Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1264: Có muốn làm chưởng quỹ (length: 15894)

Gã hỏi giá này, hiển nhiên không đủ thực lực để mua lại cửa tiệm. Chưởng quỹ mở tiệm bao nhiêu năm nay, đôi mắt quá sắc bén, nhìn người quá chuẩn. Ai có thực lực, ai chỉ là nói suông, lão ta nhìn một cái là biết ngay bảy tám phần.
Mà cái người hỏi giá này, gần như viết rõ chữ "trung gian thương kiếm lời" lên mặt, chưởng quỹ lại đang không vui, tự nhiên chẳng có sắc mặt tốt mà đối đãi.
Gã kia cũng không tức giận, tươi cười nói: "Chưởng quỹ, ngươi đừng quan tâm ta có phải cò mồi hay không. Quan trọng là ngươi muốn thu về bao nhiêu tiền. Mua bán đều phải nói rõ. Dù ta là cò mồi, có thể tìm được người mua với giá ngươi vừa ý thì ngươi mới chịu bán. Giá cả không tới, tiệm vẫn là của ngươi, ta cũng không cướp được phải không? Nói cho cùng, chẳng phải là cái giá cả sao? Bán cho ai mà chẳng bán? Đừng coi thường người trung gian như ta, biết đâu ta còn có thể đàm được giá cao hơn cả mong đợi của ngươi đấy?"
Chưởng quỹ vốn đang bực mình, nghe gã này giải thích, cũng thấy có mấy phần lý. Bản thân cần là giá cuối cùng nhận được, có phải trung gian hay không thì liên quan gì? Chỉ cần đạt được cái giá mình mong muốn, tiệm này bán đi, mình cầm tiền dưỡng già, chẳng phải tốt sao?
Gã kia rất biết nhìn mặt đoán ý, biết chưởng quỹ hơi động lòng, cười ha hả nói: "Chưởng quỹ, nếu không tiện, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện."
Chưởng quỹ kia lại khôn khéo, không chịu bí mật bàn giá cả với gã. Rõ ràng lão ta thấy rằng, tâm lý giá của mình cứ công khai ra mà bàn, mọi người cùng đấu giá. Bí mật trò chuyện, càng dễ bị đối phương ép giá, thậm chí bị đối phương lừa gạt. Lão ta quá rõ những miệng lưỡi của bọn trung gian này có thể lừa lọc đến mức nào.
"Không cần phải ra chỗ khác nói chuyện. Ta già rồi, mấy năm nay luôn nghĩ bán tiệm đi dưỡng già. Vừa vặn thời gian này bị mấy nha môn kia quấy rầy phiền phức vô cùng, ta tuổi cao sức yếu, không quen giao thiệp với mấy ông quan, bán đi cho người nào đó có thể giải quyết, biết đâu còn có thể quản lý cái tửu quán này tốt hơn. Ngươi muốn làm trung gian kiếm chút tiền hoa hồng, ta không phản đối. Tiệm của ta là đất của ta, bên trong tất cả thiết bị cũng là của ta. Ai trả được tám vạn ngân tệ, ta liền bán. Đương nhiên, rượu của ta có bí pháp cất rượu độc nhất vô nhị, muốn mua bí pháp thì phải tính tiền riêng. Bí pháp một giá năm vạn. Không cần bí pháp cũng không sao, tám vạn ngân tệ bưng đi luôn. Lão già này buông tay ngay."
Tám vạn ngân tệ, nói nhiều thì không nhiều, nhưng nói ít thì cũng không hề ít.
Đương nhiên, cửa tiệm của người ta là đất của mình, chỉ riêng cái cửa hàng lớn như vậy, ở vị trí này, đã đáng giá bốn năm vạn ngân tệ. Thêm nữa tửu quán này có danh tiếng lâu năm, bảng hiệu cũng có thể giá trị hai vạn. Thêm vào thiết bị công cụ, tổng giá trị tám vạn thật ra cũng không phải là trên trời.
Nhưng là người trung gian, tự nhiên không thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Cười nói: "Lão chưởng quỹ, giá này có chút không thành ý rồi? Ông ép giá ngược lại à, cũng không thể ra giá theo thị trường chứ. Hơn nữa, đây không chỉ là giá thị trường, thật ra còn có chút trên trời đấy. Hiện tại tình hình phức tạp thế này, tám vạn ngân tệ nhiều quá đấy."
Liên quan đến lợi ích của mình, lão chưởng quỹ một bước cũng không nhường: "Nếu không phải tình hình phức tạp, đừng nói tám vạn, mười vạn ngươi cũng đừng mơ ta bán. Tiệm ta là quán lâu năm, làm ăn thế nào ai cũng thấy. Cái giờ nào trong tiệm không có người? Giờ cao điểm là ngồi kín hết, khách ra vào liên tục."
Người trung gian kia cười ha ha: "Làm ăn thì không tệ, có điều không chịu nổi mấy cái nha môn lớn lui tới thăm hỏi. Người thường thật không đỡ được."
"Làm ăn là của mọi người, ai dám nhận thì hẳn có năng lực đối phó với những chuyện này. Lão già này ta không đối phó được, không có nghĩa là chủ mới không đối phó được. Nếu có quan hệ trên quan trường, có thể xử lý tốt những chuyện vặt vãnh này, tiệm này mà bán cho người đó thì chỉ việc ngồi đếm tiền thôi. Ta không hề khoa trương đâu."
"Ha ha, vậy thì phải có bí pháp của ông, phải là rượu của ông. Nếu không mua bí pháp của ông, người ta còn phải đi nhập rượu khác, khách có còn đông đúc hay không thì khó nói."
"Muốn bí pháp thì dễ thôi? Thêm năm vạn. Giá này là giá gãy xương rồi đấy. Nếu không phải ta muốn về hưu dưỡng lão, mười vạn mua bí pháp ta cũng không bán. Rượu của ta mà không có thứ độc nhất vô nhị thì làm sao có nhiều khách quen đến thế?"
Rượu ngon, hơn nửa số khách trong tiệm đến vì rượu. Điểm này ai cũng không phủ nhận được.
Một tiểu nhị nói: "Trước đây có người trả mười vạn mua bí pháp của chưởng quỹ, chưởng quỹ nhà ta nhất định không bán."
Người trung gian kia chỉ cười, nhưng hiển nhiên vẫn không đồng ý với cái giá này.
Bàn của Giang Dược, A Tiêu thở dài: "Tiệm này làm ăn thật tốt, ta từng tính rồi, chưởng quỹ một năm kiếm lời ba năm vạn tuyệt đối không có vấn đề, đó là ta tính cẩn thận đấy. A Tiêu ta mà có số tiền này, nhất định mua lại. Kiếm hai năm là hoàn vốn. Còn lại là chỉ việc nằm kiếm lời thôi. Tiếc thật, tiếc thật."
Giang Dược mỉm cười nói: "Ngươi đi nói chuyện thử đi."
"Ta? Ta mà đi đàm phán á? Người ta vừa nhìn ta là biết ngay thằng nghèo rớt mồng tơi, căn bản không thèm để ý tới ta."
"Ta bảo ngươi đi đàm phán, chẳng lẽ còn trêu ngươi chắc?" Giang Dược thản nhiên nói.
A Tiêu kinh ngạc nhìn Giang Dược: "Ngươi... Chẳng lẽ ngươi định mua cái tiệm này á?"
"Sao? Ta không thể mua? Có gì lạ sao?" Giang Dược không vui hỏi lại.
"Không phải có gì lạ, chỉ là... Ngươi thật có nhiều tiền vậy sao? Tám vạn thêm năm vạn, là mười ba vạn đó. Hơn nữa còn chi phí nhân công, ngươi mà không có hai mươi vạn thì rất có thể không xoay được vốn khi tiếp quản tiệm này."
A Tiêu tuy chưa từng mở tửu quán, nhưng cũng biết có nhiều chuyện phải lo.
Kiếm tiền thì có kiếm tiền, thậm chí có thể nói là lãi lớn. Nhưng chi phí cũng không hề thấp. Không phải hắn coi thường Ma Cô Nhân, mà là phi vụ này thật sự quá lớn.
"Ngươi đừng nhìn ta, ta chắc chắn không có nhiều tiền như vậy. Nhưng chủ nhân của ta có. Đừng nói hai mươi vạn, hai trăm vạn cũng không thành vấn đề."
A Tiêu bán tín bán nghi: "Ngươi nói thật?"
"Đi nói đi, nói được thì nói, nói không được thì có lẽ ta hứng lên, để ngươi làm chưởng quỹ."
Ánh mắt A Tiêu lập tức trở nên nóng rực vô cùng. Làm chưởng quỹ á? Đời hắn đến giờ mới chỉ làm tiểu nhị người hầu thôi.
Chưởng quỹ quá xa vời, hắn thậm chí còn không mơ tưởng tới việc mình có thể làm chưởng quỹ. Hắn thấy chưởng quỹ là một tồn tại cao cao tại thượng, nằm mơ hắn cũng không dám mơ tới.
Chẳng lẽ Ma Cô Nhân đang đùa hắn? Cái bánh vẽ lớn này thật sự rơi trúng đầu hắn sao? A Tiêu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, không rời mắt khỏi Giang Dược, rõ ràng là đang quan sát xem đối phương có đùa hắn hay không.
"Ngươi nhìn ta làm gì? Chỉ cần ngươi có năng lực, mời ngươi làm chưởng quỹ thì sao? Bất quá nếu ngươi là đồ bỏ đi thì đừng trách ta không cho ngươi cơ hội."
A Tiêu coi như đã hiểu, vị này nói thật? Hắn thật sự muốn mua tiệm? Hơn nữa, thật sự muốn đề bạt hắn A Tiêu làm chưởng quỹ?
"Huynh đệ, đây là vụ lớn, ngươi có thể làm chủ cho chủ nhân nhà ngươi chứ?"
"Ha ha, ta dám nói thì tự nhiên có thể làm chủ. Ta chỉ sợ ngươi không có năng lực, không đảm đương nổi chức chưởng quỹ này. Đến lúc đó làm hỏng chuyện làm ăn của ta thì coi như không hay."
"Không đâu, ta chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Làm chưởng quỹ, chẳng phải là phải có con mắt tinh đời hay sao? Phải giỏi giao tiếp hay sao? Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ sao? Mấy cái này ta biết hết." A Tiêu tự mình diễn giải.
Giang Dược cười ha ha: "Ngươi cứ đi đàm phán trước đi, cái giá người ta đưa ra không tệ đâu. Rồi nhất định sẽ có người đấu giá. Ta đề nghị ai đến trước được trước."
Tinh thần A Tiêu hoàn toàn bốc lửa, nghĩ tới mình có thể một bước lên mây, làm chưởng quỹ. Dù cửa tiệm không phải của mình, nhưng được đứng trước quầy cái cảm giác đó, cũng tuyệt đối đủ để hắn nở mày nở mặt với tổ tiên.
Đây chính là chưởng quỹ.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức hăng hái vô cùng.
"Được, ta đi đàm phán. Bất quá, nhỡ người ta không thích ta... Không để ý đến ta thì sao?"
"Dễ thôi, đặt cọc, không gì có sức thuyết phục hơn tiền đặt cọc."
Nói xong, Giang Dược vẫy tay với A Tiêu, ghé vào tai hắn nói thầm mấy câu, dặn tùy cơ ứng biến. A Tiêu nghe xong liên tục gật đầu.
Lát sau, A Tiêu liền lấy được ba ngàn ngân tệ từ Giang Dược. Coi như tiền đặt cọc, ba ngàn ngân tệ này rõ ràng là đủ thành ý.
Bên cạnh chưởng quỹ, giờ phút này cũng vây quanh không ít người. A Tiêu tiến tới, cũng không có vẻ đường đột. Bất quá A Tiêu không trực tiếp tìm chưởng quỹ, mà tìm một tiểu nhị, cho hắn mười đồng bạc nhỏ để tiêu vặt, rồi cùng tiểu nhị nói thầm mấy câu.
Hỏa kế kia được tiền tiêu vặt, vui vẻ chạy đi.
Đến bên cạnh chưởng quỹ, ghé vào tai lão ta nói vài câu. Chưởng quỹ ngẩn ra, lập tức lộ ra một chút kinh ngạc.
"Chư vị, xin lỗi không tiếp khách nữa." Chưởng quỹ nói, rồi đi về phía hậu đường. A Tiêu đã chờ sẵn ở đó.
"Là ngươi muốn mua lại tửu quán của ta?" Chưởng quỹ hiển nhiên nhìn A Tiêu có chút quen mắt, biết đại khái lai lịch của hắn, đây không giống người có thực lực này.
A Tiêu biết tâm tư chưởng quỹ, đem ba ngàn ngân tệ đặt lên bàn: "Ta chỉ là chạy việc cho người khác, đây là ba ngàn tiền đặt cọc, người ta thành tâm muốn nói chuyện với chưởng quỹ. Mời chưởng quỹ dẹp đám người kia đi, chúng ta nói chuyện riêng. Người ta nói, chỉ cần chưởng quỹ ưng ý, người ta hôm nay liền giải quyết xong chuyện này, một tay giao tiền, một tay giao tiệm, tuyệt đối không chơi xấu."
Nhanh gọn như vậy sao?
Chưởng quỹ thật sự không tin A Tiêu, nhưng ba ngàn ngân tệ thì lão tin. Như Giang Dược nói, không gì có sức thuyết phục hơn tiền đặt cọc.
Ngươi có miệng lưỡi dẻo quẹo, nói hay đến mấy cũng không bằng vàng thật bạc trắng có sức nặng.
"Không giở trò?"
"Nghe ngài nói kìa, ba ngàn ngân tệ này mà là giả chắc?"
Chưởng quỹ cùng tiền đ·á·n·h nửa đời người quan hệ, đương nhiên biết ngân tệ là thật. Giờ gật đầu: "Được, nhanh gọn, ta dẹp đám kia đây."
Nói xong, chưởng quỹ liền đi ra phòng trước, tuyên bố hôm nay đã muộn, bản quán chuẩn bị đóng cửa, cảm ơn các vị khách mới cũ đã chiếu cố, hôm nay ai tiêu bao nhiêu tính một nửa.
Người trung gian kia cuống lên: "Chưởng quỹ, chẳng phải đang bàn chuyện làm ăn tốt đẹp sao? Sao lại ngưng rồi?"
Chưởng quỹ cười ha ha: "Bàn chuyện làm ăn ngày nào mà chẳng được? Ta sợ hôm nay mà không đóng cửa, nhỡ có đợt kiểm tra nữa thì ta chịu không nổi."
Người ta muốn đóng cửa tiệm, khách tự nhiên không thể nấn ná không đi.
Tên người trung gian kia đành lầm bầm tính tiền rồi rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Giang Dược và A Tiêu ở đó. Chưởng quỹ kia nhìn trái nhìn phải. Sao cảm giác hai người kia đều không giống người có thể bàn chuyện làm ăn lớn này.
"Là hai vị muốn mua lại tửu quán của ta?" Chưởng quỹ không khỏi che Tam Thiên ngân tệ càng chặt. Không thể trách lão ta nghi ngờ. Hai người này một người thì trông như nghèo rớt mồng tơi, một người là Ma Cô Nhân, đều không giống dân buôn bán.
Giang Dược mỉm cười nói: "Chưởng quỹ không nên trông mặt mà bắt hình dong, nói cho cùng, cái gã trung gian kia nói đúng, giá cả hợp lý thì ông mới bán. Chỉ cần có tiền, ông quản người ta mua cho ai?"
Chưởng quỹ ngây người một lát, rồi cũng bật cười: "Đúng, đúng. Ta muốn bán tiệm, chứ đâu phải tìm con rể, dĩ nhiên là ai trả tiền hợp lý thì ta bán cho người đó. Vậy, hai vị có số tiền đó không?"
"Tiền thì chưởng quỹ không cần lo. Chúng tôi chưa đến mức mang ba ngàn tiền đặt cọc ra để đùa với chưởng quỹ kiểu này." Giang Dược ngữ khí bình thản.
"Thì cũng phải, tôi nói trước, tiền mà không đủ thì ba ngàn tiền đặt cọc coi như mất."
"Cái này hiển nhiên, có điều, tôi có ý muốn mua lại bí pháp của chưởng quỹ luôn. Chỉ là, về giá cả, mong chưởng quỹ xem xét lại một chút. Giá của ông tuy coi như công bằng, nhưng nói cho cùng, cái tiệm này của ông thật sự khó mà xoay sở được. Tình hình phức tạp, chưởng quỹ cũng muốn tiền vào túi cho chắc chứ? Vả lại, bí pháp này, ông bán cho tôi, đi nơi khác cũng hoàn toàn có thể bán lại mấy lần, phải không?"
Chưởng quỹ ngẩn ra: "Ngươi không cấm ta bán lại à?"
Lão ta thấy rằng đây chẳng phải là mối làm ăn độc nhất, bán một lần là không được bán nữa sao?
"Ha ha, Địa Tâm Thế Giới rộng lớn như vậy, chỉ cần không cạnh tranh ở thành phố này, bán mười hay tám đạo cũng không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của tôi cả." Giang Dược lại rộng rãi.
Chưởng quỹ nghĩ nghĩ: "Ngươi cho phép ta bán mấy đạo?"
"Tôi đề nghị chưởng quỹ có thể bán bao nhiêu đạo thì cứ bán bấy nhiêu, chỉ cần không bán nhiều đạo cùng một chỗ. Đương nhiên, tôi cũng không phải ra vẻ thanh cao, thật ra là tôi không móc ra được quá nhiều tiền để mua bí pháp. Tôi chỉ cần quyền sử dụng, không cần quyền sử dụng độc nhất."
"Vậy ý ngươi là có thể trả bao nhiêu?"
"Một vạn kim tệ mua quyền sử dụng bí pháp, mua lại cửa tiệm với giá tám vạn, tôi không trả giá. Tôi tự thấy giá này là công bằng. Còn về bí pháp, nếu chưởng quỹ muốn chu du Địa Tâm Thế Giới, bán được mấy chục vạn ngân tệ thì tôi nghĩ cũng có hy vọng. Nếu lão chưởng quỹ không muốn mở quán vất vả nữa, đi chu du Địa Tâm Thế Giới bán bí pháp thì tuyệt đối là một lựa chọn tốt, có lẽ còn kiếm tiền hơn mở tửu quán ấy."
"Ngươi không sợ ta bán nhiều, ảnh hưởng đến việc làm ăn bên này à?"
"Chỉ cần không phải cùng một thành phố, ảnh hưởng cạnh tranh thật sự cực kỳ nhỏ."
Lão chưởng quỹ suy nghĩ một hồi, hiển nhiên cũng thấy phương thức hợp tác này hết sức mới lạ, nhưng lại đặc biệt có sức hấp dẫn. Thật sự làm theo cách này thì bán bí pháp đúng là một mối lợi rất lớn. Còn kiếm nhiều hơn bán tiệm.
Lão ta càng nghĩ, càng cảm thấy đề nghị của Ma Cô Nhân này thật mê người.
Lão chưởng quỹ hiển nhiên cũng là người sảng khoái, vỗ đùi: "Được, ngươi nghĩ ra chủ ý này thật sự không tồi, trước đây ta chưa nghĩ tới. Thật là quỷ tài. Ngươi rộng rãi, ta cũng không thể không trượng nghĩa. Thế này nhé, ba ngàn tiền đặt cọc đó của ngươi coi như phí mua quyền sử dụng bí pháp, bên ta không thu ngươi một vạn, chỉ thu ngươi ba ngàn. Ngươi chỉ cần đưa cho ta tám vạn để mua tiệm, tiệm này sẽ là của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận