vật có thuật trú nhan nào đó? Thật ra tuổi tác còn già hơn ta rất nhiều?"
Câu hỏi của Đại Thử đại lão này cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Giang Dược không nhịn được bật cười:
"Cô cứ coi tôi là lão quái vật mấy trăm tuổi đi."
"Không giống không giống, lão quái vật có thể giả được trẻ con trên cơ thể, nhưng ánh mắt thì không che giấu được. Ánh mắt cậu rất trong trẻo, quá thuần khiết..."
Sau khi nói đến đây, giọng của Đại Thử đại lão bỗng nhiên trầm xuống rất nhiều, ngữ khí mang theo một loại ý vị cổ quái, ẩn ẩn còn có chút thương cảm.
Không khí tại hiện trường rơi vào trầm mặc.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Đại Thử đại lão thở dài một hơi yếu ớt:
"Thằng nhóc, thật ra cậu biết không? Chiêu khích tướng lúc trước của cậu thực sự quá là 'low'."
"Hả?"
Giang Dược ngẩn người, ý gì đây, chẳng lẽ lại muốn lật mặt?
"Thế nhưng mà, ta vẫn bị cậu khích tướng thành công. Cậu có biết tại sao không?"
"Đương nhiên là vì tự tôn và kiêu ngạo của cô, Đại Thử đại lão, không cho phép cô từ chối một cơ hội như vậy chứ."
"Nói thì là như thế, nhưng cậu cho rằng chỉ một câu nói suông, có thể khiến ta hồi tâm chuyển ý sao?"
Giọng điệu của Đại Thử đại lão vốn không được đoan trang cho lắm, nhưng lần này, khẩu khí của nàng lại thay đổi kiểu lả lơi đùa cợt trước đó, trên mặt có một sự nghiêm túc khó tả.
"Ánh mắt của cậu, khiến ta nhớ tới một người..."
"Nếu hắn còn sống, hẳn là cũng lớn bằng tuổi cậu rồi."
"Hắn là con trai ta, vào năm mười một tuổi, trên đường tan học về đã bị một đám côn đồ đánh chết."
"Ánh mắt của hắn, cũng trong trẻo như cậu, cũng thuần khiết như cậu..."
"Hắn rất ngoan, rất hiểu chuyện, mỗi lần muốn có yêu cầu gì đều không dám nói trực tiếp với ta. Hắn giống như cậu, thích dùng phép khích tướng..."
Nói tới đây, khóe mắt Đại Thử đại lão đã ướt, giọng cũng đang run rẩy biến dạng.
Đây là tình tiết mà Giang Dược không hề lường trước được.
Trong mắt người ngoài, Đại Thử đại lão loại cuồng nghiên cứu khoa học này, hoàn toàn giống như một cỗ máy nghiên cứu, nhìn chẳng có tình cảm của người bình thường, tại sao có thể có gia đình?
"Ha ha, có phải buồn cười lắm không? Các người có phải cảm thấy, loại người điên như ta, sao xứng có con cái, sao xứng có gia đình không?"
Đại Thử đại lão càng nói, giọng điệu càng trở nên điên cuồng:
"Thế nhưng mà ! đã từng, ta cũng là một con cẩu đơn thuần cố gắng vì nghiên cứu khoa học. Phòng thí nghiệm không hề dạy ta, thế giới này lại có nhiều bất công và ức hiếp đến vậy. Vì cái gì, vì cái gì nhà khác đều tốt, vì cái gì con trai ta lại phải chịu đựng những điều này? Vì cái gì những hung thủ kia cuối cùng lại có thể biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không?"
"Ta không hiểu, ta không cam tâm..."
"Ta không thể để cặp mắt trong veo xinh đẹp của con trai ta, chết rồi cũng không nhắm được!"
"Ta muốn những hung thủ kia, từng bước từng bước trả giá đắt, cả gia đình của chúng, cả những kẻ bao che cho chúng, tất cả đều phải trả giá đắt... Ta muốn chúng trở thành tiêu bản trong phòng thí nghiệm của ta."
"Thế giới đối xử tàn nhẫn với ta, dựa vào cái gì mà ta phải dịu dàng đáp trả?"
"Cậu nói đúng, cho dù lấy Tinh Thành làm tiền đặt cược, dù cho tính mạng của tất cả mọi người ở Tinh Thành đều bị đem ra đánh đổi, thì cũng đâu có liên quan gì đến ta? Ta không giúp đỡ chính là tốt rồi!"
Môi Giang Dược mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không biết nên nói ra sao.
Lúc này tâm tình của Đại Thử đại lão đang kích động, hắn chỉ cần nói sai một câu, cũng có thể kích nộ đối phương, khiến nàng càng thêm thất thố.
Cách đối phó tốt nhất, chính là không nói gì cả, để Đại Thử đại lão xả hết tâm tình của mình ra.
Chỉ có khi xả hết được, có lẽ nàng mới có thể bình tĩnh lại.
Đại Thử đại lão vùi mặt giữa hai đầu gối, cơ thể run nhè nhẹ.
Rất rất lâu...
Đại Thử đại lão mới ngẩng đầu lên, sắc mặt cố làm ra vẻ trấn định:
"Mãi mới nhớ hỏi, cậu tên gì?"
"Giang Dược."
"Giang Dược, Giang Dược... Cái tên này không tệ. Cha mẹ cậu chắc hẳn yêu thương cậu lắm? Có một người con như cậu, họ hẳn là rất tự hào, rất hạnh phúc nhỉ?"
Đại Thử đại lão yếu ớt hỏi.
Giang Dược trầm mặc một lát, ủ rũ nói:
"Mẹ tôi mất tích mười năm rồi. Còn cha tôi thì mấy năm trước cũng không rõ tung tích, chắc là đi tìm mẹ tôi rồi. Cho nên, họ có tự hào hay không thì tôi cũng không biết nữa."
Đại Thử đại lão nghe vậy, sắc mặt có chút xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận