Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 693: Nhân viên nhà trường sầu lo

Đề nghị này lập tức nhận được sự ủng hộ và khen hay từ cả sảnh đường.
Ngay cả hiệu trưởng và các lãnh đạo cấp cao của trường cũng đều tràn đầy mong đợi nhìn Giang Dược.
Tuy nhiên, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm. Trước đây ở nhà ăn, nhiều lần bị Đỗ Nhất Phong và Dương Tiếu Tiếu vả mặt, bọn họ với tư cách là lãnh đạo trường, biết phải thận trọng trong lời nói và hành động, đề phòng bị hắt hủi sau khi tỏ vẻ nhiệt tình.
Những đề nghị này nếu do bọn họ đưa ra, lỡ bị từ chối thì đúng là mất mặt.
Còn do học sinh nhắc tới thì không cần lo bị từ chối rồi mất thể diện.
Giang Dược hiển nhiên sẽ không thẳng thắn như Dương Tiếu Tiếu và Đỗ Nhất Phong, nhưng hắn vẫn từ chối một cách uyển chuyển:
"Chư vị, tại sao con tà ma này lại xâm lấn vào thời điểm này? Theo lý thuyết, bây giờ còn chưa đến đêm khuya. Thật ra, con tà ma này đã lảng vảng thăm dò mấy ngày nay rồi, trước đó mấy ngày cũng từng xâm lấn nhưng không thành công. Tại sao? Vì trước kia các vị bố phòng rất hợp lý, khiến nó không thể thừa cơ. Mà bây giờ mới chưa đến đêm khuya nó đã xâm lấn, là vì chúng ta đang liên hoan ở nhà ăn, toàn bộ Giác Tỉnh Giả đều đang liên hoan, phòng tuyến trống trải, không hề có phòng bị, khiến nó có thể tự do ra vào như chốn không người."
"Nếu bây giờ tôi lên lớp, biết đâu lát nữa lại có con quái vật tà ma nào đó trà trộn vào thì sao. Chẳng phải là được không bù nổi mất hay sao?"
Nói một hồi, mọi người cuối cùng cũng hiểu, hắn không muốn giảng bài trên lớp, mà lý do lại rất chính đáng.
Nhưng vẫn có kẻ đầu óc không nhạy bén, hô lên:
"Tối nay không tiện, vậy mai ban ngày bắt đầu giảng bài đi! Đằng nào giờ mọi người cũng đang rảnh rỗi, đúng không?"
Đỗ Nhất Phong hừ lạnh nói:
"Các người thì rảnh thật, lại tưởng người ta Giang Dược cũng rảnh như các người chắc?"
Đỗ Nhất Phong đứng ra làm ác nhân, người khác đúng là không dám gây sự với hắn. Chỉ là trong lòng thầm mắng, thằng Đỗ Nhất Phong này lúc nào cũng vô dụng thế, thành tiểu đệ của Giang Dược rồi à?
Nhìn bộ dạng này, còn không giống tiểu đệ, mà giống chó săn hơn.
Giang Dược mỉm cười nói:
"Tôi thấy mọi người nên giải tán thôi, đi tuần tra một vòng đi, công tác phòng vệ tuyệt đối không thể lơi là. Một khi để tà ma đột phá, ai nấy cũng không dễ sống đâu."
Lời đã nói đến mức này, mấy người biết điều liền nhao nhao giải tán.
Dù trong lòng ít nhiều có chút bất mãn, nhưng cũng không tiện nói gì.
Đối với Giang Dược, bọn họ thật sự không dám tùy tiện chỉ trích gì.
Bây giờ bọn họ có ăn có uống, lại còn có thể sống yên ổn, phần lớn đều là nhờ Giang Dược.
Chẳng lẽ chỉ vì người ta không muốn giảng bài mà sinh lòng bất mãn à?
Hiệu trưởng tuy cũng nhận ra thái độ của Giang Dược đối với việc trường học đã thay đổi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, luôn muốn tìm cách vãn hồi.
Hắn cười ha hả tiến đến:
"Giang Dược à, trời đã khuya thế này rồi. Để phòng chủ nhiệm sắp xếp ký túc xá cho các cháu, tối nay mọi người cứ ở lại đi. Muốn ở cùng nhau tán gẫu, hay muốn ở riêng, cứ việc nói, đều có thể đáp ứng. Bây giờ trường mình không thiếu ký túc xá."
Giang Dược vốn định ở lại một đêm, nghe vậy liền cười nói:
"Thưa thầy hiệu trưởng, không cần sắp xếp đâu ạ, trước đây bọn em vẫn có ký túc xá mà! Hơn nữa, thời buổi này, ngủ ở đâu cũng được."
"Như vậy thì bất tiện quá, khiến cán bộ nhân viên trường cảm thấy áy náy. Hơn nữa, chẳng phải còn có các nữ sinh hay sao! Ta không thể để các nữ sinh chịu khổ như vậy được, đúng không?"
Hàn Tinh Tinh mỉm cười nói:
"Tính con người em vốn thích qua loa, không cầu đặc cách. Thầy hiệu trưởng, thầy trăm công ngàn việc, đừng bận tâm mấy đứa học sinh tụi em ngủ nghỉ ở đâu làm gì."
"Tinh Tinh, có trách nhiệm với mỗi học sinh là chức trách công việc của lãnh đạo trường mà!"
Hàn Tinh Tinh lại nghiêm mặt nói:
"Nhưng em lại thấy thầy hiệu trưởng nên lo việc lớn của toàn trường mới đúng. Tương lai của mấy trăm học sinh mới là gánh nặng lớn nhất trên vai thầy đó ạ. So sánh với chuyện đó, bọn em ngủ ở đâu tối nay căn bản không có ý nghĩa gì cả."
Ông hiệu trưởng chẳng phải thích nói những điều quang minh chính đại, đúng với đạo lý thông thường hay sao?
Vậy thì để cho ông ta bị hố một lần.
Giang Dược cười nói:
"Thầy hiệu trưởng mà khách sáo quá thì lại coi bọn em là người ngoài mất, như vậy thì bọn em không dám ở lại đâu."
Lời đã nói đến mức này, hiệu trưởng cũng chỉ có thể cười khổ nói:
"Các cháu đây là đang ép ta rồi. Thôi được rồi, vậy thì thầy hiệu trưởng này đành phải nghe theo ý kiến của các cháu. Nhưng nếu các cháu có yêu cầu gì, nhất định phải nhớ nói cho thầy biết nhé. Điều kiện ở trường mình bây giờ còn hơi gian nan, nhưng nếu có thể giải quyết được thì nhất định sẽ tích cực giải quyết."
Sau khi hiệu trưởng đi rồi, những Giác Tỉnh Giả khác cũng giải tán theo.
Đương nhiên, hiệu trưởng không quên việc lớn, trước khi đi vẫn dặn dò một lần, đêm nay ca trực vẫn phải theo kế hoạch cũ.
Trước khi có phương án mới, mọi thứ vẫn như cũ.
.
Sau khi trở về phòng hiệu trưởng, nụ cười trên mặt hiệu trưởng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ u ám dày đặc.
Mấy vị lãnh đạo trường khác cũng theo vào phòng hiệu trưởng.
Rõ ràng là ai nấy trong lòng đều hiểu ý, biết hiệu trưởng chắc chắn có chuyện muốn nói.
"Phó chủ nhiệm Thiệu, cậu sắp xếp một chút, chúng ta họp bàn một chút."
Phó chủ nhiệm Thiệu hỏi:
"Có cần mời học sinh tham gia không ạ?"
"Không cần."
Vì chỉ là một cuộc họp ngắn nên mọi người cũng không quá coi trọng hình thức, ai nấy ngồi xuống, rót đầy trà, cuộc họp liền bắt đầu.
Hiệu trưởng mở lời trước:
"Mọi người cũng thấy rồi đấy, cục diện không được lạc quan như chúng ta nghĩ. Mấy học sinh này cũng không ngoan ngoãn nghe lời như chúng ta nghĩ."
"Cục diện bây giờ như vậy, mọi người ai nấy nói một câu, tiếp theo phải làm thế nào?"
Một vị phó hiệu trưởng trầm ngâm nói:
"Thật ra thì chúng ta đã lường trước được điều này trước khi soạn thảo kế hoạch mà, đúng không? Bản kế hoạch về các hoạt động công khai nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số ít học sinh, thậm chí còn gây ra sự phản ứng bất mãn trong lòng họ. Ví dụ như chuyện của Đồng Địch, cả một loạt vấn đề hôm nay, thật ra cốt lõi vẫn là do Đồng Địch mà ra?"
"Tôi lại thấy mấu chốt nằm ở chỗ bạn học Giang Dược."
Một vị lãnh đạo trường khác đưa ra ý kiến khác.
"Giang Dược là nhân vật quan trọng trong nhóm của bọn họ, nhưng chí hướng của cậu ấy không ở trường học. Cậu ấy đến trường phần nhiều là vì thầy Tôn và những người như Đồng Địch, là một dạng quán tính đi lại. Về bản chất cậu ấy cũng không khác gì những học sinh ngoại trú."
"Nhưng bản kế hoạch của chúng ta, Giang Dược rõ ràng là không đồng ý. Cậu ấy không trực tiếp phản đối chỉ vì đã có người giúp cậu ấy giơ tay phản đối, có người làm loa cho cậu ấy!"
"Cho nên mới nói, Đỗ Nhất Phong và Dương Tiếu Tiếu hai bạn học đó, thật ra đều là truyền đạt thái độ của Giang Dược, cũng có thể là thái độ của Hàn Tinh Tinh."
"Tôi đồng ý điểm này, hai bạn học này trước giờ vốn không mặn mà với việc trường, sao tự nhiên lại có hứng thú với chuyện này được. Chắc chắn là đã ngấm ngầm thỏa thuận từ trước rồi."
Lãnh đạo nhà trường người một lời, người một câu, thảo luận rất sôi nổi.
Điểm chung duy nhất mọi người thống nhất được là, bản kế hoạch của bọn họ đã đắc tội với nhóm người lấy Giang Dược làm trung tâm, cho nên tình hình trước mắt có chút khó xử.
Hiệu trưởng gõ chén trà xuống, mặt đen lại nói:
"Tôi cần đối sách, không phải là nghe mọi người cãi nhau. Ai có thể đưa ra một đối sách không?"
"Thưa thầy hiệu trưởng, thật ra em thấy chúng ta không cần cố tìm đối sách làm gì. Cứ để vậy mà xử lý lạnh là tốt nhất. Giang Dược nếu chí hướng không ở trường, cậu ấy cũng sẽ không công khai can thiệp vào việc của trường được. Thầy xem thái độ của cậu ấy hôm nay đi, thật ra cũng không quá quyết liệt, cũng không muốn công khai đối đầu với trường mình. Nói thẳng ra thì, mấy hành động này của bọn họ là để kêu oan cho Đồng Địch, tiện thể dằn mặt chúng ta một lần mà thôi. Mà việc chúng ta đưa Đồng Địch vào đội trưởng dự bị duy nhất cũng xem như đã cho họ một phản hồi tích cực. Em nghĩ dù họ khó chịu nhưng chắc cũng sẽ ngầm thừa nhận điều này. Chắc cũng sẽ không làm lớn chuyện nữa."
"Còn như Đỗ Nhất Phong và Dương Tiếu Tiếu thì chúng ta vốn không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào họ. Những người này, tôi vẫn kiên trì cho rằng, không thuộc nhóm người mà chúng ta có thể đoàn kết. Lý do họ xuất hiện ở đây, căn bản không phải vì trường học mà là vì Giang Dược và Hàn Tinh Tinh hai bạn học kia mà thôi."
"Tôi cũng đồng ý điểm này. Nếu Giang Dược và Hàn Tinh Tinh không đến trường, Dương Tiếu Tiếu và Đỗ Nhất Phong chắc chắn cũng không đến trường đâu. Thật sự là không nên đặt kỳ vọng vào họ."
Hiệu trưởng khẽ gật đầu:
"Điểm này đúng là chúng ta đoán sai. Lúc trước nghe bọn họ nói muốn hiến tặng vật tư nên khiến chúng ta có chút ảo tưởng."
"Không ngờ chính việc hiến tặng vật tư lại khiến chúng ta bị hớ. Họ hiến tặng vật tư cho cá nhân, đây chẳng phải là công khai đi ngược lại chủ trương của trường mình sao. Còn nói cái gì mà không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, loại lời phá hoại đoàn kết thế cũng nói ra được. Đúng là sâu làm rầu nồi canh!"
Một vị lãnh đạo trường giận không kìm được.
"Được rồi được rồi, những học sinh này thời buổi thái bình còn khó quản, bây giờ thời buổi quỷ dị này, chúng càng thêm vô pháp vô thiên."
"Về sau đừng có gây rối nữa thì A Di Đà Phật."
"Vậy số vật tư họ hiến tặng, chúng ta xử lý thế nào? Có cho đưa vào không?"
"Tuyệt đối không thể từ chối, nếu anh mà không cho đưa vào, thế nào bọn họ cũng lại gây chuyện cho coi."
"Nhưng đây là địa bàn của trường học, không thể để cho bọn họ cất giữ vật tư tư nhân được chứ? Nói thẳng ra thì, hiện tại chỉ có một mình Đồng Địch thường trú tại trường, một mình hắn dùng hết nhiều vật tư như vậy sao?"
"Không cho hắn dùng thì anh có thể cứng rắn mà cướp chắc?"
"Chúng ta phải nghĩ cách, xem có thuyết phục được Đồng Địch không, tìm cách để cậu ấy quyên tặng lại chỗ đó đi. Thằng Đồng Địch này, tôi thấy không đến nỗi quá quắt, nói chung cũng là một đứa trẻ thật thà, chúng ta làm nhiều công tác tư tưởng, không chừng sẽ có hiệu quả."
"Thật thà á? Ông đừng để vẻ ngoài hiền lành của nó đánh lừa. Nếu nó thật sự là đứa trẻ thật thà thì đâu có nhiều chuyện xảy ra hôm nay thế này. Nếu nó không cùng Giang Dược rêu rao, liệu có ai đứng ra giúp nó thách thức chúng ta không? Hôm nay toàn bộ sự tình suy cho cùng đều do cái thằng Đồng Địch này gây ra đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận