Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 810: Quỷ dị tiểu khu

"Trưởng giả tặng cho?"
Gặp Giang Dược ánh mắt hơi kinh ngạc, La Đằng mỉm cười giải thích:
"Đây là hắn lúc tuổi còn trẻ ở kinh thành cầu học, vị lão sư rất mực yêu mến hắn."
"La Cục, vị lão sư này của ngài, hắn cũng là luyện chế linh phù đại sư sao?"
"Không, lão sư của ta không phải tu luyện giả, hắn nói bộ linh phù này là một vị hảo hữu phương ngoại tặng cho. Lão sư vẫn luôn cất giữ cẩn thận. Hắn vạn vạn không ngờ rằng, báu vật hiếm thấy như vậy, lão sư lại sai người mang đến Tinh Thành, tặng cho hắn cái tên đệ tử bất tài này."
"La Cục khiêm tốn rồi. Tôi tin tưởng lão nhân gia nhất định lấy sự nghiệp của ngươi làm vinh, bằng không hắn sao lại đem trân bảo này tặng cho ngươi? Để giữ lại bảo vệ gia nhân chẳng phải tốt hơn sao?"
"Gia nhân?"
La Đằng ảm đạm lắc đầu, "Lão sư ta khi còn trẻ đã kết hôn, nhưng chưa kịp có con thì ái nhân đã qua đời. Từ đó về sau, hắn không tái kết hôn. Nên giờ hắn vẫn cô đơn một mình. Tính ra, hắn cũng đã mấy năm không gặp lão sư. Lần trước gặp mặt vẫn là vào sinh nhật lần thứ 70 của lão sư."
"Vậy nói, vị trưởng giả này, đã hơn 70 tuổi rồi?"
La Đằng ảm đạm thở dài:
"Tính tuổi mụ là 76. Dù nói thân thể còn khỏe mạnh, nhưng cô quả một mình, cái thế đạo này, thực sự khó tưởng tượng. Có lẽ là do lo lắng không có ai nương tựa về già, nên lão sư mới mang trân bảo này đến Tinh Thành cho ta?"
Nghĩ đến ân sư lúc này còn nhớ đến hắn, trong lòng La Đằng vừa thấy ấm áp, lại không khỏi lo lắng.
Giữa bọn họ có nhiều điểm tương đồng, từng có gia đình, giờ đây lại lẻ loi một mình.
Đúng là "đồng bệnh tương liên".
Giang Dược cẩn thận quan sát một lượt, thấu đáo ghi nhớ những đường vân và thủ pháp của linh phù.
Trong tay hắn vẫn còn một khối vật liệu, chính là tấm dùng luyện chế Định Linh Phù trước đây. Lúc trước hắn chỉ dùng một phần nhỏ, phần còn lại vẫn có thể dùng được nhiều lần.
Hắn chưa tự tay luyện chế bộ linh phù này nên chưa thể biết chính xác uy năng.
Nhưng nếu dựa vào đường vân và thủ pháp này mà luyện chế thử thì hắn có thể ước chừng được tác dụng của bộ linh phù.
"La Cục, bộ linh phù này thực sự không tầm thường, ngài phải cất giữ cẩn thận. Nó còn tốt hơn cả những linh phù tôi tặng anh trước đây. Trừ khi nguy cấp lắm mới dùng đến, đừng lãng phí."
La Đằng đáp:
"Ta không rành về linh phù. Ta cũng không dám chắc mình có thể kích hoạt được nó không. Tiểu Giang, giống như thanh cổ bảo kiếm tặng liệt sĩ. Bộ linh phù này, ta muốn thay mặt ân sư chuyển tặng cho cậu. Đến tay cậu, có lẽ mới phát huy hết tác dụng."
"Tặng cho tôi?"
Giang Dược kinh ngạc hỏi.
La Đằng gật đầu khẳng định:
"Chỉ có cậu mới xứng đáng."
"Tiểu Giang, cậu đừng chối từ. Chưa nói đến bộ linh phù cậu tặng tôi, giúp đỡ tôi rất nhiều, chỉ riêng việc lần này cậu giải quyết phiền phức giúp tôi đã là ân huệ lớn. Ta tặng cậu chút quà cũng là nên. Nếu cậu từ chối thì không xem ta là người nhà rồi."
Giang Dược không hề khách khí, nhưng thực tế bộ linh phù này quá quý giá.
"Quyết định vậy đi, nếu cậu còn từ chối nữa thì tôi giận đấy."
La Đằng thô bạo đóng hộp lại, đặt vào tay Giang Dược:
"Tôi tin, nó đến tay cậu sẽ tỏa sáng rực rỡ. Xét cho cùng, vật này không phải tặng cho riêng cậu. Nó ở trong tay cậu, có thể làm cống hiến cho cả Hành Động Cục nữa mà."
Nghe lời đến mức này, nếu Giang Dược còn chần chừ nữa thì lại thành ra làm bộ.
Ngay lập tức hắn gật đầu, nghiêm túc nhận lấy linh phù rồi cất vào ba lô.
Đồng thời hắn còn không quên dặn dò Nắm đừng có ý đồ ăn vụng mấy lá linh phù này. Cấp bậc của chúng không phải thứ nó có thể động vào, nếu nuốt vào bụng thì linh khí có thể bạo phát, chết no tại chỗ.
Nắm tuy là đồ ham ăn, nhưng nó cũng biết Giang Dược không lừa mình.
Linh lực từ chiếc hộp tỏa ra nồng đặc đến mức Nắm cũng thấy không thoải mái, huống hồ là nuốt vào bụng.
"Tiểu Giang, trong này còn rất nhiều trang bị, cậu cứ tự xem đi, thích cái gì thì cứ tự nhiên lấy. Đừng khách sáo."
"Ngày mai ta sẽ điều một lô vũ khí nóng nữa qua đây, những trang bị mới này tạm thời sẽ không chuyển đến bến cảng Tân Nguyệt."
La Đằng dường như đang trưng cầu ý kiến của Giang Dược.
Giang Dược tự nhiên cũng đồng ý.
Đội tự cứu bến cảng Tân Nguyệt vừa mới thành lập, chưa ổn định, tối thiểu cũng phải xem xét phẩm tính của họ thế nào đã, chỉ nên dùng vũ khí nóng trước cho an toàn.
Những vũ khí tân tiến cùng thuật hoàn của thời đại quỷ dị này, hiển nhiên không nên cho họ.
Giang Dược không thể từ chối thịnh tình của La Cục, hắn chọn một thanh chiến đao thuận tay.
Tuy rằng Giang Dược không mấy khi cận chiến, nhưng đôi khi cũng gặp tình huống bất ngờ, có một món binh khí phòng thân cũng không thừa.
Ngoài ra, hắn còn chọn hai hộp thuật hoàn, mỗi hộp mười hai viên.
La Đằng thấy vậy, dường như cảm thấy Giang Dược quá khách khí, ông đưa luôn cho Giang Dược mười hộp, cũng không cho Giang Dược kịp thắc mắc mà đẩy sang chỗ Giang Dược:
"Tiểu Giang, thứ này là đồ tiêu hao, coi như lựu đạn vậy, cậu cầm có mấy cái thì khác gì không cầm? Cầm thêm đi, những thứ này ở trong tay cậu mới phát huy tác dụng được."
Giang Dược nhịn không được bật cười, tự dưng nhớ tới lúc còn nhỏ ở nông thôn đi nhà người quen ăn cơm, mấy cô thím cứ gắp thức ăn cho hắn, chén của hắn lúc nào cũng đầy ắp.
Giờ phút này La Cục, sao mà giống với mấy cô thím hồi xưa hay gắp thức ăn cho hắn quá vậy.
"Nhận lấy, nhận hết."
Giang Dược biết rõ thịnh tình khó từ chối.
Thực tế, mấy trận chiến vừa qua, Giang Dược cũng đã dùng vài viên thuật hoàn lấy được từ chỗ Ngô Định Siêu. Giờ trong người hắn chỉ còn duy nhất một viên.
Nhìn phẩm tướng thuật hoàn của Hành Động Cục, một chút cũng không kém chỗ đồ tịch thu kia, thậm chí một số thứ thuộc loại cực phẩm còn hơn nữa.
Tuy chỉ là đồ dùng một lần, nhưng như lời La Cục nói, dùng làm lựu đạn cũng tốt.
Tối nay phải hành động nên không thể mang hết mấy đồ này theo được.
La Đằng chu đáo nghĩ:
"Tiểu Giang, linh phù với chiến đao cậu mang theo người đi. Mấy thuật hoàn này, để tôi đưa đến biệt thự trong hẻm cho cậu sau."
.
Vào thời đại ánh sáng, Tinh Thành có thể được xem như là một thành phố không ngủ.
Nhưng giờ đây Tinh Thành đã bị màn đêm sâu thẳm bao trùm. Cảnh đêm lúc trước hoa lệ bao nhiêu thì giờ lại tiêu điều hoang tàn bấy nhiêu.
Đêm tối là thiên đường của quỷ dị sinh vật, là mảnh đất màu mỡ cho cái ác.
Tất cả những hồ ly cáo chồn, ngưu quỷ xà thần sau khi màn đêm buông xuống đều trở nên sống động khác thường.
Dị biến lần thứ hai vẫn còn tiếp diễn, thế giới đầy tai ương này vẫn đang sụp đổ.
Sụp đổ không chỉ là công trình kiến trúc, mà là cả hệ thống quy tắc của thời đại ánh sáng. Toàn bộ hệ thống luân lý đạo đức của nhân loại đang điên cuồng sụp đổ.
Giang Dược như một U Linh trong đêm tối, lướt qua thành phố quen thuộc mà xa lạ này.
Bóng tối không hề hạn chế tầm nhìn của Giang Dược, nhưng nó lại mang đến nhiều đau khổ và phẫn nộ hơn cho hắn.
Trong những góc khuất u ám của thành phố, những kẻ lang thang kiếm ăn giống như thú dữ, không có pháp luật ràng buộc, không có đạo đức kìm hãm, nhân tính đã bị đẩy xuống thành mặt dã thú.
Những màn đồng loại tàn sát lẫn nhau liên tục diễn ra trên khắp các con phố.
Một gói mì ăn liền, một chiếc xúc xích, thậm chí là một gói mì cay rẻ tiền cũng có thể là cái giá của máu tươi, của sinh mạng.
Đồng loại tàn sát chỉ là một phần của bạo lực và cái ác nơi thành phố này, chưa kể đến đủ loại sinh vật quỷ dị khắp nơi đi săn giết nhân loại.
Giang Dược không phải người sắt đá, nhìn thấy từng màn tàn sát đẫm máu, nhiều lần hắn cũng nhịn không được mà muốn ra tay.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, trận địa của mình tối nay không phải ở mấy căn nhà lắt lay này mà là ở công viên Ngũ Châu, nó liên quan đến sự sống còn của cả thành phố.
Vào thời đại ánh sáng, đi đến công viên Ngũ Châu mất khoảng hai ba mươi phút đi xe.
Nhưng đêm nay, Giang Dược chỉ có thể đi bằng hai chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận