Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 839: Hợp tác

"Anh anh em em?"
Giang Dược cười khổ, đây thật là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Giờ ở trong tình thế này, hắn hận không thể phân thân, lấy đâu ra thời gian mà anh anh em em.
Đương nhiên, những chuyện này Giang Dược cũng không có ý định biện bạch.
"Vậy ý của cô là?"
"Rất đơn giản, anh nhất định phải đi theo tôi cùng nhau hành động. Nếu không, làm sao tôi biết được anh không cố ý đào hố, định lừa tôi một vố?"
Lâm Nhất Phỉ cố tình làm mặt giận dỗi, ra vẻ không thèm nói đạo lý.
Nàng đương nhiên biết Giang Dược không có ác ý gì với mình, cũng không có khả năng hãm hại nàng. Nhưng nàng muốn kéo hắn tham gia vào hành động, nên đành phải viện cớ như vậy.
Giang Dược cũng không phản bác được, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Được, tôi đi cùng cô."
Lâm Nhất Phỉ đáp ứng rất sảng khoái, trong lòng Giang Dược cũng không được an tâm.
Đi cùng nàng, một là có thể xem xem nàng có đáng tin cậy không, hai là có thể thúc giục cô nàng này, tránh để nàng lười biếng.
Lâm Nhất Phỉ vốn chỉ nói vậy thôi, tưởng hắn sẽ kỳ kèo mặc cả, ai ngờ lại đáp ứng nhanh như vậy, không khỏi vui vẻ nhướng mày.
Đôi lông mày lá liễu cong lên, khóe miệng suýt chút nữa là không nhịn được mà cười.
"Tôi ở đây đợi anh, dù sao anh cũng phải về báo với bọn họ một tiếng chứ?"
Lâm Nhất Phỉ hiếm khi có lúc lại khéo hiểu lòng người như vậy.
Giang Dược cũng không dài dòng, nhanh chóng quay lại trường Dương Phàm, tìm Đồng Địch và những người khác, nói là mình có nhiệm vụ quan trọng cần phải đi ra ngoài một chuyến.
Lúc này Đồng Địch và mọi người đang hoang mang, nghe nói Giang Dược phải rời đi thì càng kinh ngạc.
"Dược ca, có phải là con nhỏ Lâm Nhất Phỉ kia, định quay về trường Dương Phàm giở trò quỷ không?"
Đồng Phì Phì đã từng chứng kiến sự lợi hại của Lâm Nhất Phỉ, mấy thứ chất nhầy quái dị kia gợi lên trong hắn ký ức đau khổ tột cùng.
Nếu Đồng Địch không hỏi thì Giang Dược cũng không định nói thẳng ra.
Đằng nào Lâm Nhất Phỉ cũng đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không ra tay với trường Dương Phàm.
Mà nếu người ta đã hỏi, hắn lại không tiện làm lơ.
"Không cần lo lắng, lần này cô ta không có ác ý, ngược lại là tới cảnh báo nguy cơ."
"Cô ta tốt bụng vậy sao?"
Những ký ức về Lâm Nhất Phỉ trong Đồng Phì Phì hoàn toàn là ác mộng, "Hơn nữa, cô ta không phải cũng là khôi lỗi của Địa Tâm Tộc sao?"
"Theo tình hình hiện tại thì cô ta không có quan hệ lớn với Địa Tâm Tộc. Thôi được, mấy chuyện này để sau đi. Các cậu cứ cố gắng bảo vệ trường học cho tốt. Tôi sẽ cố gắng quay lại sớm."
Hàn Tinh Tinh nghe đến tên Lâm Nhất Phỉ thì mặt vẫn nghiêm lại, không nói gì.
Quả nhiên đúng là như vậy, trong hành động lần này của Giang Dược, vẫn không có phần của nàng.
"Tinh Tinh, có một chuyện quan trọng cần giao cho cô làm. Cô hãy đến chỗ ba cô một chuyến, nói với ông ta rằng tôi đã thuyết phục Lâm Nhất Phỉ cùng nhau thu hoạch linh chủng bên ngoài, cắt đứt nguồn cung lương thực của cây quái dị kia. Cố gắng trì hoãn tốc độ tiến hóa của nó."
Hàn Tinh Tinh buồn bực nói:
"Có mỗi chuyện như vậy, ai đi chẳng được?"
"Nhưng nhất định phải là cô, trong tình hình đặc biệt này, người khác e là không vào được."
Hàn Tinh Tinh nghiêm mặt nói:
"Tiểu Giang, tôi thấy anh cố ý muốn bỏ tôi lại một bên đấy. Sợ tôi ảnh hưởng đến chuyện anh liếc mắt đưa tình với con yêu nữ họ Lâm kia hả?"
Vừa rồi bên kia nói hắn anh anh em em, bên này lại bảo hắn liếc mắt đưa tình.
Giang Dược cảm thấy làm người thật khó, làm một người đàn ông đẹp trai càng khó hơn.
Đồng Phì Phì thì cười hắc hắc quái dị, cũng không định làm hòa, mà ra vẻ hóng chuyện ăn dưa.
"Tinh Tinh, cô với Lâm Nhất Phỉ là song sinh hả? Sao khẩu khí giống nhau như đúc vậy. Đến lúc nào rồi mà suy nghĩ của các cô vẫn kỳ lạ vậy..."
Nói xong, không để Hàn Tinh Tinh cãi lại, hắn liền vung tay, hóa thành một bóng xám tro, nhanh chóng rời đi.
Đồng Phì Phì cười hắc hắc:
"Tinh Tinh, đừng giận, Dược ca nhất định sẽ thủ thân như ngọc, cô cứ yên tâm vào anh ấy nhé."
"Tôi giận sao?"
Mặt Hàn Tinh Tinh tối sầm lại, cái miệng nhỏ chu ra như muốn treo cả bình tương vào, "Mắt nào của anh thấy tôi giận?"
Đồng Phì Phì cười bỉ ổi, hùa theo nói:
"Đúng vậy, Tinh Tinh đại tiểu thư của chúng ta lòng dạ như biển cả, sao có thể giận được chứ? Cho dù Lâm Nhất Phỉ thèm muốn thân thể Dược ca, Tinh Tinh đại tiểu thư cũng không giận."
Chung Nhạc Di đứng bên cạnh không chịu nổi, đá vào mông Đồng Phì Phì một cái:
"Tiểu Đồng, cái tật mồm mép lại tái phát đấy hả? Đàn ông các anh đều có chung một tật xấu, hễ thấy gái xinh là đi không nổi nữa."
"Oan cho người ta quá! Cô không thấy vừa rồi Dược ca nhanh như chớp hả, làm sao mà đi không nổi đường?"
.
Giang Dược nhanh chóng gặp lại Lâm Nhất Phỉ.
Lâm Nhất Phỉ cười như không cười nói:
"Tiểu Giang, anh định làm sao liếc mắt đưa tình với tôi đây?"
Giọng "Tiểu Giang" này, gần như giống y đúc Hàn Tinh Tinh, hệt như con vẹt.
Giang Dược dở khóc dở cười:
"Lâm đồng học, không ngờ cô lại thích nghe trộm tường vậy à?"
"Tôi không có nghe lén đâu, ai bảo Hàn đại tiểu thư bình dấm chua quá chua, ở xa thế mà mùi vẫn bay đến tận đây."
Lâm Nhất Phỉ đắc ý cười nói.
Xem ra, nàng rất vui khi cảm thấy mình đã hơn được Hàn Tinh Tinh nửa bậc.
"Đi thôi. Tiếp theo, cứ xem Lâm đồng học cô trổ hết tài năng."
"Cứ giao cho tôi. Tiểu Giang đồng học, từ trước đến nay anh hoàn toàn không biết thực lực của tôi. Lần này không những sẽ khiến anh tâm phục khẩu phục, mà còn si mê tôi nữa!"
"Chẳng biết ai mới là người bị cây quái dị kia dọa sợ, đến cả công viên Ngũ Châu cũng không dám đến gần."
Thấy Lâm Nhất Phỉ lên mặt như vậy, Giang Dược cảm thấy nếu không đả kích cô nàng này một chút thì không được.
Nhưng ngay sau đó, Giang Dược phát hiện, Lâm Nhất Phỉ quả nhiên không chỉ biết nói suông.
Rất nhanh, dị thú trứng trùng của Lâm Nhất Phỉ đã phát tình báo từ khắp nơi, rõ ràng là đã tìm thấy linh chủng.
Có lẽ là cố tình muốn khoe mẽ trước mặt Giang Dược, một vệt tử quang lóe lên, thân thể Lâm Nhất Phỉ nhẹ nhàng như mây khói, nhanh như gió lướt tới trước.
Nàng vốn nghĩ Giang Dược sẽ tụt lại rất nhanh, không theo kịp mình. Đến lúc đó, nàng sẽ không thiếu cơ hội để khoe khoang với hắn vài câu.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ đến là, cho dù tốc độ của nàng tăng lên đến mức nào, dường như Giang Dược vẫn có thể theo kịp một cách ung dung, không vượt lên trước nàng, cũng không hề bị tụt lại, cứ giữ khoảng cách thích hợp theo sát nàng.
Điều này không nghi ngờ gì đã kích thích lòng hiếu thắng của Lâm Nhất Phỉ.
Tốc độ của nàng lại tăng lên thêm mấy phần.
Nhưng với sự trợ giúp của Thần Hành Phù, Giang Dược hiển nhiên không hề kém cạnh về tốc độ. Hắn luôn theo kịp Lâm Nhất Phỉ.
Cho đến khi bọn họ đến được địa điểm tiếp theo, Lâm Nhất Phỉ vẫn không thể bỏ rơi được Giang Dược về tốc độ.
Ánh mắt cô nàng trở nên phức tạp.
Rõ ràng nàng đã ý thức được, dường như từ trước đến giờ mình đã quá tự tin mà xem thường Giang Dược.
Thực lực của hắn, hiển nhiên khác biệt với những Giác Tỉnh Giả mà nàng từng thấy trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận