Quỷ Dị Xâm Lấn

Quỷ Dị Xâm Lấn - Chương 1285: Tù binh (length: 15871)

Bọn hắn là Giang Độc con mồi? Đây là ý gì? Sao nghe hoang đường vậy?
Nhưng chính cái sự tình hoang đường này, cẩn thận nghĩ lại, kết hợp với tình huống trước mắt, nhìn Giang Độc hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện, lại đem các chi tiết trước sau xâu chuỗi lại, kẻ tinh ranh như Liễu Tái Lai cũng không thể phản bác sự thật này.
Sắc mặt Liễu Tái Lai từ tái nhợt lại chuyển sang dữ tợn, vì quá tức giận mà khuôn mặt vốn đã xấu xí của hắn càng trở nên méo mó dị thường.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tựa như một con bạc thua đến tan gia bại sản, thậm chí cửa nát nhà tan, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Độc, gào lên: "Lời hắn nói có đúng không? Có phải là thật không?"
Giang Độc giọng điệu lãnh đạm: "Câu này không phải ta nên hỏi ngươi sao?"
"Ngươi hỏi ta cái gì? Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi có tư cách gì hỏi ta?"
"Ngươi vì ta làm gì? Dẫn người bao vây ta, thương lượng xem ai lên trước ai lên sau cưỡng hiếp ta? Sau đó tự mình đánh không lại người ta, bị người ta cắt 'đồ chơi', xấu hổ quá hóa giận muốn giết luôn cả ta? Đây là ngươi gọi là vì ta làm nhiều?"
Dù là đang châm biếm, giọng Giang Độc vẫn cứ bình thản, lạnh nhạt như vậy, phảng phất nàng chẳng hề có chút dao động nào trong lòng.
So với vẻ mặt bại hoại khó thở của Liễu Tái Lai, sự bình tĩnh của nàng càng làm hắn thêm chật vật.
Quan Tử suy yếu ho khan vài tiếng, cười thảm nói: "Không hổ là 'người không tim không phổi', cô nương nói đúng là không sai. Liễu Tái Lai, ta đã sớm bảo ngươi là tự mình đa tình rồi, ngươi đánh lén lão Đinh, đâm sau lưng lão Giản, ngươi cho là mình khôn lỏi lắm, tưởng rằng dùng cái bộ mặt giả tạo này có thể lừa gạt được cô nương, nhưng người ta đã nhìn thấu ngươi từ lâu. Từ đầu chí cuối, cô nương đã nhìn thấu tất cả chúng ta rồi. Ta, Quan Tử, phục, cô nương à, ta thật sự là phục sát đất."
Hắn phục hay không, Giang Độc cũng không để tâm.
Nhưng những lời này lọt vào tai Liễu Tái Lai lại làm hắn hoàn toàn suy sụp.
Khi nãy, hắn thấy Quan Tử trọng thương suy yếu còn dương dương tự đắc khoe khoang với hắn, cười nói kẻ cười cuối cùng chính là hắn - Liễu Tái Lai.
Khi nãy đắc ý bao nhiêu, giờ phút này lại càng thấy nhục nhã bấy nhiêu.
Liễu Tái Lai nhìn Giang Độc, khuôn mặt đầy vẻ độc ác. Giờ khắc này, trong cái tâm lý biến thái vặn vẹo của hắn, việc Giang Độc còn sống chính là sự sỉ nhục và trào phúng lớn nhất đối với hắn.
"Giang Độc, vậy tức là từ đầu đến cuối, ngươi đều đang lừa ta? Ngươi nói nhà ngươi không có ai, ngươi nói không có chỗ dựa, ngươi nói ngươi và con muốn tìm chỗ nương thân... Đây đều là lời dối trá ngươi bày ra để gạt ta?"
Giang Độc không phủ nhận: "Ngươi có thể gạt ta, tại sao ta lại không thể lừa ngươi? Nếu ngươi không tự mình tìm đến, dù ta có muốn gạt thì cũng gạt ai được chứ?"
Liễu Tái Lai lại một lần nữa bị khinh thường đến cạn lời. Hắn đúng là tự mình chui đầu vào rọ.
"Vậy... Rốt cuộc tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?" Liễu Tái Lai không cam tâm hỏi.
"Cái này ngươi không cần bận tâm. Liễu Tái Lai, ngươi nên nghĩ xem, các ngươi đã gây họa cho bao nhiêu phụ nữ, sát hại bao nhiêu hương thân, ngươi định trả cái báo ứng này như thế nào?"
Liễu Tái Lai cười nhạt: "Báo ứng? Ha ha ha, cái thời buổi này nếu thực sự có báo ứng thì nó cũng chẳng đến lượt ta. Tạ Xuân mới là đầu sỏ, hắn làm bao nhiêu chuyện ác mà có thấy hắn bị báo ứng đâu? Hắn không hề hấn gì! Gái đẹp đều đến lượt hắn chọn trước, của ngon vật lạ một mình hắn một nửa. Giết người á? Chúng ta giết cộng lại cũng không bằng lẻ của hắn. Giang Độc, ta không hù ngươi, nếu lúc trước cô theo ta thì ít nhất ta còn có thể mang cô cao chạy xa bay. Nhưng nếu cô rơi vào tay Tạ Xuân, ta dám chắc người nhà cô không ai sống nổi đâu, cô thì bị hắn chơi chán chê rồi lại ném cho người khác, đến cuối cùng cũng chỉ là một đống thịt nát thối rữa ở trong căn cứ."
"Ha ha, Giang Độc, con cô được mấy tuổi rồi? Nếu mà chưa quá ba tuổi, thì rơi vào tay cái tên biến thái Tạ Xuân, chắc chắn nó sẽ bị hắn hấp cách thủy đấy. Cô cứ hay treo cái miệng báo ứng báo đồ gì đấy, vậy thì cô cứ xem, xem chúng nó có báo ứng hay không, xem chừng nào chúng nó mới gặp báo ứng?"
Nghe đến đứa con chưa qua ba tuổi có khả năng bị hấp cách thủy, vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Độc cuối cùng cũng lộ ra vẻ giận dữ.
Giang Độc hít sâu một hơi, nghiêm nghị hỏi: "Liễu Tái Lai, chuyện này ngươi tận mắt chứng kiến sao?"
"Nói nhảm, chúng ta cùng một bọn, ngươi nghĩ xem ta có tận mắt thấy hay không? Cô không phải tin lời Quan Tử lắm sao? Vậy thì cô cứ hỏi hắn xem. Ít nhất thì so với chúng nó, ta còn không giết trẻ con, không ăn thịt người."
Quan Tử cười thảm lắc đầu, yếu ớt nói: "Cô nương, ta và Liễu Tái Lai đều không phải là người tốt gì, nhưng lần này hắn nói thật. Nếu người nhà cô vẫn còn sống ở gần Đại Kim Sơn thì ta khuyên cô nên mau chóng di tản đi, trốn được càng xa càng tốt. Tất nhiên, mấy lời này từ cái miệng của kẻ xấu như chúng ta nói ra thì có vẻ hơi mỉa mai nhỉ."
Quan Tử và Liễu Tái Lai vừa đả kích nhau, vừa móc mỉa nhau, trong vấn đề này, Quan Tử hiển nhiên cũng không cần thiết phải a dua theo Liễu Tái Lai.
Đã Quan Tử cũng nói vậy thì có nghĩa, những lời hắn nói đều là sự thật.
Giang Độc không phải là kẻ ngốc nghếch ngây thơ, ngược lại, nàng ở Tinh Thành cũng nghe ngóng được khá nhiều về những chuyện ở mạt thế, đương nhiên nàng biết, khi mạt thế ập đến, đủ thứ chuyện tàn nhẫn trái với luân thường đạo lý đều có thể xảy ra.
Cướp bóc vật tư, giết người đoạt của, hãm hiếp phụ nữ...
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe nói có kẻ đem đứa trẻ con chưa đầy ba tuổi đi hấp lên để ăn, điều này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của nàng.
Mà trùng hợp thay, nàng lại có một đứa con vừa ở độ tuổi này, nghe được những lời này trong lòng nàng không khỏi ghê tởm, ghê tởm và phẫn nộ tột cùng.
Ban đầu, nàng định đến nơi đóng quân của quân đội ở phía bên kia Đại Kim Sơn để truyền tin, mà đây cũng chính là đại sự cấp bách nhất trước mắt.
Nhưng hôm nay, sự tồn tại của nhóm Tạ Xuân này cùng những chuyện ác độc của chúng liên tục truyền đến tai Giang Độc, khiến cho sự căm ghét của nàng đối với chúng cũng lên đến đỉnh điểm.
Nếu như để cho lũ ác ma này tồn tại thì hàng chục, hàng trăm thôn xóm xung quanh Đại Kim Sơn sẽ bị chúng tàn phá, trở nên không còn bóng người.
Phàm những ai không có giá trị lợi dụng, bọn chúng đều giết sạch. Phụ nữ thì đều bị chúng bắt nhốt lại như đồ dự trữ.
Còn trẻ con thì...
Giang Độc hung hăng trừng Liễu Tái Lai một cái: "Liễu Tái Lai, các ngươi biết rõ Tạ Xuân là ma quỷ, sao còn muốn thông đồng với hắn làm bậy?"
Liễu Tái Lai không phải Quan Tử, nếu Quan Tử lúc này sắp chết mà còn chút thiện ý thì Liễu Tái Lai đúng là chết không hối cải, hắn cho rằng những gì mình làm đều không có vấn đề gì cả. Hắn hoàn toàn không hề hối hận, thủy chung vẫn cho rằng, mình vì Giang Độc làm nhiều như thế, lẽ ra nàng nên cảm ân mới đúng, chứ không phải vô lương tâm chống đối hắn như vậy.
Đối diện với câu hỏi của Giang Độc, Liễu Tái Lai cười lạnh nói: "Giang Độc, bớt nói móc đi. Nếu tao mà có một gia thế tốt như mày, gặp chuyện gì cũng có chỗ mà dựa dẫm thì tao cũng chẳng muốn làm kẻ xấu làm gì. Mày tưởng người thấp cổ bé họng như bọn tao có lựa chọn chắc?"
"Mày cho rằng ai sinh ra cũng là đồ khốn nạn sao?"
"Mày tưởng nếu không đi theo bọn chúng làm điều xấu thì chúng sẽ cho bọn tao sống à?"
"Lúc đầu chúng tao có vài người cùng nhau xuống núi, cũng có vài tên không muốn giết người, không muốn cướp bóc. Mày có biết những tên này bây giờ ở đâu không? Xác của chúng nó đã bị chó hoang gặm hết rồi, xương cốt cũng sắp mục nát đến nơi rồi."
"Loại người an phận như mày thì có tư cách gì mà chỉ trích tao chứ?"
"Tao chỉ muốn tiếp tục sống, thế thì có gì sai?"
Liễu Tái Lai hùng hồn đanh thép, càng nói càng kích động, phảng phất như hắn mới là người chính nghĩa, là người phát ngôn của lẽ phải, ngược lại Giang Độc chỉ trích hắn mới là sai lầm.
Dù Liễu Tái Lai có hùng hồn lý lẽ đến đâu thì Giang Độc cũng không hề bị hắn dẫn dắt.
Giang Độc lạnh lùng nói: "Ta không có hứng thú nghe ngươi ngụy biện. Ta chỉ nói cho ngươi biết, dù là trung tâm hay Tinh Thành, các cơ quan tổ chức vẫn còn tồn tại, các ngươi làm những việc này, sớm muộn cũng sẽ có người tìm các ngươi tính sổ. Mỗi một món nợ máu, không phải không bồi hoàn, mà là chưa đến thời điểm."
Liễu Tái Lai nhún vai: "Không quan trọng, đám Tạ Xuân cho dù có chết hết thì liên quan gì đến tao? Dù sao tao cũng không định ở lại cái chỗ quỷ quái này."
"Ngươi cho rằng ngươi vẫn có thể rời khỏi đây được sao?" Giang Độc lạnh lùng hỏi.
Liễu Tái Lai cười chế giễu: "Sao? Lẽ nào mày định cản tao lại không cho tao đi à?"
"Ngươi nói đúng, không ai trong số các ngươi được phép rời khỏi đây."
Liễu Tái Lai cười như điên: "Giang Độc, có phải mày làm đại tiểu thư quen rồi nên ngốc rồi không? Mày có biết mày đang nói gì không?"
Giang Độc lạnh lùng nhìn hắn, tựa như nhìn một gã hề đáng thương.
Đừng nói là Liễu Tái Lai hiện giờ chỉ là phế nhân nửa mùa, dù là lúc hắn ở trạng thái đỉnh cao, Giang Độc đã nắm rõ át chủ bài của hắn rồi, nên nàng cũng không hề sợ hãi.
Quan Tử thở dài não nề, hắn thân bị trọng thương, trong tình huống này, hắn cảm thấy mình gần như không còn cơ hội sống, nên suy nghĩ thoáng ra.
Vì thế, đánh giá về cục diện, hắn lại càng tỉnh táo hơn tên Liễu Tái Lai đang nóng đầu kia.
"Liễu Tái Lai, ta khuyên mày nên tỉnh táo lại đi. Đến nước này rồi, mày vẫn còn chưa giác ngộ sao? Cô nương này, căn bản không phải là người mà mày có thể đối phó."
Liễu Tái Lai kinh ngạc sững sờ, hoàn toàn không tin vào mắt mình, hắn hoàn toàn không thể nào chấp nhận cái logic này. Giang Độc chỉ là một cô gái yếu đuối, cần hắn bảo vệ. Làm sao có thể leo lên trên đầu hắn, làm sao có thể lợi hại hơn hắn? Điều này khiến lòng tự trọng vốn đã mong manh của hắn làm sao chịu đựng nổi?
"Quan Tử, hẳn là, ngươi đang muốn bắt chước ta, làm một con chó liếm chân nàng sao?" Liễu Tái Lai chế giễu.
Quan Tử lạnh lùng đáp: "Ta bắt chước ai cũng không bắt chước cái loại vô dụng như ngươi. Lời khuyên đó là dành cho ngươi thôi, ngươi nhất định muốn đầu sắt đâm thử thì ta cũng chẳng ý kiến gì."
Liễu Tái Lai đã không còn hy vọng vãn hồi Giang Độc, càng không trông mong vào việc đạt được sự thông cảm và hòa giải từ cô để Giang Độc tiếp tục ở bên hắn.
Nhưng cái lòng tự trọng cố chấp đó khiến hắn hoàn toàn không chấp nhận sự thật Giang Độc lại mạnh hơn hắn.
Giờ phút này, hắn muốn chứng minh Quan Tử đã đoán sai hơn bao giờ hết.
"Giang Độc, ngươi thật sự không còn chút tình nghĩa nào sao. Vậy thì đừng trách ta..."
"Liễu Tái Lai, không cần nhiều lời. Có bản lĩnh gì cứ thể hiện ra đi. Bất quá theo như ta quan sát, chiêu đốt máu vừa rồi đã là cực hạn của ngươi rồi. Nỏ mạnh hết đà, đừng có mạnh miệng làm gì."
Quan Tử nghe vậy, cười ha hả: "Liễu Tái Lai, thấy chưa? Tiểu tẩu tử đã nhìn thấu nội tình của ngươi rồi. Ngươi đốt máu liều mạng, một cái mạng chỉ còn lại nửa cái, còn muốn hù dọa ai chứ?"
Liễu Tái Lai đứng ngây ra tại chỗ.
Tình hình trước mắt thật đúng là có chút xấu hổ, liều mạng ư, thể trạng của hắn hiện tại xác thực không thể nào tung ra đòn tấn công nào mạnh hơn vừa rồi.
Ngại hơn là, ba đòn chí mạng vừa rồi của hắn, Giang Độc vẫn hoàn toàn không hề hấn gì.
Mặc dù hắn không rõ Giang Độc đã làm thế nào, nhưng cái vẻ mặt không chút sợ hãi của Giang Độc kia cho thấy cô không hề coi đòn tấn công của hắn ra gì.
Liễu Tái Lai đơn phương suy nghĩ, trong cái vẻ thâm sâu khó dò của Giang Độc, cuối cùng hắn cũng cảm thấy có chút thiếu tự tin.
Giang Độc thản nhiên nói: "Nếu ta nhớ không lầm, trước đó các ngươi đã nói là phụng lệnh Tạ Xuân đến Đại Kim Sơn trinh sát, các ngươi định chiếm toàn bộ khu vực Đại Kim Sơn này đúng không?"
Liễu Tái Lai hừ lạnh một tiếng, trong lòng lúng túng nhưng cũng được xoa dịu đôi chút. Ít nhất Giang Độc không hề kêu đánh chém giết, cũng không hề dây dưa không buông tha hắn.
Quan Tử thở dài: "Tiểu tẩu tử, ta xem như đã nhìn ra. Ngươi căn bản không phải người phàm. Lúc trước Liễu Tái Lai nói cha ngươi thời 'dương quang thời đại' là lão thần tiên nổi tiếng thập lý bát hương, vậy thì ngươi chắc chắn là Giác Tỉnh Giả rồi, thậm chí gia đình ngươi rất có thể đều là Giác Tỉnh Giả cả? Nếu không, một mình ngươi, không thể nào có gan dám một mình lang thang ở địa hình phức tạp như Đại Kim Sơn này được."
Giang Độc thản nhiên nói: "Ngươi xem như là người thông minh, thông minh hơn Liễu Tái Lai nhiều. Nếu là người thông minh, ta hy vọng ngươi đưa ra lựa chọn của người thông minh."
"Ta cũng là kẻ tàn phế rồi, chỉ cần tiểu tẩu tử không truy cùng giết tận thì ta sẽ nghe theo cô. Cô muốn biết gì, cứ hỏi đi. Chỉ cần ta biết, ta sẽ thành thật trả lời." Giọng Quan Tử mang theo vẻ bi thương, rõ ràng biết mình không sống được bao lâu nữa.
Liễu Tái Lai cười khẩy một tiếng: "Các ngươi muốn nói nhảm thì cứ nói tiếp đi, xin phép ta không tiếp chuyện nữa."
Nói xong, Liễu Tái Lai xoay người muốn rời đi.
Giang Độc cũng không đuổi theo.
Bàn tay cô khẽ lật một cái, một luồng kim quang rực rỡ đột ngột bắn ra. Một con cự hổ vàng óng phát ra tiếng gầm khẽ, với tốc độ nhanh như chớp lao về phía Liễu Tái Lai.
Chỉ sau hai cú nhảy, nó đã chặn đứng Liễu Tái Lai.
Cảm nhận được sự uy nghiêm của cự thú thời cổ đại khổng lồ này, kích thước của nó lớn gấp đôi so với hổ bình thường. Với thân thể to lớn như vậy, khí thế kinh người của nó, cho dù không ra tay tấn công, cũng đủ khiến cho hai chân Liễu Tái Lai nhũn ra.
Đây là thứ quỷ quái gì?
Bất kể là thứ quỷ gì, đôi mắt to như đèn lồng của cự hổ vàng óng nhìn chằm chằm Liễu Tái Lai, miệng rộng khẽ há ra, hai hàng răng sắc nhọn như những lưỡi dao găm tua tủa.
Đừng nói là Liễu Tái Lai hiện tại không thể dốc hết sức kích hoạt lớp bảo vệ kim loại hóa, ngay cả khi đang ở trạng thái đỉnh phong, dưới hàm răng đáng sợ này, chỉ sợ cũng chỉ là một miếng bánh ngọt.
Cự hổ vàng óng chậm rãi tiến lại gần, Liễu Tái Lai thậm chí không dám nhìn thẳng vào nó, chân bất giác lùi lại.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã lui trở về vị trí cũ, nơi hắn vừa định bỏ trốn.
Còn Quan Tử thì cười nhạo: "Không phải nói không tiếp chuyện nữa sao? Không phải muốn trốn sao?"
Liễu Tái Lai dưới uy áp quá lớn, phù một tiếng, ngã ngồi bệt xuống đất. Trán, mũi và gáy, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Giang Độc thực sự không hề vênh váo hung hăng: "Bây giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa?"
Đầu Liễu Tái Lai gần như sắp cúi xuống đến giữa hai chân.
Nhưng Giang Độc cũng không hề nóng nảy ép hỏi bọn họ, mà là để bọn họ thu xếp một chút, tiếp tục công việc trinh sát địa hình trước đó.
Chỉ có điều, hai người này giờ đây đều là tù binh của cô.
Còn vết thương trên người Quan Tử thì được xử lý sơ qua. Mặc dù không thể lành lại ngay lập tức, nhưng cũng không đến mức mất mạng ngay tức khắc.
Như vậy, hình ảnh có vẻ hơi quái dị. Một cô gái yếu đuối, chỉ huy hai tù binh thương tích đầy mình, đi lại trên Đại Kim Sơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận