Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1328: Đấu tranh nội bộ (length: 15840)

Mấy người lén lút bàn bạc, cảm thấy chuyến này có thể làm, hơn nữa còn có thể làm lớn.
Một người trong số đó có vẻ có tiếng nói hơn cả, chắp tay nói: "Đại lão, bọn ta nguyện ý nộp đầu danh trạng. Bất quá, bọn ta cũng mạn phép hỏi một câu, đại lão hứa hẹn, có bảo đảm không? Hay chỉ là lời nói suông thôi?"
Hạ Tấn cười ha ha nói: "Ta với vị Dư gia này, cũng từng là đối thủ của chính quy Tinh Thành. Chúng ta 'cải tà quy chính' giờ sống tốt lắm đây. Ngươi bảo ta có đùa không?"
Hắn nói vậy, thật quá sức thuyết phục, đám người kia nhìn Hạ Tấn và Dư Uyên kiểu gì cũng thấy bọn họ có chút tà khí.
Thì ra bọn họ cũng là người từng nửa bước giang hồ, sau lại hàng phục chính quy.
Nói thế này nghe lọt tai hơn hẳn.
Chính quy đâu có nói đùa!
Mấy người kia trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, nhưng giờ phút này là lúc nào mà còn tính toán nữa? Bọn họ cũng không có nhiều thời gian để mà cân đo đong đếm.
Bởi Hạ Tấn đã nhắc bọn họ: "Các ngươi đâu phải đám đầu tiên quy hàng. Trước còn có người sớm hơn các ngươi kia kìa. Nếu không nhanh chân, đi muộn thì húp 'nước dãi' cũng chẳng còn."
Hạ Tấn đang đánh vào tâm lý, mà với bọn người này lúc này mà nói, cái 'buôn' đó chính là thời gian. Dù biết rõ là chén thuốc độc, bọn họ cũng buộc phải nuốt.
Và mục tiêu số một của bọn họ, chính là tên phó đội trưởng mặt hoa da phấn kia, cùng tên tiểu Chu đã đi bắt hai tù binh.
Đầu của hai tên này, theo tiêu chuẩn này, đáng giá bộn tiền chứ chả ít.
Mấy người lập tức đáp: "Đại lão, bọn ta quyết rồi, nguyện mang tội lập công. Nhất định sẽ mang nhiều đầu người tới để nộp đầu danh trạng!"
Chuyện liên quan đến tiền bạc tính mạng, đương nhiên không ai dám lười biếng.
Đương nhiên, muốn đối phó tên mặt hoa da phấn kia, cũng chẳng dễ dàng như họ tưởng tượng. Bởi vì tên mặt hoa da phấn đó là người thức tỉnh hệ Hỏa. Nếu ở khu vực trống trải, bốn người bọn họ liên thủ có thừa cách đối phó hắn.
Nhưng nơi tù khu này đâu đâu cũng là xăng dầu, một mồi lửa nhỏ cũng đủ làm bốc cháy, thiêu trụi nơi này. Mà các đòn công kích hệ Hỏa của tên mặt hoa da phấn kia không phải chỉ để cho có.
Bọn họ dù liên thủ, muốn không tổn hao gì mà bắt được tên phó đội trưởng kia cũng không phải chuyện dễ. Phải lên kế hoạch cẩn thận, giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.
Xem thì có vẻ như lấy nhiều đánh ít, cục diện áp đảo, nhưng thật ra là một trận tử chiến. Sơ sẩy một chút thôi là thịt nát xương tan ngay.
Nếu có thể sống sót trong cuộc đối đầu "tử thủ" của tên mặt hoa da phấn, thì cũng đến lúc cả tù khu thành tro. Đám tù nhân bị một mồi lửa thiêu chết hết, thì chính quy còn muốn nhận sự đầu hàng của bọn họ hay sao?
Sự cố lớn như thế, chuyện quy hàng khỏi cần bàn.
Không chỉ phải bắt được tên mặt hoa da phấn kia, lấy thủ cấp, còn phải không để hắn có cơ hội ra tay. Điều này thực sự khó nhằn.
Có người đề nghị: "Chúng ta phải dụ tên mặt hoa da phấn kia ra khỏi tù khu."
"Bọn ta đã phản bội hắn, hắn hận chúng ta chết đi được, sao mà dụ hắn ra được chứ?"
"Cũng không phải là không có cách... Các ngươi lại đây nghe này, ta có một kế...".
Mấy người xúm lại bắt đầu rỉ rả. Không lâu sau, lông mày mấy người giãn ra, rõ ràng là đã đồng ý với kế sách kia.
Vừa nói xong, mấy người liền bắt đầu hành động. Một người còn ác hơn, bảo đồng đội đâm mấy nhát vào người, trong chốc lát đã biến thành mình đầy máu. Trông hết sức thảm hại.
Không lâu sau, gã bị đồng đội đâm mấy nhát đã chật vật chạy vào phòng trong.
Tên đội trưởng mặt hoa da phấn lúc này đang hết sức kinh hồn bạt vía, cả người ở ranh giới sụp đổ. Tiểu Chu đi bắt hai tù nhân, đã qua lâu như thế, vẫn chưa có tin tức gì. Cứ như đá ném xuống nước sâu, mất hút hoàn toàn.
Mà bốn đồng đội bên ngoài thì rõ ràng không cùng lòng dạ với hắn, sớm đã chạy trốn hết cả rồi. Hơn nữa còn ra vẻ muốn đầu hàng chính quy.
Tên mặt hoa da phấn căn bản không coi trọng mấy lời quy hàng kia. Tất cả bọn họ chẳng ai là thiện nam tín nữ, dưới tay không biết bao nhiêu máu người vô tội. Đầu hàng chính quy? Chính quy mà nhận có mà quỷ.
Chỉ là, hắn bây giờ cũng chẳng còn tâm trí đi hả hê trên nỗi đau của kẻ khác. Nếu đám kia bị chính quy trừng trị tại chỗ, hắn cũng chẳng vui vẻ gì.
Nghĩa là chính quy có được quyền chủ động tuyệt đối, ngay cả quy hàng cũng không được phép. Vậy thì với căn cứ của bọn họ, coi như là ngày tàn.
Tên mặt hoa da phấn vốn muốn vùng vẫy một chút, nhưng cái sự vùng vẫy này rốt cuộc có gì để dựa vào, trong lòng hắn cũng rõ là không.
Hắn biết, Tạ gia đã rời khỏi căn cứ, lỡ như Đao lão gia không thể kiên trì, hắn đơn thân độc mã chiến đấu ở đây cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Cho nên, giờ phút này nội tâm hắn tràn đầy bi thương, cảm thấy tương lai mịt mù, hoàn toàn không thấy đường ra.
Hắn muốn đi xem tình hình tù khu, vì sao tiểu Chu đi mà không trở lại. Lẽ nào đám tù nhân trong đó có thể giở trò gì? Với thực lực và sự lanh lợi của Tiểu Chu, lẽ ra không đến mức bị lũ tù nhân kia tính kế chứ.
Khi trước hắn dẫn dắt tiểu đội nhân mã, trong lòng còn hùng tráng. Giờ thì thành người cô độc, lực lượng ít nhất đã giảm đi tám phần.
Ngay lúc tên mặt hoa da phấn đang nghi thần nghi quỷ thì nghe tiếng bước chân vội vã lộn xộn, rồi thấy một gã người đầy máu xông vào.
Gã này chính là một trong số các thành viên đòi quy hàng khi nãy.
Tên mặt hoa da phấn cau mày, quát: "Đại Cương, ngươi gặp quỷ hay sao? Sao lại thế này, không phải ngươi đòi hàng hả?"
Gã tên Đại Cương thở hồng hộc, trông hết sức khó nhọc.
"Mặt hoa ca, mặt hoa ca, hỏng hỏng bét rồi. Căn cứ chắc chắn xong đời. Bọn ta định đi đầu hàng, nhưng vừa ra phố đã nghe tin Đao gia... bị bắt rồi. Hình như bị lão Thang bên Tân Binh Doanh với gã đầu trọc của Ngốc Thứu doanh ám toán. Giờ Đao gia bị bắt, chính quy không thèm nhận hàng nữa, muốn đuổi tận giết tuyệt. Thân Vệ Doanh cũng sắp không trụ nổi. Mặt hoa ca, xong rồi, hết thật rồi, mau tìm đường trốn thôi!"
Gã toàn thân bê bết máu, trông như sắp ngã gục bất cứ lúc nào, khiến tên phó đội trưởng kia kinh hãi, không mảy may nghi ngờ.
Mình đã biến thành cái "hồ máu" thế này rồi, còn giả được sao?
Đương nhiên, mối quan tâm lớn nhất của tên mặt hoa da phấn vẫn là sống chết của Đao gia, vội vàng tóm chặt gã Đại Cương hỏi: "Ngươi bảo Đao ca bị tính kế? Sao có thể chứ? Đừng nói lão Thang với đầu trọc, cho thêm mười tên cũng không ăn nổi Đao gia."
Tên mặt hoa da phấn là người tâm phúc của Đao gia, hiểu rõ thực lực của Đao lão gia. Đao gia sao có thể bị đám người như tên đầu trọc đó ám toán?
Chẳng lẽ gã này nghe nhầm tin đồn, hay thậm chí là bịa đặt?
Đại Cương thều thào nói: "Không phải tại ta nói, mà giờ ngoài kia ai cũng đồn thế cả. Đầu trọc tất nhiên không có bản lãnh đó, nhưng bọn họ lại đánh lén, dùng độc. Đao gia đâu phòng bị được."
Dùng độc?
Nói về chính diện giao chiến, lão Thang với tên đầu trọc gộp lại còn không ăn nổi một mình Đao gia. Nhưng nếu nói dùng độc, thì không còn là chuyện đối đầu trực diện nữa. Âm mưu tính kế, đừng nói Đao gia, mà kể cả Tạ gia hay người mạnh hơn họ gấp mấy lần, cũng không chắc không ngã ngựa.
Dù sao, đây là thời đại quỷ dị, mỗi một người thức tỉnh đều có kỹ năng tương sinh tương khắc, không ai dám chắc mình không có tử huyệt.
Đao gia là một cường giả với thế công như chẻ tre, đối mặt trực diện hẳn là vô địch. Nhưng về khả năng phòng độc thì không phải thế mạnh của hắn.
Nếu như có đề phòng còn đỡ, nếu hoàn toàn không có chuẩn bị, bị đám người như tên đầu trọc kia tính kế thì cũng có khả năng chứ.
Dù sao, Đao gia với anh em đồng đội thành thật với nhau, có lẽ cũng không đề phòng nghi ngờ. Nếu lơ là bị tên đầu trọc kia hạ độc thì cũng chẳng lạ.
Nghĩ đến đây, tên mặt hoa da phấn thực sự thấy rối bời.
Tạ gia không còn ở căn cứ, Đao gia là chỗ dựa của cả căn cứ. Đao gia mà bị bắt, chẳng khác nào căn cứ sụp đổ hoàn toàn.
Những người còn lại có ngoan cố cũng mất hết ý chí chiến đấu. Cuộc chiến này còn đánh đấm gì nữa? Đánh cho ai xem? Có thể nói, khi nghe tin Đao gia bị bắt, tên mặt hoa da phấn lập tức như mất phương hướng.
Cố gắng thêm nữa thì có ý nghĩa gì?
"Mặt hoa ca, đừng ngoan cố nữa. Tôi khuyên anh nên chạy trốn đi. Cố thêm nữa cũng vô ích thôi. Giờ cả căn cứ hễ ai còn sống, một là đã hàng, hai là đang tìm đường trốn cả rồi."
Tên mặt hoa da phấn trong lòng thực sự dao động, nhưng hắn vẫn không cam lòng, gằn giọng: "Chưa thấy tận mắt Đao gia thì tôi tuyệt không bỏ cuộc. Trừ phi Đao gia thực sự bị bắt! Hoặc là thực không còn nữa!"
Đại Cương thở dài: "Vậy anh tự đi mà xem đi. Dù sao cái bộ dạng này của tôi thì chắc chắn trốn không thoát rồi."
Tên mặt hoa da phấn nhìn gã Đại Cương máu me đầy mình, trong lòng có chút hả hê. Không phải bọn mày đòi quy hàng sao? Cuối cùng thì sao, còn chết nhanh hơn tao ấy chứ?
"Những người khác đâu?" Tên mặt hoa da phấn hỏi.
"Đều bỏ chạy hết cả rồi. Bên ngoài loạn cào cào, tất cả mọi người chia nhau đào tẩu. Bất quá ta đoán, bọn chúng cũng trốn không thoát đâu. Chỉ sợ lúc này, hi vọng sống sót cũng mong manh lắm."
Đẹp Đẽ ca, tâm tình bực bội khó hiểu bỗng dưng cảm thấy thư thái một chút.
Chết hết đi là tốt nhất! Phản đồ mà không chết thì còn gì là thiên lý nữa!
Đẹp Đẽ ca hừ lạnh nói: "Thằng nhãi ranh, mày trốn ở đây, chẳng lẽ định giả làm tù binh để chạy trốn sao?"
Đại Cương cười khổ nói: "Đẹp Đẽ ca, thân tàn ma dại thế này của ta còn chưa chắc đã lành nổi, chạy trốn? Ta có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ngược lại là anh đấy, thừa lúc còn chưa bị thương, tính đường lui đi là vừa. Một khi dính đòn, chắc chắn không sống được mà rời khỏi căn cứ đâu."
Đẹp Đẽ ca có chút do dự, còn muốn nói thêm gì đó. Đại Cương nhắm nghiền hai mắt, nghiêng đầu một cái, ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Trong nhất thời cũng chẳng biết là còn sống hay đã chết.
Đẹp Đẽ ca hoàn toàn rối bời.
Đao Gia thật sự không còn ư? Nếu Đao Gia đã mất, thì việc hắn bám trụ ở nơi này chẳng có ý nghĩa gì. Cũng tại đối thủ đang dồn sự chú ý vào chỗ khác, bằng không với thế trận ban nãy của chúng, thu thập hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay?
Cuối cùng, Đẹp Đẽ ca vẫn cắn răng một cái, quyết định 'Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách'. Ít nhất trước đi dò la xem tình hình Đao Gia thế nào đã, liệu có đúng là đã gặp chuyện không may hay không.
Nếu Đao Gia vẫn bình an, thì mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. Nhỡ đâu Đao lão gia thật sự xảy ra chuyện gì, thì chỉ còn cách nghĩ biện pháp bảo toàn mạng sống cho mình mà thôi.
Còn về sự sống chết của căn cứ, ai còn hơi đâu mà quan tâm đến chuyện đó nữa chứ? Tạ Gia đã chuồn êm, Đao Gia thì bị bắt, người có tiếng nói nhất trong căn cứ thì chả còn ai. Ai còn rảnh mà lo lắng cho ai nữa?
Cái khoảnh khắc Đẹp Đẽ ca bước ra khỏi khu nhà tù, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã đưa ra một lựa chọn sai lầm, một lựa chọn chí mạng.
Vốn dĩ trông như một quả hồ lô máu, nhưng chỉ sau khi Đẹp Đẽ ca rời đi không quá mười lăm giây, Đại Cương bỗng phấn chấn nhảy bật dậy, những vết thương nhầy nhụa máu me trên người hắn, bằng mắt thường cũng thấy rõ ràng đang nhanh chóng khép lại.
Tự lành, chính là thiên phú thức tỉnh mạnh mẽ nhất của hắn. Chỉ cần không phải một đòn trí mạng, để lại vết thương chí tử, cơ thể hắn đều có thể trong một khoảng thời gian ngắn tự phục hồi lại hoàn toàn.
Năng lực tự chữa lành này đã cho hắn gan để dám thách thức những màn kịch đầy rủi ro như vậy.
Nếu không, hễ thương tích của hắn sơ sẩy dù chỉ một chút thôi, cũng dễ dàng bị Đẹp Đẽ ca nhìn ra ngay.
Mà Đại Cương cũng thuộc loại "cáo già", năng lực tự lành này, ngoại trừ bản thân hắn ra, thậm chí còn chưa từng hé răng với bất kỳ ai. Ngoài mặt, mọi người đều chỉ biết hắn là một người thức tỉnh sức mạnh thể chất, giỏi cận chiến tay đôi, dũng mãnh hiếu chiến, gần như thuộc loại "mãng phu" hữu dũng vô mưu.
Thực tế, Đại Cương lại là một người trong ngoài khác nhau, bên ngoài thô kệch nhưng bên trong rất tinh tế.
Theo kinh nghiệm của hắn, ở cái loạn thế này, cứ để lại vài đường lui cho mình cũng không bao giờ là thừa cả. Bởi vậy, trông thì giống như một màn khổ nhục kế, thực tế đối với Đại Cương, kỳ thật nó không gây ra bất cứ tổn thương nào.
Mà ba người còn lại đã mai phục bên ngoài từ lâu.
Bình thường, Đẹp Đẽ ca có thể đảm nhiệm chức phó đội trưởng, cũng coi như là một người cẩn trọng. Nhưng dưới tình huống hiện tại, tâm trí hắn rối bời, lòng dạ chỉ lo lắng cho động tĩnh của Đao Gia, nên khó tránh khỏi sơ hở.
Mấy tên kia lại có lòng tính toán, mà bản thân mỗi người đều có những kỹ năng thức tỉnh lợi hại, đánh úp khiến Đẹp Đẽ ca không kịp trở tay.
Đặc biệt trong đó có một người, giỏi phát độc gai, mức độ chính xác của hắn cực cao, thậm chí có thể nhắm chuẩn từng lỗ chân lông.
Một loạt gai độc bất ngờ bắn về phía Đẹp Đẽ ca, trong tình huống hoàn toàn không đề phòng, thân thể hắn lập tức trúng mấy chục chiếc gai độc.
Những chiếc gai độc này gây ra vết thương ngoài da, thực ra cũng chẳng khác gì bị muỗi đốt là mấy. Nhưng gai độc sở dĩ gọi là gai độc, điểm mấu chốt không nằm ở gai, mà là ở chất độc của nó.
Ban đầu, Đẹp Đẽ ca còn không mấy để tâm, nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy tứ chi tê liệt, máu huyết trong người lưu thông trở nên trì trệ, ngực cũng bắt đầu tức thở, hô hấp thì trở nên dồn dập.
Cứ như hô hấp tự nhiên bình thường, căn bản không đủ để đáp ứng lượng không khí mà hắn cần.
Không ổn rồi!
Đến mức ngu ngốc mấy thì Đẹp Đẽ ca cũng phát giác ra tình hình có chút không đúng.
Những phản ứng này đồng loạt kéo đến. Vào lúc Đẹp Đẽ ca cảm thấy ngực tức nghẹn, khó thở, thị giác của hắn cũng thấy có điều bất thường. Hình ảnh vốn rõ ràng ở phía xa, bỗng trở nên mờ ảo, chập chờn.
Tiếp đó, cả người hắn đều thấy trời đất quay cuồng.
Đến lúc này, Đẹp Đẽ ca há còn không nhận ra mình bị người ta gài bẫy? Chợt, Đẹp Đẽ ca nghĩ ra điều gì đó. Kỹ năng độc gai này, sao mà quen thuộc quá vậy. . .
Ngay lập tức, bốn phương tám hướng xuất hiện mấy bóng người. Bọn chúng giữ khoảng cách mười mấy mét với hắn, từng người một cười như không cười nhìn hắn.
Do thị giác có vấn đề, trên người bọn chúng, Đẹp Đẽ ca còn thấy rõ mỗi người có đến bốn, năm bóng chồng lên nhau, còn bước chân thì trở nên lảo đảo.
Rất rõ ràng, vì nộ khí tăng cao, tâm tình kích động, đã khiến độc tính phát tác càng nhanh.
"Các ngươi... các ngươi lũ khốn kiếp, quả nhiên vẫn muốn gây nội chiến à?" Lúc này, Đẹp Đẽ ca đương nhiên đã nhận ra, những kẻ tính kế hắn, chính là mấy tên thuộc hạ cũ của hắn!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận