Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 559: Chương 559: Cỡ lớn đánh mặt hiện trường

Bên phía trường trung học Dương Phàm cuối cùng cũng đã kịp phản ứng. Hiện trường lập tức vang lên một tràng tiếng hoan hô như sấm dậy.
Số lượng người có hơi ít, nhưng thanh thế hoan hô lúc này lại áp đảo tất cả.
Từng khuôn mặt hớn hở vui mừng, cùng vẻ mặt xám như tro tàn bên phía trường trung học Tinh Thành tạo thành một sự đối lập hoàn hảo, đúng là cảnh tượng "Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên".
"Tần Tự Hào!"
Bên phía trường trung học Tinh Thành, có người hét lớn một tiếng:
"Ngươi lại đây cho ta, nói cho rõ ràng, bọn họ rốt cuộc chết như thế nào, ai đã hại chết bọn họ? Ngươi thân là một học sinh trung học, còn có chút sĩ diện nào không, vì sao lại đầu hàng đối thủ?"
Tần Tự Hào liếc xéo đối phương một cái, đó là một vị chủ nhiệm của trường trung học Tinh Thành.
Hắn cũng không hề sợ hãi, vẻ mặt vô tội nói:
"Ông tưởng ta muốn lắm chắc, ông nhất định muốn ta nói sao? Nói ra cũng đâu chỉ mình tôi mất mặt thôi đâu..."
Cách nói này của hắn khiến người bên trường trung học Tinh Thành lập tức biến sắc.
Nhìn đi nhìn lại bên trong còn có một số điều không muốn cho người ngoài thấy, hơn nữa đối với trường trung học Tinh Thành có lẽ không có lợi lộc gì?
"Ngươi vào trong nói chuyện cho ta."
Tần Tự Hào bất đắc dĩ lắc đầu:
"Hiện tại tôi là tù binh của người ta rồi, người ta chưa cho thả, tôi cũng thật sự đi không được."
Tần Tự Hào đã sớm tính toán cả rồi, hắn biết mình sau khi ra ngoài, thế nào cũng sẽ phải gánh cái nồi này. Cho dù nguyên nhân bên trong là gì, hắn ở trường trung học Tinh Thành chắc chắn sẽ bị vùi dập tơi tả.
Cho nên, hắn nhất định phải đặt mình vào vị thế một người bị hại vô tội, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu những người đã chết.
Bất kể chiêu này có hiệu quả hay không, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì nếu hắn thừa nhận mình chủ động đầu nhập vào trường trung học Dương Phàm, dư luận tất sẽ khiến hắn càng thêm thân bại danh liệt, thế nào cũng sẽ có thêm nhiều thế lực ra tay chèn ép hắn.
Nhưng nếu hắn tự tạo hình tượng là một người bị hại, đổ hết mọi vấn đề lên đầu cuộc nội chiến, đổ lên cái gã Trịnh Khang dụng ý khó dò kia, ít nhất hắn có thể gánh bớt đi rất nhiều áp lực.
Thứ nhất, gia thế của Trịnh Khang cũng bình thường, không thể nào có thế lực hùng mạnh nào đứng sau lưng mà kêu oan cho hắn được. Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này quái Trịnh Khang cũng đúng với tình hình thực tế.
Còn về Ngô Định Siêu, hắn là tự ý tách khỏi đội, bị người ta giết chết. Còn ai là kẻ đã ra tay thì hắn cũng không hề tận mắt nhìn thấy, không nói rõ nguyên do được, tự nhiên trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp.
Cho dù người đứng sau lưng Ngô Định Siêu có muốn gây sự thì cũng sẽ là tìm phiền phức với đám người bên trường trung học Dương Phàm thôi, hắn là Tần Tự Hào không có năng lực giết Ngô Định Siêu, cũng chẳng có động cơ gì mà giết Ngô Định Siêu.
Ngược lại, chuyện hắn đầu hàng trường trung học Dương Phàm là do bị Trịnh Khang ép, Trịnh Khang mới là kẻ cầm đầu khiến trường trung học Tinh Thành thảm bại.
Thuyết pháp này ít nhất sẽ dễ dàng được các bên chấp nhận hơn.
Các vị lãnh đạo của trường trung học Tinh Thành ai nấy cơ hồ đều muốn thổ huyết, Tần Tự Hào vậy mà lại vô liêm sỉ đến như vậy, nhất định phải đem mặt mũi của trường trung học Tinh Thành đạp xuống đất chà đạp không thương tiếc.
Tên khốn này lại dám tự xưng mình là tù binh của trường trung học Dương Phàm?
Còn gì mất mặt hơn chuyện này được nữa sao?
Đồng Phì Phì tùy ý cười khẩy một tiếng, giả vờ liếc xéo các vị lãnh đạo của trường trung học Tinh Thành một cái:
"Tần Tự Hào tiểu tử này chủ động đến chỗ chúng ta đầu hàng, tìm kiếm sự che chở, chủ động trở thành tù binh của chúng ta, các vị có dị nghị gì không?"
Người của trường trung học Tinh Thành lập tức giận dữ quát:
"Cho dù hắn có đầu hàng thành tù binh của các ngươi trong núi Thất La, bây giờ cuộc thi đấu đã kết thúc rồi, hắn tự nhiên sẽ khôi phục tự do. Sao, chẳng lẽ trường trung học Dương Phàm các ngươi còn muốn làm phản, bắt cóc con tin giữa thanh thiên bạch nhật?"
Đồng Phì Phì cười một cách quỷ dị, dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ đánh giá đối phương:
"Ông ngu à? Ai nói với ông cuộc thi đấu đã kết thúc rồi? Tổ Trọng Tài đã tuyên bố kết quả chưa? Đã thừa nhận trường trung học Dương Phàm chúng ta thắng chưa? Kết quả còn chưa ra kia kìa, ông đã đơn phương tuyên bố cuộc thi đấu kết thúc rồi? Ông có mục đích gì? Có phải là không chấp nhận nổi thua cuộc? Có phải là muốn giở trò gian lận không?"
Về khả năng ăn nói hùng biện, cái này hoàn toàn là sở trường của Đồng Phì Phì.
Giang Dược cùng Lý Nguyệt đã làm hết những gì cần thiết trong núi Thất La.
Bây giờ, đến lượt hắn là Đồng Phì Phì ra trận, dùng mồm miệng giành lấy phần còn lại.
Người của trường trung học Tinh Thành đột nhiên bị đả kích, vốn dĩ tinh thần đã sa sút, bị Đồng Phì Phì vênh váo tự đắc oán trách một hồi lại càng thêm rối loạn cả lên.
Sự việc đã hoàn toàn vượt ra khỏi kịch bản đã được sắp đặt trước đó, sự đảo ngược tới quá đột ngột, quá chí mạng, khiến bọn hắn căn bản không có chuẩn bị trước mà đối phó với loại cục diện này.
Trong nhất thời tự nhiên là trở tay không kịp.
Mà bên phía trường trung học Dương Phàm, mỗi một bước đi đều nằm trong kế hoạch, bao gồm việc sau khi trở về sẽ phải đối phó như thế nào cũng đều có tính toán trước.
Vì vậy mỗi một thao tác có thể nói đều là cơ bản, chỉ là thêm một chút sự ứng biến cá nhân của Đồng Phì Phì mà thôi.
Bên trường trung học Tinh Thành sau một hồi khó khăn mới tỉnh táo lại được, giận dữ nói:
"Cho dù cuộc thi đấu vẫn chưa kết thúc, Tần Tự Hào vẫn luôn là người của trường trung học Tinh Thành chúng ta chứ? Là người của trường trung học Tinh Thành, dựa vào đâu mà hắn không thể lên tiếng? Trường trung học Dương Phàm các ngươi có phải đã làm trò gì mờ ám không, còn không cho người khác nói? Đây là định bịt miệng của Tần Tự Hào đấy à?"
"Ha ha ha..."
Đồng Phì Phì cứ như vừa nghe được một chuyện cười buồn cười nhất thế giới vậy, lớn tiếng cười phá lên một cách buông thả.
Hắn cười đến vỗ cả đùi, cười đến ngả tới ngửa lui.
Người của trường trung học Tinh Thành biết rõ Đồng Phì Phì đang cố ý, nhưng lại không thể làm gì được.
Có người vừa trừng mắt, vừa hướng hiệu trưởng của trường trung học Dương Phàm quát:
"Rốt cuộc ai là người quyết định bên trường trung học Dương Phàm các ngươi? Để một tên học sinh ra đây ba hoa chích chòe, cuộc thi đấu này có phải đang làm trò đùa hay không đấy?"
Hiệu trưởng của trường trung học Dương Phàm thản nhiên nói:
"Lời này của ông là không đúng rồi, ông không tham gia cuộc thi đấu này, tôi cũng không tham gia cuộc thi đấu này, đã không tham gia thì không có quyền lên tiếng, những người như chúng tôi không tham gia trận đấu này cũng không nên cướp mất niềm vui của người trẻ."
Lời nói có lý đến thế là cùng!
Ông còn không tham gia thi đấu thì lên tiếng cái gì? Chẳng lẽ còn có thể thay người tham gia trận đấu lên tiếng?
Lúc này, Đồng Phì Phì cuối cùng cũng đã ngừng cười.
Một bộ dáng cố gắng dừng cười lại:
"Tôi nói vị lãnh đạo này, cái đầu hạt dưa của ông rốt cuộc làm sao mà leo lên được vị trí này đấy? Đi cửa sau à? Ông biết ý nghĩa của tù binh là gì không? Trước khi tù binh bị giao trả thì làm sao hắn thuộc về trường trung học Tinh Thành của ông được? Trường trung học Tinh Thành của ông trả tiền chuộc người à?"
"Đúng rồi, cái gì gọi là làm trò mờ ám? Ông nói cho tôi biết cái gì là mờ ám? Cuộc thi đấu lần này có quy tắc hạn chế nào kiểu mờ ám vậy? Sao tôi không nhớ rõ nhỉ?"
"Đúng rồi đúng rồi, tôi thì ngược lại nghe nói là có rất nhiều chiêu trò nhằm vào trường trung học Dương Phàm của chúng tôi đấy, toàn bộ quy tắc đều là do trường trung học Tinh Thành của ông với một số người nào đó thỏa thuận từ trước, từng điều từng điều đều là tính kế chúng tôi đúng không? Như vậy thì có được xem là mờ ám không?"
"Nói bậy!"
"Đừng có ngậm máu phun người, vu oan giá họa lung tung!"
Lần này thì ngay cả Tổ Trọng Tài cũng cảm thấy không thể ngồi yên được nữa rồi.
Đây chẳng phải là chỉ vào mặt hòa thượng mà mắng con lừa trọc sao? Cái gì mà một số người? Nói thẳng luôn là Tổ Trọng Tài là được rồi!
Đồng Phì Phì lại có khí khái của kẻ giỏi tranh luận, hai tay chống nạnh, không hề nao núng chút nào.
"Cái này không phải là tôi ăn nói hàm hồ đâu nhé, các vị có muốn tôi đưa bằng chứng ra không?"
"Không phải các ông vừa nói là tôi muốn bịt miệng Tần Tự Hào sao?"
"Được, bây giờ thì để cho Tần Tự Hào lên tiếng nói đi. Tôi chỉ sợ khi hắn nói ra chân tướng thì có người trong số các ông sẽ đứng ngồi không yên mất đấy!"
"Tần Tự Hào, ngươi nói đi!"
Vị trọng tài của Tổ Trọng Tài suýt nữa sụp đổ hét lớn với Tần Tự Hào, người này chính là cậu ruột của Trương Gia Thừa.
Cháu trai chết không rõ lý do, lúc này hắn đang cố kìm nén bi thương, không nhịn được mà muốn bùng nổ.
"Chờ một chút."
Một vị trọng tài khác đầy thâm ý liếc xéo Tần Tự Hào một cái, "Tần Tự Hào, ngươi chắc chắn rằng đối phương không ép buộc ngươi, là tự nguyện nói thật chứ?"
Tần Tự Hào mặt không đổi sắc:
"Tôi là tù binh của bọn họ, tự nguyện hay không tự nguyện thì đều không có cách, chỉ có thể là ăn ngay nói thật mà thôi."
"Vậy thì ngươi nói về những chuyện xảy ra bên trong núi Thất La đi, những thứ khác không cần phải nói, có cái gì thì nói cái đó, đừng có tung tin đồn thất thiệt."
Vị trọng tài này rõ ràng là lo lắng rằng Tần Tự Hào sẽ nói bậy bạ, đem chuyện trường trung học Tinh Thành câu kết với Tổ Trọng Tài để làm bậy nói ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Mọi người biết là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.
Nếu mà lên đến vấn đề pháp luật, thì nói ra đó chính là lời khai, là chứng cứ.
Cho nên bọn họ chỉ cho phép Tần Tự Hào nói chuyện xảy ra trong núi Thất La.
Tần Tự Hào dù gì cũng là con cháu nhà hào môn, tự nhiên không ngốc, hiểu được hàm ý cảnh cáo trong lời nói của trọng tài.
Nếu mà hắn dám ăn nói bậy bạ, đem chuyện giữa những nhân vật không muốn lộ diện với trường trung học Tinh Thành ra trước mặt mọi người, thì tuyệt đối sẽ có tai họa giáng xuống đầu hắn.
Trong lòng Tần Tự Hào tuy không vui, nhưng cũng còn biết nặng nhẹ.
Hắn nhếch miệng:
"Vốn dĩ tôi cũng chỉ định nói chuyện bên trong núi Thất La thôi, những chuyện khác cũng không quan trọng."
Ngoài cậu của Trương Gia Thừa ra thì mấy người của Tổ Trọng Tài đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu tử này cuối cùng cũng hiểu thời thế.
Cậu của Trương Gia Thừa thì vội vã không chịu được, quát lớn:
"Tần Tự Hào, Gia Nhận coi ngươi như huynh đệ tốt, nó rốt cuộc là chết thế nào? Có phải người của trường trung học Dương Phàm giở trò quỷ không?"
Đồng Phì Phì nghe câu này liền tức khắc không hài lòng:
"Tôi phản đối! Tổ Trọng Tài là phụ trách xét duyệt quá trình và đưa ra kết quả, tại sao lại dùng ngữ khí thẩm vấn để hỏi tù binh của chúng tôi?"
"Còn nữa, cái gì mà giở trò quỷ của trường trung học Dương Phàm? Đây có phải là lời mà Tổ Trọng Tài nên nói không?"
"Lời này có phải có vẻ quá thiên vị hay không?"
"Quy tắc của cuộc thi đấu khuyến khích hai bên tấn công lẫn nhau, ngươi chết ta sống. Vì sao khi đến lượt trường trung học Tinh Thành, lại biến thành chúng ta làm chuyện xấu? Cái quy tắc này vốn dĩ nhắm vào trường trung học Dương Phàm chúng ta, kết quả bởi vì trường trung học Dương Phàm chúng ta có lợi, nên nó không còn là quy tắc sao?"
Quy tắc rõ ràng, giấy trắng mực đen, không ai có thể che giấu lương tâm để phủ nhận.
Bởi vậy, những lời chất vấn đầy nghĩa khí của Đồng Phì Phì đã khiến người không thể phản bác.
Trọng tài chính của Tổ Trọng Tài liếc mắt ra hiệu cho Trương Gia Thừa, ý bảo hắn bình tĩnh, đừng tự làm rối loạn để người khác nắm thóp.
"Trọng tài, ta yêu cầu một lời xin lỗi, nếu không trường trung học Dương Phàm chúng tôi có lý do nghi ngờ, sự công chính của Tổ Trọng Tài ở đâu? Có phải đã sớm định trước lập trường? Nhắm vào trường trung học Dương Phàm chúng tôi?"
Đồng Phì Phì là cái loại người thích gây chuyện, chọc cười, cố tình gây sự vốn là thế mạnh của hắn, huống chi lúc này hắn còn đặc biệt có lý.
Thái độ này của hắn, rõ ràng là muốn nói với Tổ Trọng Tài, nếu không xin lỗi, hắn tuyệt đối không bỏ qua, chuyện này cũng không thể tiếp tục được.
Trọng tài chính bất đắc dĩ liếc Trương Gia Thừa một cái, ý là, tự ngươi lỡ lời thì tự giải quyết đi, không thể kéo cả Tổ Trọng Tài vào vũng bùn được.
Trương Gia Thừa tức đến muốn hộc máu, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói:
"Ta trong lúc vội vàng lỡ lời, tuyệt đối không phải định sẵn lập trường, càng không có ý thiên vị. Nếu khiến các ngươi hiểu lầm, ta xin lỗi."
Lời xin lỗi này có chút miễn cưỡng, hoàn toàn không có chút thành ý nào.
Nhưng khi nghe những lời này, các vị lãnh đạo trường trung học Dương Phàm vẫn rất vui vẻ ra mặt.
Những ngày này bọn họ đã chịu đủ bực tức, ngay cả những trọng tài này đối diện với bọn họ cũng mang bộ mặt Thiết Diện Phán Quan, căn bản không để ý tới họ.
Vậy mà bây giờ lại xin lỗi trường trung học Dương Phàm? Chuyện này đúng là mặt trời mọc ở hướng Tây!
Thoải mái!
Nỗi ấm ức dồn nén bấy lâu nay, cuối cùng đã được giải tỏa bằng lời xin lỗi này.
Trọng tài chính thản nhiên nói:
"Được rồi, giờ quay lại chủ đề chính, Tần Tự Hào, ngươi hãy nói xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Thất Loa Sơn?"
Tần Tự Hào ngược lại có vẻ khá bình tĩnh:
"Ta trả lời trước câu hỏi của hắn đi."
"Ngươi nói đi."
Trương Gia Thừa mặc dù có chút xấu hổ vì bị vạch trần thân phận, nhưng vẫn cố kìm nén cơn giận, trầm giọng nói.
"Ta tận mắt thấy Trương Gia Thừa chết như thế nào, gần như có thể nói, hắn chết ngay trước mặt ta."
"Cái gì? Rốt cuộc tình huống thế nào?"
"Kẻ giết hắn, là Ngô Định Siêu."
Lời Tần Tự Hào vừa thốt ra, lập tức gây kinh ngạc.
Lời này vừa nói ra, phía trường trung học Tinh Thành lập tức xôn xao.
"Nói bậy!"
"Tần Tự Hào, ngươi có còn liêm sỉ không, tại sao lại muốn bôi nhọ người vô tội!"
"Thằng nhóc này chắc chắn bị trường trung học Dương Phàm uy hiếp, tung tin đồn nhảm!"
"Ngô Định Siêu cùng Trương Gia Thừa là đồng đội, sao có thể giết hắn?"
"Chắc chắn là trường trung học Dương Phàm bày ra chuyện hoang đường cho hắn, Tần Tự Hào, ngươi điên rồi sao? Trước mặt bao nhiêu người thế này, bọn chúng có thể làm gì được ngươi? Ngươi cứ mạnh dạn nói ra sự thật! Trường trung học Tinh Thành có nhiều người như vậy, lẽ nào còn sợ bọn chúng hãm hại ngươi?"
Đồng Phì Phì lập tức không vui:
"Dừng lại!"
"Rốt cuộc là Tần Tự Hào nói, hay là các ngươi nói? Các ngươi cứ muốn phát biểu ý kiến như vậy, hay là để các ngươi nói luôn cho rồi?"
"Mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại rồi à? Trương Gia Thừa mà do trường trung học Dương Phàm chúng ta giết, chúng ta sảng khoái cũng liền thừa nhận, quy tắc cũng không có cấm điều đó, có gì mà không dám thừa nhận?"
Đúng a!
Đám người sững sờ, đều đã vạch mặt nhau, rõ ràng là đấu tranh ngươi chết ta sống.
Bọn hắn có gì mà không dám thừa nhận?
Nhưng nói Ngô Định Siêu giết Trương Gia Thừa, chuyện này sao có thể?
"Tần Tự Hào, ngươi hãy nói rõ ràng hơn đi, Ngô Định Siêu là đồng đội của Trương Gia Thừa, hắn có động cơ gì giết Trương Gia Thừa? Hơn nữa, theo những gì chúng ta biết, Ngô Định Siêu không phải là người như vậy."
Tần Tự Hào cười lạnh, vậy ngươi cho rằng Ngô Định Siêu là loại người gì? Ngươi rất hiểu hắn sao?
Hắn nhẹ nhàng nhếch mắt:
"Ta còn chưa nói hết, các ngươi đã chen vào, rốt cuộc các ngươi muốn nghe sự thật, hay là muốn xả giận?"
Câu hỏi này khiến người bên trường trung học Tinh Thành câm nín.
Đến lời người ta còn chưa nói xong sao?
"Ngươi nói, ngươi nói đi! Tần Tự Hào, ngươi phải đối diện với lương tâm của mình, đừng có tung tin đồn nhảm!"
Tần Tự Hào thản nhiên nói:
"Chuyện đã đến nước này, ta còn cần phải tung tin đồn nhảm sao? Chuyện sỉ nhục như đầu hàng ta còn dám làm, còn dám thừa nhận, thì còn cần đến tung tin đồn nhảm làm gì?"
"Ta nói Ngô Định Siêu giết Trương Gia Thừa, nói chính xác hơn, là Ngô Định Siêu trong trạng thái quỷ hồn."
"Nói chính xác hơn nữa, là Trịnh Khang thao túng Ngô Định Siêu ở hình thái lệ quỷ, phản sát Trương Gia Thừa. Cho nên, nếu nói về cái chết của Trương Gia Thừa, tuy là do Ngô Định Siêu ra tay, ta cảm thấy chủ mưu vẫn là Trịnh Khang."
"Sau đó, Trịnh Khang lại chế tạo ra quỷ hồn của Trương Gia Thừa, định dùng hình thái lệ quỷ của Trương Gia Thừa để phản sát ta. Ta cảm thấy không ổn, nên đã nhanh chân bỏ chạy. Ta đã dùng hết tượng gỗ thế thân, dùng hết thuốc xịt ẩn khí, cuối cùng mới thoát khỏi sự truy sát của chúng. Lúc đó Thất Loa Sơn rất tối, sương mù rất dày, ta không tìm thấy đường xuống núi, nên con đường duy nhất, là phải tìm đến trường trung học Dương Phàm. Ta thừa nhận ta vì cầu sinh, đã hành xử rất hèn mọn. Nhưng tại sao ta lại phải làm vậy? Chẳng phải là do bọn chúng ép sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận