Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 770: Không làm cừu non, mới có lối thoát

Giang Dược lần theo dấu vết đến đây, hoàn toàn là nhờ vào con biên bức lọt lưới kia cung cấp thị giác dẫn đường.
Con biên bức kia chạy trốn đến đây, liền bay lên lầu, hướng về tầng của hắn mà đi.
Lần trước Trí Linh nhân phẩm đại bạo phát, duy nhất một lần ban cho Giang Dược rất nhiều phần thưởng.
Trong số những phần thưởng đó, có một phần là toàn bộ kỹ năng đều được tăng lên một bậc.
Kỹ năng "mượn xem" cũng không ngoại lệ.
Sau khi thăng cấp, phạm vi "mượn xem" không còn là ba mươi mét nữa, mà là tăng lên tới hơn một trăm mét, gần như gấp bốn lần.
Khoảng cách này giúp Giang Dược truy tìm dễ dàng hơn rất nhiều.
Con biên bức dừng lại ở căn phòng 702 này, xuyên qua lỗ điều hòa bên cạnh, chui vào bên trong.
Thông qua thị giác của biên bức, Giang Dược phát hiện, trong phòng lại có bốn người.
Hai nam hai nữ.
Hai cô gái trong số đó, rõ ràng là bị bắt cóc, toàn thân trần truồng nằm co quắp trên giường, trông có vẻ như bị sốc quá độ.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn không dám thể hiện sự ủy khuất hay bất mãn ra ngoài.
Dù ai cũng thấy rõ sự không tình nguyện của họ, họ vẫn phải cố gắng chiều theo ý hai gã đàn ông kia.
Hai cô gái này, Giang Dược nhìn kỹ có chút quen mắt, một người chưa đến ba mươi, một người ngoài ba mươi, đều là người trong khu dân cư này.
Cô gái trẻ hơn, không biết bị ép phải làm những chuyện buồn nôn gì, đang nằm bên giường nôn khan.
Tên đàn ông mắt tam giác đứng sau đá một phát vào mông cô ta, hung dữ quát:
"Mẹ nó, bảo mày thổi kèn, mày còn ghê hơn cả mấy bà bầu. Mày còn giả chết, tin tao xuống lầu giết con mày luôn không?"
Cô gái bị đạp xuống giường, cũng không dám khóc thành tiếng. Ánh mắt hoảng sợ vội vàng bò lên, rồi lại nằm xuống trước đùi gã đàn ông kia, cúi đầu run rẩy.
Cô gái còn lại thấy vậy, hiển nhiên cũng sợ hãi, cố gắng kìm nén sự khó chịu, càng thêm cố sức phục vụ.
Giang Dược nhìn cảnh tượng này, đầu óc ong ong như muốn nổ tung.
Mặc dù hai cô gái này không phải người thân của hắn, cũng không hề có giao tình, thậm chí có thể còn không biết đến sự tồn tại của hắn.
Nhưng ai cũng thấy rõ, bọn họ rõ ràng đang bị ép buộc.
Đúng lúc này, tên đàn ông mắt tam giác nhìn thấy con biên bức bay vào, sắc mặt hơi biến đổi, tựa hồ bắt đầu trao đổi gì đó với con biên bức.
Một lát sau, tên mắt tam giác lại đẩy cô gái đang quỳ một bên ra, nói với tên đàn ông đang hưởng thụ bên cạnh:
"Lão Ngũ, có chuyện rồi!"
Tên đàn ông đang say sưa hưởng thụ buổi sáng, chẳng mảy may quan tâm, nói:
"Lão Tứ, mày có thể im lặng một chút được không? Đàn bà ấy à, sinh ra là để mà yêu thương. Mày thô lỗ thế này, bảo sao sống đến gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn là trai tân. Nếu mày chê người ta phục vụ không tốt, thì đưa đây tao xử, tao không ngại chơi hai hiệp."
"Mẹ kiếp, tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày. Có người xâm nhập vào khu chung cư này."
Tên mắt tam giác bực mình nói.
"Chuyện này cũng tính là chuyện à? Thời buổi này, người sống sót nhan nhản khắp nơi, đây chẳng phải là chuyện bình thường à? Muốn trà trộn ở đây, sớm muộn cũng phải đến bến của bọn mình."
Tên được gọi là Lão Ngũ, thờ ơ đáp.
"Nhưng đám người này không phải người sống sót bình thường, bọn họ đã bắt thằng Tóc Quăn và thằng Bí Đao. Nghe nói thằng Bí Đao đã bị giết rồi!"
Lần này Lão Ngũ cũng không giữ được bình tĩnh:
"To gan vậy sao?"
Mặc dù thằng Bí Đao và thằng Tóc Quăn chỉ là hai thành phần bên ngoài trong bọn chúng, không đủ tư cách tham gia vào thứ bậc của chúng, nhưng dù gì cũng là đồng bọn đã cùng nhau chạy trốn ra ngoài.
Cho dù là tay chân vặt vãnh, thì cũng coi như người một nhà đúng không?
Bọn ngoại lai lại dám to gan giết người của chúng?
Đây là không biết Mã Vương Gia có ba con mắt hay sao?
"Lão Tứ, là do đám biên bức của mày phát hiện ra à?"
"Đúng, người đến không có ý tốt."
Tên mắt tam giác nói với giọng điệu âm trầm, trong đôi mắt đầy vẻ hiểm độc, xuyên thấu sự lạnh lẽo.
"Kẻ đến là dạng người gì? Có phải người của chính phủ trà trộn vào để thăm dò tình hình không?"
Lão Ngũ vừa vận động vừa thở hồng hộc hỏi.
"Chính phủ? Chính phủ bây giờ còn đang lo cho thân mình. Bọn chúng có nhanh chóng phản ứng như vậy được à? Tao đoán chắc vẫn là mấy thằng sống sót không biết trời trăng, không biết đây là địa bàn của bọn mình. Nếu không thì làm sao dám to gan thế chứ?"
"Thằng Bí Đao với thằng Tóc Quăn đều có miệng, lẽ nào không biết nói?"
"Hừ, hai thằng phế vật đó đúng là cặn bã, người ta thấy chút tài mọn của bọn nó thì khinh thường. Lời của bọn nó nói ra thì dọa được ai chứ?"
"Mẹ kiếp, có cần báo với Lão Đầu Trọc không?"
Lão Ngũ chửi một tiếng.
"Mày vẫn cứ Lão Đầu Trọc này nọ, tao thấy sớm muộn gì mày cũng phải chết vì cái miệng này. Đó là đại ca, hoặc là gọi Bạo Quân. Ba chữ Lão Đầu Trọc này, mày nên quên đi. Không thì có ngày chết lúc nào cũng không hay."
Tên mắt tam giác lạnh lùng cảnh cáo.
Lão Ngũ giật mình, toàn thân bất giác rùng mình, tức thì mềm nhũn cả người.
"Mẹ kiếp, mất hứng."
Lão Ngũ lười biếng đẩy cô gái kia ra, chìa tay về phía trước, cô gái kia tức khắc lanh lẹ cầm điếu thuốc và bật lửa trên tủ đầu giường.
"Tách" một tiếng, châm lửa cho hắn.
"Hắn lúc trước là Lão Đầu Trọc, bây giờ thì thành huynh đệ kết nghĩa, ngược lại không thể gọi Lão Đầu Trọc? Đúng là đạo lý gì vậy trời?"
Lão Ngũ lại nhả ra một làn khói, thầm lẩm bẩm.
Tên mắt tam giác đã bắt đầu mặc quần áo vào, lạnh lùng nói:
"Tao coi mày là huynh đệ nên mới nhắc nhở mày. Đây là lần cuối cùng, nếu mày không biết điều, sau này đừng trách tao không nhắc."
"Được rồi, tao biết ý của mày. Bạo Quân, ha ha, làm đại ca, sĩ diện, muốn lập uy thôi mà. Giống như mấy ông hoàng ngày xưa, ai dám gọi tên hồi nhỏ của ông ta thì kiểu gì cũng mất mạng. Cũng là đạo lý này thôi, đúng không?"
"Biết rồi còn gọi?"
Tên mắt tam giác hừ lạnh.
"Tao chỉ là tức không chịu nổi, dựa vào cái gì mà mấy cô nàng xinh tươi đều đổ hết về chỗ hắn. Còn chúng ta thì chỉ có thể gặm mấy thứ thừa?"
Đúng lúc bọn họ đang nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên từ từ bị đẩy ra.
Hai người hoảng sợ, nhanh chóng bật dậy, vơ lấy vũ khí bên cạnh.
Nhưng khi nhìn rõ mặt người đến, vẻ khẩn trương của họ lập tức khựng lại, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Tên mắt tam giác lớn tiếng mắng:
"Mẹ mày có biết quy tắc không? Ai cho phép mày vào? Mày vào bằng cách nào?"
Người vừa đẩy cửa vào, rõ ràng là tên thấp bé lực lưỡng, chính là tên Bí Đao trong lời bọn chúng.
Bí Đao mặt mày ủ rũ nói:
"Cửa không khóa mà? Tôi tưởng có chuyện gì, nên mới đẩy cửa vào xem."
Cửa không khóa?
Tên mắt tam giác và Lão Ngũ nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.
Bọn chúng là dân liều mạng, làm việc luôn vô cùng cẩn thận.
Buổi tối có khi còn vui đùa trên giường, chứ không thể nào để cửa không đóng được.
Sao có thể sơ suất thế này?
Lão Ngũ không để ý đến việc mình đang trần truồng, ngậm điếu thuốc bước thẳng đến khu vực cửa ra vào.
Cúi xuống xem xét, phát hiện khóa cửa đúng là đã bị hỏng.
Nhưng khi hắn định quay đầu lại, lại thấy mình đột nhiên như bị một lực nào đó giữ lại, không thể động đậy.
Toàn thân hắn như bị vô số sợi tơ mảnh quấn lấy, khiến hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Lão Tứ, cứu tao!"
Lão Ngũ hồn bay phách lạc, cổ họng mở to, phát ra tiếng cầu cứu.
Chỉ là âm thanh này phát ra lại như bị một sức mạnh quỷ dị vô hình trói buộc, trở nên dị thường nhỏ nhẹ, còn chưa kịp lan đi đã tiêu tán mất.
Tên Lão Tứ trong phòng cũng phát hiện ra điều bất thường, giơ tay lên bắn một phát súng về phía tên thấp bé.
"Phụt" một tiếng, họng súng phun ra không phải đạn, mà là một dòng chất lỏng, bắn thẳng vào mặt tên thấp bé kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận