Quỷ Dị Xâm Lấn

Chương 568: Sự tình xuất khác thường

Giang Dược thực không hiểu Vạn Nhất Minh này là lên cơn gì, bất quá hắn nếu dám tự tin như vậy, ngược lại khiến Giang Dược ít nhiều có chút đề phòng.
Với thân phận của Vạn Nhất Minh, lại thêm Nhạc tiên sinh kia là cậu của hắn, chắc chắn là có không ít thủ đoạn bảo mệnh, vậy đại khái cũng là nguyên nhân hắn đặc biệt tự tin.
Lần trước tại tòa nhà Bạch Dương, ngọn lửa lớn như vậy, hắn ở lầu cao như thế, cũng không thể thiêu chết hắn, có thể thấy được thằng nhãi này đích thực có chút bản lĩnh.
"Vạn thiếu, cậu muốn đi thì cũng mang thêm chút nhân thủ, nếu không thì mời Nhạc tiên sinh cùng đi một chuyến. Cậu một mình đơn độc, tôi thực sự không thể yên tâm. Nếu cậu có mệnh hệ gì, thì tôi có nắm giữ bao nhiêu tư liệu cũng vô dụng, Lệnh Tôn đại nhân không có khả năng để tôi sống sót rời khỏi Tinh Thành."
Lời này của Giang Dược kỳ thực rất có trọng tâm, nắm trúng điểm yếu trong tính cách của Vạn Nhất Minh.
Lại là Nhạc tiên sinh, lại là Vạn phó tổng quản.
Mặc dù không hề biểu lộ cái tầng ý nghĩa đó, nhưng lại rất dễ khiến Vạn Nhất Minh nảy sinh cái loại liên tưởng, cảm thấy Vạn Nhất Minh hắn nếu không có lão cha và cậu chống lưng, thì khẳng định không xoay chuyển được tình thế.
Cái kiểu nói bóng gió này lộ ra sự khinh thị đối với Vạn Nhất Minh, nhưng lại không có bằng chứng rõ ràng.
Thủ đoạn này, không thể nghi ngờ là dễ dàng nhất để chọc giận hạng người như Vạn Nhất Minh.
Đúng như Giang Dược dự liệu, Vạn Nhất Minh cười lạnh bước đến cạnh hắn, vỗ mạnh vào vai hắn:
"Lão Đinh, ngươi đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Đi thôi, lần này ta thật sự muốn xem xem, người của Cục Hành Động tìm ngươi, rốt cuộc gây ra chuyện xấu gì!"
Nhìn bộ dạng của Vạn Nhất Minh, Giang Dược không thể không nghe theo.
Giang Dược bất đắc dĩ cười khổ, bị Vạn Nhất Minh kéo cứng ra ngoài.
Bên ngoài, Dương Tiếu Tiếu thấy tình huống này, mặt kinh ngạc nhìn Vạn Nhất Minh.
Vạn Nhất Minh không giải thích:
"Mọi người không ai được đi theo."
Dương Tiếu Tiếu lập tức lo lắng:
"Nhất Minh, anh muốn đi đâu?"
Vạn Nhất Minh lãnh đạm nói:
"Đây là chuyện cô nên hỏi sao?"
Mặt nóng dán mông lạnh, Dương Tiếu Tiếu lại đã sớm quen rồi.
Không còn cách nào, nàng như là con ký sinh trùng ký sinh trên người Vạn Nhất Minh, đối với sự an nguy của ký chủ không cách nào không quan tâm.
"Nhất Minh, nếu như anh muốn đi đâu, cũng nên mang theo mấy người trợ thủ chứ?"
Dương Tiếu Tiếu khác với Vạn Nhất Minh, nàng đã sớm biết Đinh Hữu Lương trước mắt tuyệt đối không phải vị trưởng ban thường thường không có gì nổi bật, chưa tỉnh thức như ấn tượng của mọi người.
Gã này, vẫn luôn che giấu thực lực, là một cao thủ ẩn mình.
Chỉ là những việc này, nàng lại không cách nào nói rõ với Vạn Nhất Minh.
Nếu như nói rõ, những bí mật giao lưu trước đó của nàng với Giang Dược, cùng với những bí mật nàng tiết lộ, e rằng đều không giữ được.
Một khi bị vạch trần, nàng chắc chắn không có kết quả tốt.
Nhưng nếu cứ mặc kệ Vạn Nhất Minh cùng Đinh Hữu Lương đi, Dương Tiếu Tiếu hoàn toàn có thể đoán được, Vạn Nhất Minh chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Chỉ là nàng trước đó bị đuổi ra khỏi phòng, không biết bên trong đã nói những gì.
Đinh Hữu Lương gã này rốt cuộc đã thuyết phục Vạn Nhất Minh thế nào, mà để Vạn Nhất Minh như bị ma nhập, nhất quyết một mình đi mạo hiểm cùng hắn.
Đinh Hữu Lương gã này, tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm.
Đối với sự nài nỉ của Dương Tiếu Tiếu, Vạn Nhất Minh đã sớm chán ngán, hoàn toàn không để vào lòng.
Giang Dược cố ý nói:
"Vạn thiếu, cậu xem Dương tiểu thư đã nói như vậy, tôi thấy, vẫn nên nghe cô ấy đi, trách nhiệm to lớn, ai cũng gánh không nổi đâu."
Vạn Nhất Minh thờ ơ liếc nhìn Dương Tiếu Tiếu:
"Sao? Cô muốn làm chủ ta à?"
Dương Tiếu Tiếu sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
"Tôi không có."
"Vậy thì câm miệng cho ta!"
Trong lòng Dương Tiếu Tiếu sốt ruột vô cùng, nhưng hết lần này tới lần khác không dám nói thêm gì.
Nàng hiểu rõ tính nết của Vạn Nhất Minh, loại thời điểm này nàng mà nói thêm một câu, nhẹ thì bị nhục mạ, nặng thì bị tát tai.
"Trưởng phòng Đinh, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Dương Tiếu Tiếu buồn bực nhìn Giang Dược.
"Dương tiểu thư, đừng hỏi tôi muốn làm gì, cô nên hỏi Vạn thiếu muốn làm gì. Cô không thấy tôi cũng là bất đắc dĩ bị ép sao?"
Hỏi Vạn Nhất Minh? Nàng nào dám chứ?
Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đi ra ngoài.
Dương Tiếu Tiếu hiện tại như chuột trong ống bễ, hai đầu đều không được lòng ai.
Không dám đắc tội Vạn Nhất Minh, cũng không dám đắc tội Giang Dược.
Một người là ký chủ của nàng, một người là người nắm giữ sinh tử của nàng.
Đắc tội bất cứ ai, nàng đều sẽ vạn kiếp bất phục.
Nàng rất mong Đinh Hữu Lương có thể cúi đầu, có thể bắt tay giảng hòa với Vạn Nhất Minh, mọi chuyện cũ bỏ qua, một lần nữa hợp tác.
Như vậy nàng cũng không đến nỗi bị tách khỏi Vạn Nhất Minh, mà còn có cơ may được Đinh Hữu Lương tha cho một lần.
Nhưng hiện tại đã quá rõ, thế cục đã bắt đầu trượt theo một hướng mà nàng không thể dự đoán được.
Nàng không biết Đinh Hữu Lương rốt cuộc đã thi triển ma thuật gì với Vạn Nhất Minh, mà có thể khiến Vạn Nhất Minh đột nhiên như bị quỷ nhập, vậy mà một mình đi với Đinh Hữu Lương.
Dụng ý của Đinh Hữu Lương khó dò, bản chất bên trong tuyệt đối không phải người an phận, điểm này Dương Tiếu Tiếu đã sớm lĩnh giáo quá rõ ràng rồi.
Trước mắt thấy Vạn Nhất Minh cùng hắn rời đi, bản năng đã cảm thấy có chuyện sắp xảy ra!
Nếu như Vạn Nhất Minh xảy ra chuyện, nàng Dương Tiếu Tiếu, cùng với tất cả những công cụ người tại hiện trường, có một tính một, chắc chắn đều phải đi theo gặp nạn, tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ta muốn gặp Nhạc tiên sinh, bây giờ lập tức!"
Dương Tiếu Tiếu biết rõ, bây giờ đi tìm Vạn phó tổng quản, chắc chắn sẽ hữu dụng hơn, nhưng có thể sẽ khiến nàng bị ăn mắng thậm tệ, thậm chí còn gặp xui xẻo.
Nhạc tiên sinh ôn tồn lễ độ, bình thường đối xử với nàng cũng khá lịch sự, báo cho Nhạc tiên sinh không nghi ngờ gì là lựa chọn thông minh hơn.
Điều quan trọng nhất là, Vạn phó tổng quản ngoài quyền lực ra, bản thân không có năng lực hành động gì.
Mà Nhạc tiên sinh thì khác, ngoài quyền lực ra, bản thân hắn còn có thực lực mang tính áp đảo.
Nếu như Nhạc tiên sinh ra mặt, dù cho Vạn Nhất Minh rơi vào rắc rối, hắn cũng có đủ thực lực xoay chuyển cục diện, cứu Vạn Nhất Minh thoát hiểm.
.
Trên đường đi, Giang Dược cũng dần dần lý giải được tâm thái của Vạn Nhất Minh.
Vạn Nhất Minh được coi là Thiên Chi Kiêu Tử, xuất thân từ gia tộc quyền quý, lại có một vị cậu là đại năng che chở, bản thân cũng là một Giác Tỉnh Giả có tư chất không tệ, đủ loại hào quang trên người khiến hắn trong phương diện thực lực cá nhân có được sự tự tin không ai sánh bằng.
Sự tự tin này khi đối diện với thiên tài đỉnh cấp, có lẽ không có gì ảo tưởng.
Nhưng đối diện với một gã đàn ông trung niên như Đinh Hữu Lương, một vị trưởng ban mà xưa nay nhìn hoàn toàn không có sức chiến đấu, Vạn Nhất Minh tự tin cũng không phải là hoàn toàn vô lý.
Hơn nữa, Vạn Nhất Minh cũng biết, Đinh Hữu Lương có rất nhiều tính toán, nhưng động cơ để Đinh Hữu Lương cấu kết với Cục Hành Động thì hoàn toàn không có.
Chính vì có phần tự tin này, hắn mới dám đơn thân, đi theo Đinh Hữu Lương gặp người của Cục Hành Động.
Cục Hành Động được coi là đội ngũ chính thống của Chủ Chính đại nhân, luôn luôn không hòa hợp với phía Vạn Gia bọn hắn, thậm chí có thể nói là mối họa trong lòng của bọn họ.
Ý đồ của Cục Hành Động, nội tình của Cục Hành Động, hắn cũng luôn thu thập, đáng tiếc hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Hiện tại có một cơ hội như vậy để dò xét ý đồ của Cục Hành Động, lòng muốn lập công của hắn chiếm thế thượng phong, một khi não đã nóng lên, nhất thời rất khó hạ hỏa.
Nửa tiếng sau, hai người đến khu nhà nơi đã an trí mẹ con người phụ nữ kia.
Mẹ con người phụ nữ kia đã chuyển đi, Tam Cẩu cũng đã rút lui, nhưng địa điểm mà Đinh Hữu Lương thực sự đã chọn lại không hủy bỏ.
Lần trước hứa với Đinh Hữu Lương chuyển địa điểm, thực tế chỉ là dẫn hắn ra ngoài đi dạo một vòng, rồi lại trở về. Đằng nào thì mắt của Đinh Hữu Lương bị che, căn bản không biết mình đang ở đâu.
"Sao lại hẹn ở cái chỗ này?"
Vạn Nhất Minh có chút không hiểu.
Hắn nghĩ, chuyện hẹn gặp mặt, thế nào cũng phải tìm một nơi cao cấp, lại tìm đến một khu nhà chưa có mấy người ở, đây là ý gì?
"Lão Đinh, ngươi đừng có giở trò gì nhé?"
Vạn Nhất Minh vừa cười vừa nói, "Nếu ngươi có thể bày trò trước mặt ta, thì Vạn Nhất Minh ta càng phải coi trọng ngươi một chút."
"Vạn thiếu, cậu nghĩ là thời đại ánh sáng à, gặp mặt còn phải đánh trống khua chiêng, tìm đến mấy câu lạc bộ cao cấp?"
"Nơi này có chút vắng vẻ, nhưng được cái không ai chú ý."
"Được, vậy ta cứ như vậy mà lên?"
"Vạn thiếu có cao kiến gì không?"
"Cứ như vậy mà lên, người của Cục Hành Động thấy ta, có thể xuất phát từ tâm can mà nói chuyện với ngươi?"
"Thời gian hẹn còn hơn một tiếng nữa, đối phương phần lớn vẫn chưa đến. Với năng lực của Vạn thiếu, đối phương đến hay không, cậu chắc có thể đoán được chứ?"
Vạn Nhất Minh cười ha hả, không nói gì, ra hiệu Giang Dược lên lầu.
Giang Dược ngược lại thoải mái, đi lên lầu.
Vào bên trong, Vạn Nhất Minh rõ ràng đã bắt đầu cẩn thận, quét sạch vẻ thờ ơ trước đó.
Giang Dược vẫn thản nhiên đi phía trước, dẫn Vạn Nhất Minh đến căn phòng đã an trí mẹ con người phụ nữ kia.
"Hả? Nơi này có người ở?"
"Đã từng. Nơi này là do ta chọn."
"Là nhà của ngươi?"
Vạn Nhất Minh đột nhiên ngữ khí có chút quỷ dị.
"Ha ha, Vạn thiếu nghĩ ta là thằng ngốc sao? Lấy nhà của ta hẹn người của Cục Hành Động, đây chẳng phải là sợ không đủ loạn hay sao?"
"Vậy là nhà của ai?"
"Vạn thiếu, chuột có đường chuột, rắn có đường rắn, cậu là công tử nhà giàu, về cách ăn nói của dân đen, lại là tay ngang, nói ra chắc cậu cũng chưa chắc đã hiểu."
Vạn Nhất Minh cười lạnh nói:
"Ngươi chọn chỗ này cũng không phải là thông minh gì. Nếu người của Hành Động Cục muốn nhắm vào ngươi, lầu cao thế này, ngươi trốn cũng không có chỗ trốn."
"Ta chỉ là một tiểu xử trưởng, đối với bọn hắn không có uy hiếp gì thực chất, bọn hắn nhắm vào ta làm gì?"
"Chỉ riêng những tài liệu ngươi đang nắm giữ, ngươi nghĩ nếu bọn hắn biết, có còn không nhắm vào ngươi không?"
Giang Dược sắc mặt chợt biến, hình như trước đó hắn chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Sau kinh ngạc, hắn nhìn thẳng vào Vạn Nhất Minh:
"Vậy nên Vạn thiếu theo dõi ta, thực ra cũng có nguyên nhân này, sợ Hành Động Cục bất lợi với ta?"
Vạn Nhất Minh lãnh đạm nói:
"Lão Đinh, ngươi lúc nào cũng cảm thấy mình thông minh, ngươi thông minh toàn dùng vào người ta à? Ngươi không quen biết người của Hành Động Cục, không biết thủ đoạn của bọn hắn đáng sợ thế nào? Ta không thể không nhắc ngươi, đây là ngươi đang tranh ăn với hổ đấy!"
Giang Dược chán nản thở dài:
"Có câu nói Vạn thiếu chắc chắn từng nghe qua, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Nếu ta có lựa chọn, cũng sẽ không như thế này. Trách thì trách Vạn thiếu ngươi quá ác, không cho ta đường lui. Phàm là ta có chút cảm giác an toàn, cũng sẽ không đến mức đi đến bước này."
Vạn Nhất Minh lúc này cũng không còn phí lời giải thích gì thêm.
Nếu Đinh Hữu Lương đã điều tra ra sát ý của hắn, giờ có phủ nhận cũng mất ý nghĩa, ngược lại khiến bước kế tiếp không dễ ứng phó.
"Vậy nên, ngươi không còn ngây thơ cho rằng, Hành Động Cục còn có thể cho ngươi cảm giác an toàn à?"
Vạn Nhất Minh trào phúng lắc đầu, trong lòng lại không yên, đi đi lại lại một vòng trong ngoài.
Phát hiện xác thực không có mai phục nào, cũng không có bẫy rập gì, trong lòng mới hơi an tâm.
Bất quá thế này vẫn chưa đủ, hắn đẩy hết cửa sổ, khắp nơi dò xét một phen. Hiển nhiên là đang tính toán, vạn nhất có tình huống đột ngột xảy ra thì làm sao thoát thân.
Giang Dược vẫn bình tĩnh quan sát từng cử động của Vạn Nhất Minh, không nói gì, cũng giả vờ như không hiểu, chỉ coi như hắn nhàm chán đi dạo.
Đi loanh quanh một hồi, Vạn Nhất Minh cuối cùng dừng lại.
"Lão Đinh, người của Hành Động Cục luôn cẩn trọng, địa điểm ngươi hẹn, bọn hắn cũng chưa chắc yên tâm. Lát nữa khi bọn hắn vào nhà, thế nào cũng phải kiểm tra khắp nơi mới yên tâm nói chuyện với ngươi. Ngươi định sắp xếp ta như thế nào?"
Giang Dược cười khổ nói:
"Vạn thiếu, cái này ngươi đừng hỏi ta chứ. Là ngươi khăng khăng muốn đến, việc này cũng không nằm trong kế hoạch của ta, ta hoàn toàn không có chuẩn bị."
Vạn Nhất Minh chỉ lên trần nhà:
"Lát nữa ta sẽ ẩn nấp trên đó, ngươi không được ám chỉ cho đối phương đấy chứ?"
Giang Dược cười khổ nói:
"Với trí tuệ của Vạn thiếu, ta có ám chỉ hay không, ngươi không có lý nào nghe không ra."
Vạn Nhất Minh cười lạnh nói:
"Trước kia ngươi nói vậy, ta còn tin. Nhưng bây giờ ta hơi không tin, ngươi tên này nhìn thì có vẻ thật thà, kỳ thực trong bụng toàn là quỷ kế."
Giang Dược bất đắc dĩ:
"Vạn thiếu đã nghĩ vậy, còn tội gì đến chuyến này?"
Hai người nhìn thì có vẻ đối chọi gay gắt, kỳ thực mỗi người một bụng mưu tính.
Ngay cả Giang Dược lúc này cũng cảm thấy Vạn Nhất Minh biểu hiện có chút kỳ lạ.
Vạn Nhất Minh tự tin là hắn hiểu được, nhưng Vạn Nhất Minh lại có thể bình tĩnh như vậy, thật khiến hắn có chút bất ngờ.
Có khả năng tiểu tử này không chỉ đơn giản là muốn nghe ngóng ý đồ của Hành Động Cục.
Chẳng lẽ Vạn Nhất Minh cũng có dự tính khác?
Một ý nghĩ hiện lên, Giang Dược bỗng sinh cảnh giác.
Đây là một sai lầm trong tư duy.
Nếu cứ khăng khăng coi Vạn Nhất Minh là một tên con em quyền quý nóng nảy, dễ kích động thì xu hướng tư duy tâm lý bình thường này rất có thể sẽ dẫn đến sai lầm.
Ngay lúc này, Giang Dược cảm giác, Vạn Nhất Minh có hành động này nhất định có ẩn ý sâu xa, tuyệt không đơn giản như hắn nói.
Tiểu tử này, vẻ ngoài nóng nảy che giấu một bụng tâm cơ.
Điều này mới phù hợp với thân phận của hắn, phù hợp với địa vị của hắn.
Nếu không, chỉ là một kẻ trẻ tuổi tính tình nóng nảy, không có lý do gì để thế lực sau lưng đưa hắn lên vị trí này.
Vạn gia không có lý gì lại chỉ có một người thừa kế này, không thể không có lựa chọn khác.
Nếu hắn có thể vượt qua các đối thủ mà nổi trội lên, không có lý gì lại là một tên bao cỏ để người khác nhìn thấu dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Dược thầm rùng mình.
Thì ra Vạn Nhất Minh cũng đang giả heo ăn thịt hổ.
Vạn Nhất Minh đột nhiên ngồi phịch xuống bên cạnh hắn:
"Lão Đinh, nói ra thì Vạn gia chúng ta đối với ngươi có chút ân tình nâng đỡ đấy chứ?"
"Ừm..."
Giang Dược nhất thời không rõ ý đối phương, kinh ngạc nhìn hắn.
"Vạn gia ta đã nâng ngươi từ dưới lên vị trí quan trọng như vậy, vốn tưởng ngươi là tâm phúc trung thành tuyệt đối, kết quả ngươi lại 'lật bánh tráng'."
"Vậy nên ta nghĩ, năng lực của ngươi làm sao có thể mạnh hơn Vạn gia chúng ta? Ngươi có thể bồi dưỡng được bao nhiêu tâm phúc bán mạng cho ngươi? Nếu ngươi thật xảy ra chuyện, bọn họ có thực sự sẵn sàng liều mình đi đưa những tài liệu đó cho ngươi không? Ta thấy chắc gì. Dù sao ngươi chết, bọn họ chẳng khác nào mất chỗ dựa vững chắc. Bọn họ chẳng có lý gì còn phải vì ngươi mà liều mạng cả. Dù ngươi có hứa hẹn nhiều lợi ích, nhưng ngươi chết rồi, làm sao thực hiện được? Nếu đã thực hiện, ngươi chết rồi bọn họ cứ việc ngồi yên chẳng phải là xong chuyện sao, cũng chẳng sợ bị ngươi 'thu sổ' về sau. Có phải đạo lý này không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận