Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 841: Lâm Nhất Phỉ thủ đoạn

Hơn nữa người bình thường đối với cái cảm ứng lực này chưa hẳn đã nhạy bén đến vậy. Chém qua một đao rồi tình huống tiếp theo thế nào, cũng chưa chắc có thể xác định rõ ràng.
Tuy vậy Giang Dược vẫn nghe theo lời Lâm Nhất Phỉ, tại hai gốc cây kia mỗi bên chém một đao.
Một cây bị hắn chém một đao, gần như bị chém ngang gãy lìa.
Còn cây kia thì vỏ cây tự nhiên sinh ra một sức chống cự, tựa như con người khi đứng trước nguy hiểm, cơ bắp tự động co rút lại, tạo thành một loại bản năng phòng ngự trước đòn tấn công.
Đại khái đó chính là cái ý thức tự chủ mà Lâm Nhất Phỉ nhắc đến.
Giang Dược lặng lẽ thu đao lại.
"Sao nào? Ta phán đoán không sai chứ?"
Lâm Nhất Phỉ như khoe khoang mà hỏi.
"Không sai thì không sai, nhưng cách này đối với con người mà nói thì không khả thi lắm. Chẳng lẽ lại phải từng cây từng cây chém như vậy sao? Trừ khi toàn bộ người dân Tinh Thành đều phải ra tay."
"Có động viên cũng vô dụng thôi, người bình thường hay mấy Giác Tỉnh Giả thông thường căn bản không phải đối thủ của đám linh chủng. Ngươi đừng thấy vừa rồi ngươi chém nó một đao, nó không hề phản kháng. Đều là có nguyên nhân cả đấy."
Giang Dược thật ra trong lòng biết rõ, Lâm Nhất Phỉ đang điều khiển đám biến dị thú, giờ phút này đang hoạt động dưới lòng đất, chắc là đang tấn công phá hoại rễ của mấy cây linh chủng kia.
Dù là loại cây gì, linh chủng hay cây thường, thì rễ cây vẫn luôn là phần trân quý của chúng, tương đương với trái tim của con người.
Trái tim bị phá hủy, chắc chắn sẽ chết.
"Lâm đồng học, với cách làm của ngươi hiện tại, hiệu suất có cao không? Ngươi một lần có thể điều khiển bao nhiêu biến dị thú?"
Lâm Nhất Phỉ hừ nhẹ một tiếng:
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à. Nếu không phải lúc trước ngươi cản trở ta, làm cho ta mãi chưa thể gieo dị noãn trên diện rộng vào cơ thể con người, sao giờ phải làm kiểu vá víu như này chứ? Thân thể người là môi giới tốt nhất, hơn bất kỳ con vật nào. Đáng tiếc..."
Giang Dược thấy Lâm Nhất Phỉ quay sang trách ngược, không nhịn được cười lên.
"Lâm đồng học, đứng trên góc độ của loài người, ta tiêu diệt những cái trứng trùng kia, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà? Ta không lẽ lại trơ mắt nhìn từng người một trở thành quái thú biến dị của ngươi chứ?"
"Hừ, thì có làm sao? Dù sao còn hơn cái cảnh toàn thành bị cái cây quỷ quái kia thống trị chứ?"
Lâm Nhất Phỉ mạnh miệng nói.
Giang Dược đại khái đã biết nguyên lý mà Lâm Nhất Phỉ điều khiển đám trứng trùng này.
Ong chúa Thất Loa Sơn có thể đẻ ra một số lượng lớn trứng trùng. Mà hình thái sau khi những trứng trùng này lớn lên là dạng quỷ dị gì, chính là dạng trùng tử mà lần trước Giang Dược lấy ra từ cơ thể mấy người ký chủ.
Nhưng nếu trứng trùng đi vào trong cơ thể sinh mệnh, thì lại có thể tiến hóa thành biến dị thú. Cái cơ thể sinh mệnh này bao gồm con người và bất kỳ loại sinh vật nào.
Chỉ là, trứng trùng khi tiến hóa thành quái trùng thì trông quá kinh tởm, năng lực chiến đấu thực ra không mạnh, rất dễ bị giết chết, nhưng lại thắng ở số lượng đông đảo.
Còn nếu trứng trùng đi vào cơ thể sinh mệnh mà tiến hóa thành biến dị thú thì mỗi một con đều có sức chiến đấu vô cùng kinh người.
Ví như hai con ở trường Dương Phàm lúc trước, chiến lực và khả năng phá hoại đều có thể coi là biến thái.
Nhưng loại biến dị thú này lại khó trưởng thành hơn nhiều.
Vô số trứng trùng vào cơ thể, đầu tiên là phải hòa hợp với ký chủ, còn phải thắng được năng lực bản thân của ký chủ, mới có thể ảnh hưởng đến ký chủ, cuối cùng cướp đoạt được cơ thể ký chủ.
Tỉ lệ thành công của biến dị thú kiểu này rất thấp, có thể là một phần nghìn, hoặc là một phần vạn.
Đây cũng là nguyên do mà Lâm Nhất Phỉ gây dựng lâu vậy rồi mà số biến dị thú vẫn còn hạn chế.
Suy cho cùng đây là cách rải thảm lưới.
Thời đại Dương Quang của Tinh Thành, dù dân số rất lớn, khi đó Lâm Nhất Phỉ đã gieo rất nhiều dị noãn vào người.
Có rất nhiều người đã bị dị noãn xâm nhập cơ thể mà không hay biết.
Nhưng tuyệt đại đa số, vẫn không trở thành biến dị thú.
Đây chính là sự hạn chế.
Ở hình thái trứng trùng, nó chưa đủ mạnh để bảo đảm tỉ lệ thành công.
Đương nhiên, cái đó có lẽ cũng là chỗ công bằng của Thiên Địa pháp tắc.
Nếu mỗi trứng trùng đều thành công, ký sinh một cái thành một cái. Thì với một Tinh Thành rộng lớn này, loài người và vô số động vật khác, Tinh Thành đã sớm thành thiên hạ của Lâm Nhất Phỉ.
Đúng lúc này, cây linh chủng mà Giang Dược vừa chém lúc trước, đột nhiên cả bộ rễ đều run rẩy lên, cành lá cũng rung lắc theo, xào xạc vang lên.
Trông nó giống như người bị điện giật, cả biểu hiện lẫn cơ thể đều đau đớn khó tả.
Ngay lập tức, Giang Dược cảm giác rõ ràng, cây linh chủng này như một sinh mệnh thể đang dần mất đi dấu hiệu sự sống, sinh mệnh đang tan biến cực nhanh.
Chỉ một lúc sau, cây đó ngừng run rẩy.
Lá trên đầu cành cũng mất hết sức sống, trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Dù là người thường không thức tỉnh, nếu thấy cảnh này cũng có thể lờ mờ nhận ra cây này và trước kia rõ ràng là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt.
Tiếp đó, cây thứ hai, thứ ba...
Bảy cây linh chủng mà Lâm Nhất Phỉ vừa nhắc đến, gần như trong nửa tiếng, trước sau đều mất đi dấu hiệu sự sống.
Còn mấy bụi cây đang trên ranh giới thức tỉnh mà nàng nhắc tới, cũng tương tự bị phá hủy.
Lâm Nhất Phỉ vỗ tay một cái, giống như hoàn thành một việc nhỏ hết sức bình thường.
"Tiểu Giang đồng học, hiệu suất này cũng tạm được đấy chứ?"
Cái điệu bộ này, y như đứa trẻ con làm xong việc nhà đang đợi cha mẹ khen ngợi.
Giang Dược mỉm cười nói:
"Hiệu suất cũng được đấy, nếu cô có thể chỉ huy hơn trăm đội biến dị thú cùng nhau ra quân, tôi tin là hiệu quả sẽ tốt hơn. Có khi thật sự làm cái cây quỷ dị kia cuống cuồng, cắt đứt nguồn lương thực của nó. Nó muốn tiến hóa nhanh chóng chắc cũng phải phá sản thôi."
Lâm Nhất Phỉ cong đôi lông mày liễu lên:
"Ngươi nghĩ biến dị thú là heo mẹ đẻ à? Hơn trăm đội? Vừa rồi chỗ này đã dùng hai ba mươi con rồi. Ta nhiều nhất chỉ..."
Lâm Nhất Phỉ đang định nói một con số, chợt ngậm miệng lại, cười như không cười:
"Tiểu Giang đồng học, không phải ngươi muốn thừa cơ mò đáy ta đó chứ? Hừ hừ, ngươi đừng hòng moi được số biến dị thú cụ thể của ta. Nhưng ta có thể nói rõ với ngươi, đừng có lạc quan như vậy. Hơn trăm đội, là không thể nào đâu."
"Không có hơn trăm thì năm sáu chục cũng được."
Giang Dược cười ha hả nói.
Lâm Nhất Phỉ trợn trắng mắt:
"Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi."
"Không thèm chấp cô."
Lâm Nhất Phỉ chu cái miệng nhỏ lên, uốn éo người, chạy vụt về một hướng khác.
Giang Dược mỉm cười, đương nhiên nhìn ra Lâm Nhất Phỉ không thực sự giận, cũng không để ý, đuổi theo.
Hắn cũng muốn nhân tiện thăm dò xem Lâm Nhất Phỉ nắm trong tay bao nhiêu biến dị thú.
Nhưng đó không phải mục đích chính của hắn, Lâm Nhất Phỉ không muốn nói sự thật, hắn cũng không quan trọng. Dù sao mâu thuẫn chủ yếu bây giờ là cây quỷ dị kia.
Giữa hắn và Lâm Nhất Phỉ, vốn không phải là quan hệ kiểu ngươi sống ta chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận