Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 544: Làm quỷ Ngô Định Siêu

Thi thể là Ngô Định Siêu?
Tin tức này như sấm sét giữa trời quang, đánh cho Tần Tự Hào cùng Trương Gia Thừa tại chỗ ngây như phỗng, như cọc gỗ, cả người trợn tròn mắt.
Tần Tự Hào, kẻ trước đó còn mạnh miệng, luôn mồm đòi tặng vòng hoa cho Ngô Định Siêu, giờ phút này khó tin nhìn chằm chằm vào cái xác cháy đen kia, môi không kìm được run rẩy.
Ngô Định Siêu chết rồi?
Sao có thể như vậy?
Dù Tần Tự Hào ghét bỏ, hận Ngô Định Siêu đến tận xương tủy, thường xuyên bị hắn nhục nhã, thậm chí có nghĩ tới việc sẽ cười hả hê nếu Ngô Định Siêu chết, nhưng tuyệt đối không phải trong trường hợp này.
Bất kể là Tần Tự Hào hay Trương Gia Thừa, dù khó chịu với Ngô Định Siêu đến đâu, cũng không thể phủ nhận thực lực của gã này rất mạnh, mạnh đến mức bọn hắn phải ngước nhìn.
Một tên hỗn đản mạnh như vậy, sao lại chết được?
Chết như thế nào?
Trong mắt Tần Tự Hào, Ngô Định Siêu mạnh đến mức không một ai có thể giết được gã ta trên đời này.
Chẳng lẽ Trịnh Khang nhìn nhầm, hay cố tình hù dọa bọn họ?
Đúng, chắc chắn là phán đoán sai.
Thằng nhóc Trịnh Khang chắc là ghen tị với Ngô Định Siêu, nên mới cố tình nói vậy.
Tần Tự Hào nghĩ tới đây, không khỏi châm chọc:
"Trịnh Khang, chỉ với một bộ xác cháy đen thế này, mà cậu phán đó là Ngô Định Siêu, dựa vào đâu vậy?"
Trịnh Khang dường như không nghe thấy lời Tần Tự Hào, mà đang nhíu mày, chăm chú điều tra.
Sau khi cẩn thận xem xét, hắn ngày càng khẳng định, cái xác này chính là Ngô Định Siêu. Hơn nữa kẻ giết gã ta không phải quái vật, mà là con người.
Hiện trường cho thấy rõ điều này.
Thấy Trịnh Khang nhíu mày im lặng, Tần Tự Hào càng nghĩ đối phương đang làm ra vẻ kinh hãi.
"Trịnh Khang, nếu cậu sợ thật thì cứ rời đội đi. Khỏi phải đem chuyện không vui ra làm trò đùa."
"Ai mẹ nó rảnh mà đùa với cậu?"
Trịnh Khang, kẻ luôn vui vẻ hòa đồng, giờ phút này bỗng nhiên sa sầm mặt mày, quát ngược lại.
Trịnh Khang kéo một cái ở bên hông thi thể, lôi ra một chiếc dây lưng kim loại đen sì.
"Cái dây lưng này, Ngô Định Siêu ngày thường sẽ đeo một cái túi vải ở hông, mắt các cậu bị mù hết cả rồi, chứ mắt tôi không có."
"Tôi nói cho các cậu biết, đây chính là Ngô Định Siêu, và gã ta chết dưới tay con người, không phải do quái vật Thất La Sơn gì đâu."
Trịnh Khang nói xong, ném dây lưng xuống đất, mặt không đổi sắc đi ra ngoài vòng vây, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Chưa từng thấy Trịnh Khang nổi giận bao giờ, hai người giờ phút này ngơ ngác nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Hai người vẫn còn chút không tin, áp sát lại gần, cẩn thận xem xét cái dây lưng kim loại kia.
Sau một hồi phân biệt, lại tiến đến bên cạnh thi thể cháy đen, cẩn thận xem xét hình dáng.
Dáng người này, cẩn thận nghiên cứu thì thấy rất quen mắt, rất nhiều chi tiết ăn khớp nhau, càng nhìn càng thấy giống.
Trong lòng hai người lại một lần nữa trào dâng cảm giác sợ hãi.
Ngô Định Siêu thực sự bị người giết chết?
Sao chuyện lại khác xa so với dự tính trước khi vào Thất La Sơn vậy?
Trước khi vào Thất La Sơn, không khí ở trường Tinh Thành tràn đầy sự tự tin chiến thắng, thậm chí coi cuộc thi đấu này như một chuyến du ngoạn nhẹ nhàng.
Rất nhiều người muốn đăng ký cũng không có suất cuối cùng trong Đại Danh Đơn.
Sự tích cực này không phải vì bọn họ thật sự gan dạ, hay có lòng yêu trường Tinh Thành đến thế.
Mà là ai cũng nghĩ, với lợi thế của trường Tinh Thành hiện tại, cộng thêm Ngô Định Siêu, kẻ mạnh như bấc, cuộc thi đấu này coi như chắc ăn, cơ bản là ngồi mát ăn bát vàng.
Phần thưởng thắng cuộc lại lớn, độ khó lại gần như không, ai mà không ham?
Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa chen được vào Đại Danh Đơn, một phần do tài năng của Giác Tỉnh Giả, nhưng chưa chắc đã xuất sắc hơn những học sinh không được chọn khác.
Nói cho cùng, danh sách này vẫn có một chút yếu tố thao túng ngầm.
Thao túng ngầm để vào danh sách, chẳng phải để nằm không thắng lợi, dễ dàng hưởng phần thưởng sao?
Nếu ai trước đó nói cho bọn hắn, kịch bản Thất La Sơn sẽ thế này, Ngô Định Siêu sẽ chết một cách bí ẩn.
Dù có ai khiêng kiệu đến mời, bọn họ cũng chẳng thèm đăng ký.
Nói là nằm thắng mà?
Nằm thắng nhờ Ngô Định Siêu, thế mà lại nằm xuống một cách khó hiểu, lạnh cẳng.
Tâm tình Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa giờ phút này không khác nhau mấy.
Kinh ngạc, sợ hãi, bất an, thậm chí hoảng loạn, đủ loại cảm xúc cùng ùa đến.
"Trịnh Khang, cậu đi đâu vậy? Rốt cuộc cậu đang tìm gì?"
Tần Tự Hào chợt thấy Trịnh Khang đi sâu vào rừng, giật mình, vội hỏi.
Ngô Định Siêu đã chết, vô hình trung, Trịnh Khang đã thành thủ lĩnh trong đội.
Bình thường bọn hắn không xem Trịnh Khang ra gì, nhưng giờ phút này lại nảy sinh một sự ỷ lại khó hiểu.
Ngô Định Siêu chết rồi, nếu Trịnh Khang bỏ mặc bọn hắn mà đi, thì tình hình thật sự thê thảm.
Chẳng lẽ để bọn họ đối đầu với đám người Dương Phàm trung học?
Nếu Ngô Định Siêu thật sự bị đám Dương Phàm trung học thanh toán, thì hai người bọn họ đi đối đầu chẳng khác nào tự sát?
Không thích cách làm của Ngô Định Siêu là một chuyện, cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ phán đoán thực lực của gã.
Trịnh Khang như không nghe thấy, căn bản không thèm để ý tới hai người.
Hắn đưa tay móc ra một vật gì đó từ cổ áo, rõ ràng là một chiếc vòng cổ.
Trước đây vật này luôn được hắn đeo, giờ Trịnh Khang lại móc nó ra, động tác mang đầy ý nghĩa sâu xa.
Trịnh Khang hai tay nắm chặt vòng cổ bằng tư thế kỳ lạ, môi không ngừng mấp máy, không biết đang lẩm bẩm điều gì.
Vẻ tươi cười thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc, một loại cảm giác nghi thức khiến người ta rợn tóc gáy.
Trịnh Khang lúc này, dường như đang tiến hành một nghi lễ quỷ dị nào đó.
Bỗng nhiên, Trịnh Khang dường như nhận ra Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa đang theo dõi, dừng bước, nghiêm nghị quát:
"Không muốn chết thì chờ ở ngoài!"
Trịnh Khang, người có dáng vẻ nhỏ bé, giờ phút này lại toát ra một loại uy nghiêm không ai dám nhìn, trấn áp hai người từ tận đáy lòng.
Hai người như bị áp đảo hoàn toàn về khí thế, không dám cãi lại, dù mặt mày khó coi nhưng vẫn bất đắc dĩ dừng bước, không dám đi theo.
Trực giác cho bọn họ biết, Trịnh Khang lúc này rất nguy hiểm, tràn đầy những yếu tố quỷ dị bất ổn, không thể chọc vào.
Nếu làm trái ý hắn, rất có thể sẽ mất mạng.
Dù dừng bước, nhưng trong lòng hai người cũng bực bội không kém.
Ngô Định Siêu tự cho mình giỏi, thích làm màu một mình, kết cục đã rõ.
Còn Trịnh Khang thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng muốn làm một mình? Chẳng lẽ không rút ra được bài học từ Ngô Định Siêu?
Đã đến nước này, còn muốn nội chiến à?
"Tự Hào, chúng ta làm gì giờ? Thằng này có vẻ cũng muốn bắt chước Ngô Định Siêu đấy."
Trương Gia Thừa có chút hoảng loạn.
Gã ta lo lắng nhìn xung quanh, như thể có vô số yêu ma quỷ quái đang mai phục, tùy thời xông ra lấy mạng bọn họ.
Tần Tự Hào cũng không biết phải làm sao, chỉ là gã cứng miệng hơn chút.
"Ta không tin không có bọn chúng thì chúng ta không sống được? Bố đây nhận, hai ta không thể học theo chúng nó, không thể chơi trò nội chiến."
Trương Gia Thừa luống cuống:
"Đến nước này rồi, làm sao tao dám chơi nội chiến. Tao lo là, chỗ này không an toàn. Mày nghĩ xem, đối phương có thể giết được Ngô Định Siêu ở đây, biết đâu bọn chúng vẫn chưa đi xa. Thằng Trịnh Khang đó, có khi nào muốn giữ bọn mình lại làm bia đỡ đạn, để hắn chuồn trước không?"
Chết đạo hữu bất tử bần đạo.
Logic này bây giờ nghe rất hợp lý, khiến người ta không thể không liên tưởng như vậy.
Tần Tự Hào đang định hùng hổ chửi bậy thì bỗng nhiên thấy bóng Trịnh Khang từ trong rừng trở ra.
Chỉ có điều, Trịnh Khang lúc này không còn vẻ hung thần ác sát như trước, vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều, không biết hắn vào rừng kia có phát hiện ra điều gì.
"Hai người các cậu càm ràm cái gì, đừng tưởng tôi không biết chút tâm tư nhỏ mọn đó của các cậu."
Lúc này Trịnh Khang lại nói rất tùy ý:
"Tình hình bây giờ các cậu cũng thấy rõ, các cậu luôn cho mình là giỏi, không phục ai, đương nhiên cũng không phục tôi. Tôi cũng không trông mong gì việc các cậu có phục hay không, điều đó không quan trọng với tôi."
"Bất quá trước mắt, các ngươi nếu đều giống nhau, có thể lựa chọn đường rất nhiều. Nếu muốn sống, đường cũng chỉ có một."
Ai mẹ nó mà lại không muốn sống chứ?
"Đường nào?"
Tần Tự Hào không nhịn được hỏi.
"Tất cả hành động nghe theo ta chỉ huy, đem những cái tâm tư lặt vặt các ngươi vẫn hay dùng bên ngoài cất hết. Quên mẹ nó cái thân phận con cháu hào môn chó má đi, dẹp mẹ nó mấy cái cảm giác ưu việt nực cười kia. Tư thái hạ càng thấp càng tốt, tốt nhất là tâm tính coi mình như một con chó vẫy đuôi cầu xin."
Lời này tính công kích và vũ nhục có thể nói là cực lớn.
Hai kẻ vẫn luôn tự cao tự đại, nghe vậy đều cảm thấy nhục nhã, mặt mày xám xịt, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Trịnh Khang, rõ ràng là cực kỳ khó chịu với lời hắn vừa nói.
Trịnh Khang căn bản không cho bọn chúng cơ hội phản bác.
Khóe miệng hắn khẽ giật, hờ hững nói:
"Các ngươi đương nhiên có thể có cái sự kiên trì của mình, vậy thì sinh tử tự an bài thôi."
Lời đã nói quá rõ rồi.
Hoặc là tự sinh tự diệt, hoặc là từ nay về sau nghe theo mọi chỉ huy của hắn, dẹp hết cái cảm giác ưu việt chó má mà bọn chúng từng có đi.
Tần Tự Hào đầu óc nóng lên, định buông mấy lời hào hùng sáo rỗng.
Nhưng lại bị Trương Gia Thừa nhanh chóng chặn lại:
"Trịnh Khang, chúng ta đều ở trên một con thuyền, sao phải nói chuyện khó nghe thế? Nếu anh có mạch suy nghĩ tốt hơn, chúng ta nghe theo anh cũng không phải không thể. Nhưng anh cũng phải có cái gì đó để thuyết phục chúng tôi chứ?"
Đây cũng là một kiểu thỏa hiệp biến tướng, chuyển sang hèn yếu.
Tần Tự Hào vẫn muốn cứng rắn thêm một chút, nhưng lại bị Trương Gia Thừa gắt gao giữ lại.
Trong bóng đêm, Trịnh Khang dường như biến thành một người khác, sương mù đen quấn quanh hắn, nhìn như thể đang biến hình, hóa thành một U Linh trong đêm tối, tràn đầy vẻ thần bí, vô hình trung tỏa ra một loại khí chất khiến người ta run sợ.
Khí chất này hoàn toàn khác biệt với Trịnh Khang mà Tần Tự Hào bọn họ biết trước đó.
"Nghĩ xong chưa?"
Thanh âm Trịnh Khang phiêu phiêu đãng đãng đáp xuống bên tai hai người.
Sau một khắc, hắn tựa như cái bóng U Linh, một trận gió thoắt cái đã đến bên cạnh hai người.
Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa chợt cảm thấy toàn thân như bị một thứ sức mạnh thần bí nào đó bao phủ, lạnh toát từ đầu đến chân, một luồng khí lạnh không tên từ lòng bàn chân cứ thế len lỏi lên sau gáy.
"Đưa tay ra."
Trịnh Khang thản nhiên nói.
Rõ ràng không phải ngữ khí ra lệnh hung dữ, lại tự có ma lực thần kỳ khiến toàn thân hai người trào lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, không tự chủ được liền đưa tay ra, xòe lòng bàn tay.
Trong lòng hai người bất an lo lắng, bị nỗi kinh hoàng bao trùm.
May là Trịnh Khang cũng không làm ra hành động kỳ quái nào khác, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng điểm vào lòng bàn tay hai người một cái.
Một động tác nhỏ bé tưởng chừng như không có gì, nhưng tựa như hoàn thành một nghi thức chứng nhận thần bí, khiến thần kinh căng thẳng của cả hai được thả lỏng, cảm giác kinh dị bao phủ bọn họ cũng theo đó biến mất.
Giọng nói chậm rãi của Trịnh Khang lại vang lên, như tẩy não:
"Từ giờ trở đi, tất cả hành động của các ngươi đều do ta chi phối, ta bảo các ngươi làm gì, các ngươi phải làm cái đó. Mặc kệ thấy cái gì, cũng không cần ngạc nhiên."
Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa mơ hồ cảm thấy như vậy không ổn, nhưng lại không thể nảy sinh chút ý chí phản kháng nào.
Trịnh Khang cũng không nói gì thêm.
Hắn quay người đi về phía rừng rậm sâu thẳm, phảng phất như ở nơi đó có thứ gì đó hắn đặc biệt hứng thú.
Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa nghi ngờ trong lòng, cũng đi theo.
Trịnh Khang dừng lại ở bìa rừng, hai tay đặt lên cái dây chuyền, miệng lẩm bẩm gì đó, quá trình này duy trì chừng một phút.
Sau một khắc, trong rừng cây truyền đến tiếng xào xạc, phảng phất có sinh vật sống gì đó từ trong rừng lảo đảo bước ra.
Chỉ có điều nghe tiết tấu di chuyển kia, có chút loạng choạng, giống như mới học đi.
Nhưng rất nhanh, tiết tấu di chuyển của sinh vật kia liền trở nên vững vàng.
Ào ào!
Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa nhìn thấy rừng cây bị xé toạc, một bóng hình quỷ dị chui ra.
Chính là Ngô Định Siêu!
Hai người không khỏi dụi mắt, lấy lại tinh thần, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cái bóng đó.
Không sai, chính là Ngô Định Siêu!
Chỉ là Ngô Định Siêu này, so với Ngô Định Siêu ngang ngược trước kia, rõ ràng khác nhau một trời một vực. Biểu tình thuận mắt dịu dàng, thần sắc trông rất cổ quái.
Vẻ kiêu ngạo bất cần ngày thường hoàn toàn biến mất, thậm chí trông có vẻ ủ rũ cúi đầu, còn có chút hoang mang lo sợ nghi hoặc.
Ngô Định Siêu như vậy, Tần Tự Hào và Trương Gia Thừa chưa từng thấy bao giờ.
Nếu không phải diện mạo xác định là Ngô Định Siêu, bọn họ suýt chút nữa nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra điều bất thường.
Cơ thể Ngô Định Siêu này không phải một xác chết hoàn chỉnh, mà hiện lên một trạng thái nửa thực nửa hư hơi mờ.
Nhìn qua là một hình người hoàn chỉnh, nhưng nhìn xuyên qua thân thể hắn lại có thể thấy cảnh vật phía sau, ẩn ẩn là một cơ thể hơi mờ.
Hai người kinh ngạc không thôi, hai mặt nhìn nhau.
Cũng may là lời cảnh báo của Trịnh Khang vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mặc kệ thấy cái gì, cũng không cần ngạc nhiên.
Hai người bất giác nhìn về phía Trịnh Khang, thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, rõ ràng là có chút hài lòng.
"Ngô Định Siêu, khi còn sống ngươi ngông cuồng tột đỉnh, khi làm quỷ, cũng đừng có sửa tính."
Trịnh Khang ngữ khí quỷ dị, tựa như kẻ xúi giục, đang xúi giục Ngô Định Siêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận