Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 863: Cố nhân

Tỷ lệ phân công nam nữ ư?
Cái thuyết pháp này ngược lại mới lạ, bất quá nói trắng ra, chẳng phải là việc của phụ nữ sao!
"Vậy những Giác Tỉnh Giả kia đâu?"
Giang Dược nhíu mày, "Nếu hắn chiêu mộ nhiều Giác Tỉnh Giả đến vậy, không lẽ gì chúng ta đánh náo nhiệt như vậy mà không một ai ra mặt ngăn cản?"
Đinh Lôi lắc đầu:
"Ta cũng chưa từng thấy ai. Vì vậy, ta nghi ngờ, mục đích của Chúc Ngâm Đông căn bản không phải chiêu binh mãi mã, hắn bắt những Giác Tỉnh Giả đó tới để làm việc khác. Thậm chí ta còn nghi ngờ, đám Giác Tỉnh Giả kia có khi đã bị hắn giết hết rồi."
Giang Dược và Lâm Nhất Phỉ trong lòng thầm kinh hãi.
Tên Chúc Ngâm Đông này đúng là quá hung tàn, khu Ô Mai có nhiều người bị hắn giết như vậy, hắn vẫn không hài lòng, lại còn nhắm đến khu Ô Mai bên ngoài.
Đáng ghê tởm hơn là, hắn không chỉ ra tay với người bình thường, mà còn nhắm đến cả những Giác Tỉnh Giả mạnh mẽ.
Xem ra, việc hắn tạo ra quái vật không chỉ theo kiểu quái vật bạch cốt số lượng đông đảo kia mà thắng, còn có âm mưu ghê gớm nào khác nữa chăng?
Sắc mặt hai người trở nên có chút ngưng trọng.
Trước đây, bọn hắn thấy Chúc Ngâm Đông luôn trốn tránh không ra mặt, ít nhiều gì cũng mất lòng tin với hắn, thậm chí còn bất giác nghi ngờ năng lực thực chiến của hắn.
Bây giờ xem ra, cái tên Chúc Ngâm Đông này tâm cơ thâm sâu, vượt xa tưởng tượng của họ.
Rõ ràng còn có chuẩn bị sau lưng mà hắn vẫn không chịu tung ra, mặc cho hai người bọn họ quậy phá ở đây, thậm chí còn giết đến cả phòng tranh Mỹ Nhân Xà, mà gã vẫn giữ được bình thản như vậy.
Đối thủ như thế, quả thực không đơn giản.
Đinh Lôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi:
"Tiểu Dược, mấy giờ rồi?"
"Hơn ba giờ rồi."
Đinh Lôi biến sắc:
"Sắp tối rồi, trước khi trời tối các ngươi nhất định phải rời khỏi đây. Đến ban đêm, khu Ô Mai lại càng nguy hiểm hơn. Ban ngày Chúc Ngâm Đông gần như không hành động, ban đêm mới là thời điểm của hắn. Năng lực của hắn ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau."
Lâm Nhất Phỉ nói:
"Đinh Lôi tỷ, chị hiểu rõ Chúc Ngâm Đông nhỉ."
Đinh Lôi oán hận nói:
"Những gì hắn làm với ta, ta nằm mơ cũng muốn ăn thịt uống máu hắn. Đương nhiên là phải hiểu rõ hắn hết mức có thể rồi."
"Hơn nữa, cái tên Chúc Ngâm Đông này, hắn y như mấy tên nhà giàu mới nổi ngày xưa. Đừng thấy hắn trời sinh xảo quyệt, nhưng nhiều khi vẫn không nhịn được mà khoe khoang. Nhất là trước mặt mấy cô gái xinh đẹp thì hắn lại càng muốn thể hiện."
"Khu Ô Mai này cũng không còn mấy người, hắn muốn khoe khoang cũng chỉ có thể khoe với chúng ta thôi."
Việc Chúc Ngâm Đông quật khởi, nói trắng ra là cũng có thể tóm gọn trong hai chữ "tiểu nhân đắc chí".
Loại người xuất thân thấp kém, nửa đời trước sống quá hèn mọn, nơm nớp lo sợ. Đến khi đắc thế, càng muốn trả thù xã hội để thỏa mãn phần nào tâm lý vặn vẹo của mình.
Mà một phần còn lại, không nghi ngờ gì là hắn phải tìm người mà khoe mẽ. Giống như những người xuất thân từ thôn quê, bôn ba làm ăn có chút danh tiếng, về quê liền muốn làm lớn, phô trương cho cả làng đều biết hắn phát tài.
Đương nhiên, không phải ai cũng vậy.
Nghe Đinh Lôi nói thế, có vẻ Chúc Ngâm Đông chưa thoát khỏi thói quen cũ này.
Giang Dược lại chú ý không phải Chúc Ngâm Đông thích khoe khoang hay không, mà là chính câu nói vừa rồi của Đinh Lôi.
Đến ban đêm, khu Ô Mai này sẽ càng nguy hiểm hơn.
Điểm này, Giang Dược trước đây đã từng biết.
Mà lần trước giúp khu Ô Mai cũng đã qua lâu như vậy rồi.
Mấy ngày nay, rõ ràng Chúc Ngâm Đông đã biến khu Ô Mai này trở nên đáng sợ hơn, quỷ dị hơn.
Một khi đêm xuống, rất có thể lời của Đinh Lôi tỷ lại ứng nghiệm.
"Lâm đồng học, xem ra Chúc Ngâm Đông quyết tâm muốn câu giờ với chúng ta, không tiếc bất cứ giá nào."
Ánh mắt Lâm Nhất Phỉ u ám nhìn chằm chằm vào phòng tranh Mỹ Nhân Xà, buồn bã nói:
"Mười phút, cũng sắp hết rồi nhỉ?"
Đinh Lôi chợt há hốc miệng, như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút chần chừ không quyết.
"Đinh Lôi tỷ? Chị có phải muốn nói gì không?"
Đinh Lôi cắn môi dưới, do dự một lát, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Dược, trong những người phụ nữ kia, có một số đáng ghê tởm, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng nếu... nếu trong số đó vẫn có những người bị hại như ta, liệu có phải chúng ta đang ngộ sát họ không?"
"Vậy thì dễ thôi."
Giang Dược nói, "Đám quái vật bạch cốt này chịu sự điều khiển của ta, ta không bảo chúng giết người, thì chúng sẽ không công kích mấy người phụ nữ kia. Nhưng nếu như..."
"Nếu bọn họ không biết điều, thì chính là đồng bọn của Chúc Ngâm Đông, chết không đáng tiếc."
Đinh Lôi kiên định nói.
Phụ nữ vẫn là phụ nữ, nhất là khi là người bị hại, Đinh Lôi sau khi bình tĩnh lại, ít nhiều vẫn có chút cảm thông.
Thử nghĩ mà xem, nếu như hôm nay không gặp được Giang Dược thì sao? Liệu có còn may mắn như vậy không?
Lâm Nhất Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:
"Tiểu Giang, ngươi mềm lòng như vậy, sớm muộn cũng sẽ thiệt thòi vì phụ nữ cho xem."
Giang Dược cũng không cãi lại, mà giơ ấn, chỉ huy đại quân quái vật bạch cốt bắt đầu phá nhà!
Sức phá hoại của quái vật bạch cốt quả thực rất đáng sợ.
Chẳng bao lâu, cả tòa nhà đã bị phá thủng trăm ngàn lỗ, lung lay sắp đổ.
Giang Dược mở Thần Đồng Thuật tới cực hạn, quan sát kết cấu tòa nhà.
Hắn dễ dàng nhận ra, tòa nhà này khắc họa đủ loại Quỷ Phù âm trầm, ngưng tụ một lượng lớn quỷ khí.
Những quỷ tuyến khiến Đinh Lôi và những người phụ nữ khác phải kiêng kỵ, kinh sợ kia chính là do quỷ khí ngưng kết mà thành, nó trói buộc mọi căn phòng trong cả tòa nhà.
Mà sở dĩ quỷ khí có thể ngưng tụ là bởi vì trên tường và mặt đất của tòa nhà này đều được khắc Quỷ Phù, nhìn cứ như một loại trận pháp thần kỳ nào đó.
Nhưng điều khiến Giang Dược cảm thấy khó hiểu là, những Quỷ Phù trên tường và mặt đất có vẻ như không phải là trung tâm. Trung tâm thực sự có lẽ là từ dưới đất.
Nếu ví toàn bộ Quỷ Khí Trận trong tòa nhà này như một thể thống nhất, thì những Quỷ Phù trên tường và mặt đất chẳng qua chỉ là hệ thống trận pháp, nền móng thật sự đến từ dưới lòng đất.
Trận nhãn dưới lòng đất mới chính là căn nguyên khiến những quỷ tuyến này phong tỏa được mỗi căn phòng.
Nói cách khác, trận nhãn dưới nền nhà mới là bộ phận trung tâm nhất của toàn bộ tòa nhà.
Nếu không, cho dù cả tòa nhà có bị dỡ bỏ, những quỷ tuyến trên bề mặt kia có thể tự tan biến dưới ánh mặt trời, nhưng nếu căn cơ trận pháp không bị phá hủy, thì trận pháp này vẫn có thể kích hoạt lại ở bất kỳ kiến trúc nào khác.
Đương nhiên, khi ánh sáng mặt trời xuyên qua những lỗ thủng mà đám quái vật bạch cốt tạo ra, những quỷ tuyến dưới tác dụng của ánh nắng, đúng là đang dần tiêu tán.
Bởi vậy, những căn phòng nào quỷ tuyến biến mất, thì những người phụ nữ ở đó đương nhiên cũng được tự do.
Rất nhanh, cả tòa nhà gần như bị xới tung hoàn toàn, mọi quỷ tuyến đều tan biến hết, tất cả những người phụ nữ nháo nhào như ong vỡ tổ chạy ra ngoài.
Tầng thấp thì nhảy thẳng xuống dưới, chẳng buồn đi thang bộ.
Những người phụ nữ này có người thì mang ơn huệ đến chỗ Giang Dược nói lời cảm tạ, có người mặt mày đen lại vội vàng chạy đi, còn có người lại hoảng sợ, không biết phải làm gì.
Mục tiêu chính của Giang Dược, cũng không phải đám phụ nữ này.
Mặc dù không ít trong số những người phụ nữ này có khả năng thực sự trở mặt thành thù.
Nhưng nếu kẻ cầm đầu không giết, việc đánh đấm chửi bới mấy người phụ nữ này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, vẫn là tại cái thế đạo đáng chết này.
Lâm Nhất Phỉ cũng không thích cái cảnh tượng này, nhất là khi phần lớn mấy người phụ nữ kia đều ăn mặc quá ít, thậm chí còn không có đồ.
Nàng không có thành kiến gì với việc không mặc quần áo, nàng chán ghét chính là mấy thân thể dơ bẩn này lại còn dám lượn lờ quanh Tiểu Giang đồng học của nàng!
"Ta đếm ba tiếng, ai muốn sống thì cút ngay cho ta. Cút đến nơi mà bản cô nương không thấy mặt thì thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận